Sau khi tiễn Tống Phượng Lâm đi, Lưu Trạm cũng không quay lại binh doanh ngay mà vào thành tìm Phái Vạn Thiện, trong lòng hắn đã có một kế hoạch.
Động tĩnh ở Sầm Châu lớn như vậy, đương nhiên không giấu được Duệ Vương và Chu Thiền.
Đời trước Lưu Trạm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hắn biết phải làm thế nào để xoa dịu người đứng trên cơ mình, chuyện ở Sầm Châu nhất định hắn phải đích thân đi giải thích với Duệ Vương và Chu Thiền, và không thể đi tay không.
Ở phủ đệ lâm thời của đại tướng quân ở thành Tấn Dương, trong thư phòng...
“Suốt ba tháng trời, một tên họ Nhan nhỏ nhoi các ngươi cũng không bắt được!?” Chu Thiền tức giận đập vỡ chung trà trong tay.
Những mưu sĩ thân tín trong phòng yên lặng như ve sầu mùa đông, mọi người đồng thời thầm kêu khổ, họ Nhan có căn cơ trăm năm ở Tấn Dương, dễ gì mà để người ngoài như chúng ta có thể nhúng tay vào?
Người xưa có câu phép vua thua lệ làng, chính là tình cảnh hiện tại của bọn họ.
Chu Thiền vừa bực vừa gấp, phía kinh thành bên kia họ Trần và họ Lữ đều ngứa mắt họ Chu, cùng nhau bảo vệ họ Nhan.
Theo lý mà nói, loại tội thần diệt tộc mười lần cũng chưa đủ để chuộc tội như họ Nhan lẽ ra phải bị xử trí ngay và luôn, nhưng Tuyên Đế lại chần chừ, người khác có lẽ không đoán được Tuyên Đế đang nghĩ gì nhưng trong lòng Chu Thiền hiểu rất rõ, Tuyên Đế đang kiêng kỵ họ Chu.
Trưởng gia tộc họ Chu là thừa tướng của đất nước, dưới một người trên vạn người, họ Chu cũng cầm đầu được một đám thế gia đại tộc của riêng mình, bây giờ Chu Thiền còn trở thành đại tướng quân của quân bắc, chấp chưởng binh quyền ở Bắc Cương, không chỉ vậy, họ Chu còn là nhà ngoại của hoàng đế.
Nhà họ Chu là họ đằng mẹ của đại hoàng tử, đại hoàng tử lại là đô đốc Bắc Cương, đã được thụ phong thành Duệ Vương. Họ Chu bây giờ đích xác là gia tộc phát triển hưng thịnh nhất, có thể nhìn thấy tương lai rực rỡ đang chờ phía trước.
Tuyên Đế trời sinh tính tình đa nghi, sao ông ta chịu để yên cho thế lực của họ Chu tiếp tục phát triển lớn mạnh của Bắc Cương? Để kiềm chế thế lực của họ Chu ở Bắc Cương thì chưa thể loại bỏ họ Nhan ngay được.
Nhờ có thái độ đó của Tuyên Đế mà họ Nhan càng thêm kiêu ngạo, thậm chí bắt đầu thu nạp tư binh, một lần nữa xây dựng lại hệ thống quân đội phòng thủ.
“Không thể tiếp tục bị động như vậy!” Chu Thiền nóng ruột đi qua đi lại, “Một khi bệ hạ gọi ta hồi kinh, tất cả những mưu tính của chúng ta ở Bắc Cương này chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Tuy rằng ngày thường Chu Thiền hay khuyên đại hoàng tử không nên gấp gáp nhưng trên thực tế, lão là người sốt ruột hơn bất kỳ kẻ nào.
Lão không chỉ muốn hạ gục họ Nhan và kiểm soát toàn bộ Bắc Cương trước khi có lệnh của Tuyên Đế, lão còn muốn khống chế họ Nhan trước cả Duệ Vương, nhìn bề ngoài thì lão và Duệ Vương đang ngồi chung một con thuyền nhưng trên thực tế, cán cân trong lòng Chu Thiền từ đầu đến cuối chỉ hướng về họ Chu mà thôi.
Đúng lúc này hạ nhân tới báo, Sầm Châu úy Lưu Trạm cầu kiến.
Chu Thiền híp mắt, là tên tiểu tướng mà Duệ Vương phái đi Sầm Châu?
