Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Chương 7




Đây là chuyện đã được định sẵn, Lâm Dĩ Nhiên xuống xe ở Lâm Thành, sau đó đi Lâm Châu ở tới khi kỳ nghỉ kết thúc. Đến lúc khai giảng là cô có thể có một cuộc sống mới rồi.

“Được ạ.” Lâm Dĩ Nhiên gật đầu nói.

Lâm Dĩ Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gió thổi làm cô nheo mắt lại.

Chạy trên đường cao tốc lẽ ra rất nhạt nhẽo, nhưng mấy ngày nay Lâm Dĩ Nhiên nhìn ra ngoài, phát hiện mỗi một phong cảnh của mỗi tỉnh không giống nhau lắm. Có nơi nhiều núi, có nơi thì trồng ngô, có nơi thì có sông suối. Sau khi trời tối, những ánh đèn trong thôn xóm nhỏ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Rõ ràng chỉ là một đường cao tốc, nhưng cách mỗi đoạn đường thì lại có một phong cảnh mới.

Trên đoạn đường xóc nảy này, Lâm Dĩ Nhiên không cảm thấy vất vả.

Cô chỉ cảm thấy tự do và an toàn.

Trước khi Lâm Dĩ Nhiên xuống xe, cô dọn sơ buồng lái một chút. Hai ngày nay cô dọn dẹp không ít lần, lau chùi chỗ dính bẩn, chỉnh đốn lại hộp đựng đồ lặt vặt, đặt một hộp khử mùi không khí ở trước xe. Hộp khử mùi này là ngày hôm trước cô mua trong siêu thị ở trạm nghỉ, mùi không nồng lắm, tuy rằng không tính là thơm, nhưng nó vẫn dễ chịu hơn mùi truyền thống trên chiếc xe cũ kỹ này.

Lúc cô dọn dẹp Khâu Hành không để ý tới, có lúc cũng không nghe người khác nói gì. Anh thường không để ý tới mọi chuyện xung quanh, lúc không lái xe hay là lúc không giao lưu vài ba câu với người ta, anh thường ngẩn người chìm trong thế giới của mình.

Sáng sớm, Khâu Hành thay chiếc áo sơ mi ngắn tay mặc ngày hôm qua ra vứt ở giữa hộp đựng đồ. Lúc Lâm Dĩ Nhiên đi rửa mặt đã mang đi giặt sạch sẽ, trở về vắt lên lan can giường trên.

Thế là ngoài hộp khử mùi không khí ra, buổi sáng này lại có thêm một mùi hương xà bông giặt đồ nhàn nhạt. Dù không nghe thấy mùi thơm, nhưng nó có hương vị thanh mát, sạch sẽ.

“Phía trên này có một hộp đồ.” Khâu Hành lái xe, nói với Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên không hiểu: “Sao cơ?”

“Em tìm thử xem.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên quỳ gối trên ghế, giơ tay mò mẫm tìm thấy một cái hộp đựng đồ. Hai tay cô ôm cái hộp xuống, hỏi Khâu Hành: “Anh muốn lấy gì?”

Khâu Hành nói: “Trong đó có một cái điện thoại cũ.”

Lâm Dĩ Nhiên ngồi lại ghế, đặt cái hộp lên đùi, bên trong có rất nhiều đồ linh tinh.

“Là cái mà trước kia tôi dùng, nhưng điện thoại này tín hiệu không ổn định, em lấy xài tạm đi, nhưng em phải đi làm sim đã.” Khâu Hành mắt nhìn phía trước, bình thản nói chuyện.

Điện thoại rất cũ, ở trên người Khâu Hành không có đồ gì mới, tất cả đều là đồ cũ. Lâm Dĩ Nhiên cũng không từ chối, cô chỉ nói “Cảm ơn”. Thứ mà cô có thể nói với Khâu Hành, dường như cũng chỉ có “Cảm ơn”.

“Em lưu lại số điện thoại của tôi đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Khâu Hành nói.

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió phía trước chiếu vào buồng xe, trong xe tỏa ra hơi nóng.

Chiếc xe tải cũ kỹ này đưa cô ra khỏi thành phố khiến người ta tuyệt vọng kia, cứ thế mà đưa cô tiến về phía trước, nhưng bây giờ Lâm Dĩ Nhiên phải rời khỏi chiếc xe này.

Khâu Hành đưa cô tới Hoa Thành, Lâm Dĩ Nhiên đã dọn xong đồ của mình, lúc cô đi tới đây cũng chỉ có một cái balo này thôi.

Trước khi cô xuống xe, Khâu Hành đưa cho cô một xấp tiền mặt, khoảng ba nghìn tệ.

Lâm Dĩ Nhiên vội vã xua tay, nói: “Không cần ạ.”

“Đủ cho em thuê nhà hai tháng.” Khâu Hành lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ được bấy nhiêu thôi, tôi không có nhiều để cho em.”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Thật sự không cần, em không thể lấy tiền của anh.”

Khâu Hành nhíu mày: “Em có tiền à?”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu: “Em còn, đủ dùng rồi.”

Khâu Hành không ép cô nữa, chỉ nói lại: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Được ạ.” Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Khâu Hành.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Khâu Hành nói.

“Em muốn cảm ơn, cảm ơn anh.” Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng cười, nói với Khâu Hành: “Anh đưa em ra khỏi căn nhà đó, để em có thể an toàn mà mang hồ sơ của em ra ngoài, còn cho em thấy được nhiều phong cảnh mà em chưa từng thấy như vậy… Anh khiến em cảm thấy không còn tuyệt vọng nữa.”