“Là cái tên Lưu Trạm đã giết đường đệ của Phương Thố ấy hả?” Một mưu sĩ kinh ngạc thốt lên.
“Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi cẩn thận nói lại cho ta nghe.” Chu Thiền ngồi xuống ghế.
“Là chuyện hơn nửa tháng trước, nghe nói ngày đầu tiên Lưu châu úy đến binh doanh Sầm Châu làm việc đã xảy ra xung đột với họ Phương, không chỉ giết Phương Chiêu mà còn trục xuất toàn bộ nhà họ Phương ra khỏi Sầm Châu.”
“Dĩ hạ khắc thượng đại nghịch bất đạo!”
“Chỉ là con vợ lẽ nhà nghèo, sao dám hành động bừa bãi như vậy!?”
“Người này tuyệt đối không thể dùng, khẩn cầu đại tướng quân trục xuất hắn ra khỏi Tấn Dương.”
Tiếng nghị luận trong thư phòng nhất thời bùng lên sôi nổi.
“Dù sao cũng là người của Duệ Vương, vẫn phải xem cả thái độ bên phía Duệ Vương thế nào.” Mưu sĩ vừa trình bày chuyện Lưu Trạm giết Phương Chiêu lên tiếng.
Sắc mặt của Chu Thiền không thay đổi mấy, lão hơi nâng tay, người hầu đứng bên cạnh vội vàng dâng lên một chung trà mới.
“Công Ly ở lại, những người khác lui xuống hết đi.”
Chư mưu sĩ thân tín đứng dậy cáo từ, kính cẩn nghe lời không dám cãi, ánh mắt lại vô thức tập trung nhìn về phía vị mưu sĩ trẻ tuổi kia.
Trong lòng mọi người vô cùng khinh thường, tên nhóc này chỉ giỏi xu nịnh lấy lòng, xuất thân từ chi thứ của một thế gia bậc hai nhưng rất ngạo mạn.
“Ngươi thấy thế nào?” Chu Thiền hỏi.
Phái Công Ly đều giọng đáp: “Họ Phương ở Sầm Châu là thứ tộc dòng phụ của họ Phương ở Đại Châu, họ Phương ở Sầm Châu thế hệ sau thua kém thế hệ trước, bị họ Nhan đào rỗng từ lâu rồi, bây giờ cũng chỉ mang danh thế gia bậc hai mà thôi.”
Họ Phương ở Sầm Châu chỉ là một thứ tộc bậc hai đang trên đà xuống dốc, chẳng trách dễ dàng bị một Sầm Châu úy bé nhỏ ức hiếp.
“Lưu Trạm này rất thông minh.” Phái Công Ly nói tiếp.
“Ồ?” Chu Thiền tỏ ra hứng thú.
Phái Công Ly mỉm cười: “Mạo hiểm đạp đổ một thứ tộc bậc hai đang xuống dốc, đổi lại là sự quy thuận của toàn bộ Sầm Châu, từ bây giờ trở đi, những gia tộc nhỏ địa phương ở Sầm Châu còn ai dám chạm vào vảy ngược của hắn?”
Chu Thiền ngẩn người, đặt chung trà xuống bàn, mắt sáng lập lòe không biết đang vui hay giận.
Lưu Trạm đứng ở đại sảnh chờ khoảng nửa canh giờ mới được gọi vào gặp mặt đại tướng quân.
“Mạt tướng Lưu Trạm bái kiến đại tướng quân!” Lưu Trạm quỳ xuống hành lễ.
Chu Thiền không cho hắn đứng dậy ngay mà trầm giọng quát lớn: “Con vợ lẽ to gan lớn mật, sao ngươi dám tùy tiện xử trí con cháu thế gia như thế hả? Chỉ bằng đó thôi cũng đủ để bản tướng quân lôi ngươi ra trị tội!”
“Xin đại tướng quân tha tội!” Lưu Trạm giả vờ giật mình, dáng vẻ như vừa bị dọa, vội vàng cúi đầu càng thấp.
“Họ Phương kia không coi ai ra gì, mạt tướng dù gì cũng là trung lang tướng dưới trướng đại tướng quân, mạt tướng bị làm nhục thì thôi nhưng thế gia địa phương nhỏ nhoi kia rõ ràng chẳng thèm để đại tướng quân vào mắt, mạt tướng nhất thời nổi giận quá mức nên mới... lỡ tay giết người...”
Tục ngữ nói đánh chó phải xem mặt chủ, những lời này Lưu Trạm đã nói trúng tim của Chu Thiền.
Mấy ngày nay họ Nhan hành động liên tục, Chu Thiền nghẹn một bụng lửa, những thế gia địa phương kia đúng là không thèm để lão vào mắt, mặc kệ Chu Thiền sai người đi làm gì đều bị bọn họ lôi họ Nhan ra làm lý do đuổi về.
Chu Thiền hừ lạnh, ra lệnh: “Đứng lên đi.”
Lưu Trạm liên tục đa tạ, nơm nớp lo sợ đứng lên.
“Ngươi lỡ tay giết một người thì cũng thôi đi, sao còn trục xuất cả họ Phương ra khỏi Sầm Châu?” Chu Thiền hỏi.
Lưu Trạm muốn nói lại thôi, theo phản xạ nhìn về phía Phái Công Ly đang ngồi bên cạnh.
Chu Thiền bỗng nhớ tới chuyện bạc tư, lão nâng tay ra hiệu cho Phái Công Ly lui xuống.
Trong thư phòng không còn ai khác, Lưu Trạm lại quỳ xuống, “Mạt tướng không quên nhiệm vụ mà đại tướng quân giao cho, vừa đến Sầm Châu lập tức bắt tay vào chuyện điều tra vị trí quặng bạc, mỗi tội các thế gia và cường hào tiểu tộc ở địa phương cấu kết với nhau quá chắc chắn, không khác gì thùng sắt chứa nước, một giọt cũng không lọt.”
Lời này là thật, Lưu Trạm quả thực đã lập tức điều tra về quặng bạc tư, chỉ là nội dung trình báo trộn thêm ít hơi nước, thật thật giả giả để khiến Chu Thiền càng tin tưởng hơn.
“Tiểu tộc họ Phương kia là kiêu ngạo nhất, nếu không mạnh tay đánh thì không thể thu hết vào tay, cho nên mạt tướng quyết định sau khi lỡ tay giết Phương Chiêu, hoặc là dứt khoát không làm, hoặc là phải làm đến cùng, vì vậy mới trục xuất luôn họ Phương ra khỏi Sầm Châu.”
Sắc mặt Chu Thiền nghiêm lại, “Tra được cái gì không?”
Lưu Trạm trả lời: “Có vài lời đồn đãi nói về vùng phía bắc của núi Tề Vân, mạt tướng đang định dẫn người đi xác minh.”
“Tốt, tốt lắm!” Chu Thiền gật gù, bỗng hỏi sang chuyện khác: “Qua phủ Duệ Vương chưa?”
Lưu Trạm cúi đầu nói: “Chưa ạ, mạt tướng là tướng lĩnh dưới trướng đại tướng quân, theo lý mà nói thì nên bái kiến đại tướng quân trước.”
Trong mắt Chu Thiền hiện lên vài phần hài lòng, “Ngồi xuống đi, sao mà cứ phải quỳ suốt thế?”
“Tạ đại tướng quân!” Lưu Trạm rụt rè ngồi xuống cái ghế dựa gần đó.
“Tình hình Sầm Châu thế nào?” Chu Thiền bưng chung trà lên uống một hớp rồi hỏi.
“Đại bộ phận cường hào đã quy thuận đại tướng quân, còn lại một ít ở những huyện thành xa xôi chưa kịp xử lý, muộn nhất là đầu xuân năm sau, mạt tướng sẽ thay đại tướng quân tóm gọn toàn bộ.” Lưu Trạm nói, tỏ vẻ gấp gáp cực kỳ chân thành.
“Tri châu Sầm Châu cũng đi cùng mạt tướng tới Tấn Dương, đột nhiên cầu kiến sợ mất lễ nghi nên mạt tướng vào yết kiến đại tướng quân trước, còn tri châu vẫn đang chờ ở bên ngoài phủ.”
Tâm trạng của Chu Thiền tốt lên rất nhiều, ha ha cười nói: “Bảo người vào đi, không cần khách khí.”
Rất nhanh sau đó, Phái Vạn Thiện dẫn theo người hầu tiến vào thư phòng.
“Hạ quan bái kiến đại tướng quân, đại tướng quân an khang!” Đời này Phái Vạn Thiện chưa một lần được nhìn thấy quan to nhất phẩm, bây giờ đối phương đang ngồi lù lù trước mặt, ông ta sợ hãi vô cùng, cơ thể tròn vo béo ịch quỳ rạp dưới nền, cứng nhắc không dám cử động.
“Đứng lên đi.” Chu Thiền cực kỳ xem thường dáng vẻ mù tịt sự đời của mấy tên quan nhỏ địa phương như thế này nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ khoan dung chiêu hiền đãi sĩ.
“Đại tướng quân, chuyến đi lần này hạ quan mang đến hạ lễ của ba cường hào lớn ở Sầm Châu, chúc mừng đại tướng quân đoạt lại được Cấp Dương Quan.”
Phái Vạn Thiện nói xong, người hầu cung kính dâng lễ vật lên, có tổng cộng bốn cái rương nhỏ, mở ra bên trong toàn là vàng ròng, nhìn lướt qua có khoảng ít nhất hai ngàn lượng.
“Hạ quan sẵn lòng làm thiên lôi sai đâu đánh đó của đại tướng quân.”
Trong suốt ba tháng qua, đây là lần đầu tiên có cường hào địa phương chủ động tới quy thuận, nụ cười của Chu Thiền tươi thêm vài phần, lão gật đầu phất tay, lệnh cho người hầu của mình khép rương lại mang đi.
Lưu Trạm nói: “Mạt tướng cũng chuẩn bị một ít tâm ý dâng lên đại tướng quân, mong đại tướng quân hài lòng.”
Lại có người hầu dâng lên cho Chu Thiền một cái khay, bên trên đặt một tờ ngân phiếu ba vạn lượng. Chu Thiền đã điều tra rõ xuất thân của Lưu Trạm, đối với việc hắn chỉ lấy ra được có ba vạn lượng cũng không có gì mất hứng.
Tiếp đó ba người hàn huyên một ít việc lặt vặt ở Sầm Châu, Chu Thiền cũng không có ý định giữ người ở lại dùng cơm, lấy cớ trong quân có việc để đuổi đi.
“Muốn giết trâu vẫn phải dùng dao mổ trâu.” Chu Thiền khoanh tay đứng lên, đối với cục diện thế gia liên kết chặt chẽ ở Bắc Cương, cơ hồ lão đã tìm được cách đánh vỡ.
Dĩ hạ khắc thượng đại nghịch bất đạo thì thế nào? Cái lão cần chính là loại người này!
Uống xong chung trà, một lúc sau có người hầu tới báo, nói Lưu Trạm và Phái Vạn Thiện đang đi sang chỗ phủ đại hoàng tử.
Chu Thiền nhìn thấu hết thảy, cũng đoán trước được, “Cứ để bọn chúng đi, dạy chó thôi mà, bản tướng quân có rất nhiều cách làm sao để chó biết ai mới là chủ nhân thực sự.”
Ở phía bên kia, Lưu Trạm cũng thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Chu Thiền sẽ cắm người đi theo giám sát nhất cử nhất động của hắn, không ngờ lão thật sự buông tay để hắn đi đâu thì đi.
Điều này cũng nằm ngoài dự kiến của Lưu Trạm, có lẽ Chu Thiền cảm thấy một tên nhóc con nhà nghèo như hắn chẳng có gì đáng lo, có lẽ một quyền thần mang địa vị cao ngất như Chu Thiền khinh thường chuyện phải tốn quá nhiều tâm tư lên người một châu úy nhỏ bé như hắn.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Lưu Trạm biết rõ tuyệt đối không phải vì Chu Thiền tin tưởng hắn.
Lưu Trạm tiếp tục dẫn Phái Vạn Thiện sang bái kiến Duệ Vương.
Thái độ của Duệ Vương thờ ơ lạnh nhạt, kiêu ngạo ngất trời, chỉ hỏi một ít về tình hình hiện tại của Sầm Châu, nhận lễ vật của Phái Vạn Thiện dâng lên rồi phất tay đuổi hai người đi.
Tống Phượng Lâm đoán không sai, quả nhiên Duệ Vương không phải là chủ sự, đại bộ phận sự vụ ở Bắc Cương đều do Chu Thiền xử lý.
Hai người rời đi chưa được bao lâu thì có thị vệ tới báo, nói rằng Phái tri châu để lại hai cô gái, hỏi Duệ Vương nên xử lý thế nào.
Duệ Vương hơi kinh ngạc, vẫy tay ra lệnh: “Dẫn tới để bổn vương xem thử.”
Hai cô gái nơm nớp lo sợ đi vào phủ cùng thị vệ, dáng vẻ yếu đuối xinh đẹp kia khiến người đối diện hận không thể ôm vào lòng an ủi dỗ dành một phen.
Hai mỹ nhân này là Lưu Trạm bảo Lưu Thành cố ý tìm ở các thanh lâu vùng Giang Nam, đều là những cô gái sạch sẽ được dạy dỗ cẩn thận, khế ước bán thân của bọn họ đang nằm trong tay Lưu Trạm nên cũng không sợ bọn họ nhìn thấy Duệ Vương sẽ bán chủ cầu vinh.
Từ khi xuất chinh đến nay bên người Duệ Vương thiếu nhất chính là bóng hồng tri âm, cường hào Tấn Dương không dám qua lại với Duệ Vương, Duệ Vương cũng không dám nghênh ngang làm càn, sợ bị đối thủ bắt được nhược điểm, bên người gã chỉ có các thị vệ hầu hạ, không ai lưu ý tới điểm này.
Hai mỹ nhân khiến Duệ Vương cực kỳ hài lòng.
Trong lòng gã cũng hiểu rõ, Phái tri châu lần đầu tiên tới Tấn Dương, làm sao mà biết bên người gã thiếu thứ gì, nhất định là tên tiểu tử Lưu Trạm kia tìm người đẹp về cho gã, nhưng mà không sao, đại hoàng tử vẫn hào phóng tính luôn cả một phần công lao cho Phái tri châu.
Quay về Sầm Châu, đoàn người Lưu Trạm và Phái Vạn Thiện cưỡi ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, hai bên là rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có người ngang qua sẽ tự giác dạt gọn sang một bên.
“Ta nói cho các ngươi biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn vị đại nhân kia là ta biết ngay ngài ấy sẽ thưởng thức thỏa thích, chờ ngài ấy đi tới Sầm Châu, ta sẽ sắp xếp thêm cho vài mỹ nhân tuyệt sắc nữa, đảm bảo lưu luyến quên luôn đường về.”
Phái Vạn Thiện vừa kiếm được hời, tâm trạng cực tốt nên bắt đầu khoe khoang, nói vài câu đùa giỡn thô tục.
Mấy người Tào Tráng đều thành thân hết rồi nên không có gì cố kỵ, chỉ còn mỗi Lý Tiểu Liên chưa được khai trai nghe xong mặt mũi đỏ bừng.
Vi Thành Quý cười hỏi: “Xin hỏi Phái đại nhân, đại nhân cảm thấy khẩu vị của vị kia sẽ là như thế nào?”
Phái Vạn Thiện cười ha ha đáp: “Vị kia chắc chắn thích những cô gái lớn tuổi hơn mình, thích nhất là kiểu thướt tha thùy mị.”
Lưu Trạm nghe họ tán gẫu, chỉ cười không đáp.
Lúc này Phái Vạn Thiện như sực nhớ ra gì đó, hỏi: “Lưu tướng quân, có muốn ta tìm về cho tướng quân hai mỹ nhân không?”
Đoàn người đang vui vẻ cười đùa đột nhiên trở nên yên tĩnh, Phái Vạn Thiện hoàn toàn không nhận ra có gì khác thường, tiếp tục nói: “Ta thấy bên cạnh tướng quân chẳng có ai hầu hạ, với thân phận của tướng quân, sau này nhất định phải nghênh thú tiểu thư nhà khuê các, những tiểu tộc nơi khỉ ho cò gáy này không xứng với tướng quân, chi bằng tạm thời cứ kiếm về hai tiểu thiếp trước, tướng quân thấy thế nào? Về sau kiểu gì thiếu phu nhân cũng sẽ thông cảm thôi.”
Lưu Trạm cười nói: “Không cần đâu, ta không muốn chết trẻ.”
Với tính nết của Tống tiên sinh, nếu Phái Vạn Thiện thật sự tặng cho hắn hai tiểu thiếp, vừa quay đầu sợ là cũng bỏ luôn cái mạng.
“Sao lại thế? Tướng quân đính hôn rồi à?” Phái Vạn Thiện nhìn biểu cảm của Lưu Trạm, thầm đoán có lẽ đối phương đã có người trong lòng.
Nhóm Tào Tráng và Lý Tiểu Liên hai mặt nhìn nhau, bọn họ là những người đi theo Lưu Trạm lâu nhất, đương nhiên nhìn ra được ít nhiều, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ dám lắm mồm về chuyện đó, chỉ nhìn thấu chứ không nói toạc.
Lưu Trạm mỉm cười không đáp, vung roi quất ngựa chạy nhanh về phía trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái núi Tề Vân đã bước vào mùa đông lạnh giá, trận tuyết đầu tiên rơi xuống vào khoảng tháng Mười Một, cả một vùng diện tích rộng lớn bị tuyết trắng xóa bao phủ.
Hai người con rể của nhà họ Lưu ở kinh thành cũng đến điểm đích Bắc Cương, một người tên là Phùng Tuyết Tùng, một người tên là Nhậm Văn Huy.
Phùng Tuyết Tùng xuất thân từ nhà họ Phùng ở Tô Châu, gia tộc kéo dài qua năm đời và cũng đã ba đời rồi không có ai làm quan.
Luật lệ của Đại Sở quy định rất rõ ràng, quá ba đời không có ai làm quan thì những gia tộc năm đời trở lên sẽ bị giáng cấp làm tiểu tộc, đây cũng là để phòng ngừa số lượng thế gia quá nhiều, sau khi giáng cấp chẳng cần quan tâm đời sau sẽ phát triển thế nào, chung quy không thể trở thành thế gia được nữa.
Tình huống của Nhậm Văn Huy cũng tương tự Phùng Tuyết Tùng, hai người đều đã xấp xỉ bốn mươi tuổi, có công danh cử nhân nhưng lại không đủ tiền tài để mua được nhân mạch, muốn tiếp tục thi lên tiến sĩ cũng vô vọng vì quá tuổi.
Hai người đều cưới con gái thứ tộc của nhà họ Lưu, dìu dắt một nhà già trẻ, sắp xếp lần này là chủ ý của Lưu Đồng Tân, cha mẹ vợ con không đi cùng tới Bắc Cương, không sợ hai người họ sẽ nảy sinh tâm tư khác.
Cùng ngày, Lưu Trạm bày tiệc thết đãi, đón gió tẩy trần cho hai người mới tới.
Trước khi tới Bắc Cương, Phùng Tuyết Tùng và Nhậm Văn Huy cũng đã tìm hiểu sơ qua nội tình, bây giờ gặp mặt trực tiếp Lưu Trạm lại càng thêm cung kính cẩn trọng, Lưu Trạm nhìn hai người kia thật thà yên phận cũng rất hài lòng.
Trong số sáu huyện ở Sầm Châu hiện tại, huyện Võ Nguyên, huyện Định Biên, huyện Vĩnh Ninh và huyện Chương Đài đều đã nằm trong tay Lưu Trạm.
Huyện lệnh huyện Chương Đài là bạn cũ của Phái Vạn Thiện, bởi vậy cũng không cần tốn quá nhiều công sức, bây giờ chỉ còn lại hai huyện Sơn Dương và Sơn Âm mà thôi.
Huyện lệnh huyện Sơn Dương thuộc một dòng họ bên ngoại của họ Nhan, huyện lệnh huyện Sơn Âm thì lại là chính họ Nhan luôn.
Phủ Sầm Châu và sáu huyện đều thuộc quận thành Thụy Xương, tại sao họ Nhan lại duỗi tay kiếm về một chức huyện lệnh nhỏ nhoi dưới phủ Sầm Châu?
Trực giác nói cho Lưu Trạm biết huyện Sơn Âm này có gì đó bất thường, lúc trước hắn sai người đi tìm hiểu tin tức về các mỏ quặng, nhận được kha khá thông tin hướng về huyện Sơn Âm.
Lưu Trạm biết mình cần phải làm gì đó để tiến thêm một bước nữa, chỗ mỏ quặng kia hắn nhất định phải nắm được trong tay, mặc kệ là dùng phương pháp nào, nhất định phải đoạt!
Trong lúc Lưu Trạm đang dần mất kiên nhẫn, rất muốn dẫn người tới huyện Sơn Âm dò hỏi thực hư thì Văn Thanh Sơn mang theo thư của Lưu Học Uyên đi tới Sầm Châu.