Khâu Hành không đáp lại lời cảm ơn của cô, Lâm Dĩ Nhiên cũng lờ đi, chỉ nói tiếp: “Hy vọng anh cũng có thể sớm ngày sống một cuộc sống mà anh muốn, không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”

Khâu Hành quay sang nhìn cô, lúc này gió thổi làm tóc mai của Lâm Dĩ Nhiên tản ra, trông cô hoạt bát và mềm mại hơn lúc bình thường. Khóe môi Lâm Dĩ Nhiên cong lên, cô nói: “Đợi đến khi tất cả những ngày khó khăn qua đi, hy vọng chúng ta có thể vui vẻ hơn một chút.”

Khâu Hành im lặng quay mặt lại, Lâm Dĩ Nhiên lấy điện thoại mà Khâu Hành cho cô bỏ vào balo, Khâu Hành hỏi cô: “Khi nào đi Lâm Châu?”

Lâm Dĩ Nhiên suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em không biết, hôm nay tìm chỗ ghi danh trước, ngày mai tính tiếp.”

Khâu Hành “Ừ” một tiếng, nói: “Xuống xe đi làm sim trước đi.”

“Dạ, biết rồi.” Lâm Dĩ Nhiên nói.

Khi chạy vào nội thành, Khâu Hành dừng xe ở ven đường, Lâm Dĩ Nhiên mang balo nhảy xuống xe.

Cô đóng cửa xe, đi ra vài bước để Khâu Hành có thể nhìn thấy cô từ trong cửa sổ xe, cô đứng đó vẫy tay với anh.

Khâu Hành nói: “Tôi đi đây.”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Lên đường bình an, Khâu Hành. À không đúng, phải luôn luôn bình an mới đúng.”

Khâu Hành lắc lắc điện thoại với cô.

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.

Khâu Hành khởi động xe, chuẩn bị đi.

Đợi sau khi Khâu Hành đi, cô sẽ cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với quá khứ, và rồi trên thế giới này thật sự chỉ còn lại một mình cô.

Trước khi xe đi, Lâm Dĩ Nhiên chợt chạy vòng qua đầu xe, vòng tới bên dưới cửa sổ bên cạnh Khâu Hành.

Khâu Hành cúi đầu nhìn cô, nhướng mày.

Lâm Dĩ Nhiên mím môi, ngửa đầu nhìn Khâu Hành, hỏi anh: “Đợi đến lúc em đi học, nếu như anh có đi ngang qua, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Khâu Hành hơi bất ngờ, Lâm Dĩ Nhiên vẫn đang ngẩng đầu chờ anh trả lời.

“Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho em.” Khâu Hành đồng ý.

Lâm Dĩ Nhiên nói một tiếng “Được”, sau đó lùi lại, vẫy tay với Khâu Hành lần nữa.

Khâu Hành lái xe đi rồi.

Xe tải vừa cũ vừa bẩn, biển số ở đuôi xe bị phủ một màu xám, không thấy rõ số. Lâm Dĩ Nhiên nhìn xe càng chạy càng xa, hai tay siết chặt quai balo, đứng nhìn theo rất lâu.

Một cô gái mười chín tuổi, vốn dĩ vào dịp nghỉ sau kỳ thi Đại học nên đi theo bạn mình hoặc là người nhà ra ngoài du lịch, lần đầu tiên đi nhuộm tóc, mua điện thoại mới, mua váy đẹp, đi nghênh đón giai đoạn kế tiếp trong cuộc đời mình.

Mà Lâm Dĩ Nhiên chỉ có thể đứng ở một ven đường thành phố cách nhà mình rất xa, nhìn một chiếc xe tải tồi tàn chầm chậm rời xa cô. Mặt trời trên đỉnh đầu càn rỡ chiếu vào cô, khiến cô lộ ra vẻ cô đơn và yếu ớt.

Khâu Hành nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Lâm Dĩ Nhiên dần trở nên nhỏ bé trong gương, cô vẫn luôn yên tĩnh đứng ở đó.

Khâu Hành dời tầm mắt nhìn thẳng, trong mắt anh chỉ có con đường phía trước.

*

Lâm Châu là một thành phố nhỏ rất đẹp, dù không lớn lắm nhưng có hương vị màu sắc cổ xưa. Đường lát đá xanh trải từng con hẻm nhỏ, người ở đây lúc nói chuyện mang theo chút giọng địa phương, nhưng vẫn nghe hiểu được.

Lâm Dĩ Nhiên mang balo, trên tay là xe kéo đi chợ.

Xe kéo đi chợ là chủ nhà trọ cho cô mượn, chủ nhà trọ là một cặp vợ chồng trung niên, họ rất dễ tính.

Lâm Dĩ Nhiên ở trong nhà trọ gia đình của họ, cho thuê căn hộ cả tháng với giá một nghìn hai trăm tệ, chi phí điện nước tính riêng. Lâm Dĩ Nhiên nói mình tạm thời không có nhiều tiền như vậy, chủ nhà trọ cũng đồng ý cho cô trả trước nửa tháng. Giá cả rẻ như thế đương nhiên điều kiện không được tốt cho lắm, nhà cũ, trong phòng ẩm ướt, thậm chí còn có mùi bốc lên từ cống thoát nước.

Lâm Dĩ Nhiên mua không ít đồ từ ngoài chợ về, đều là đồ dùng hàng ngày, ra trải giường, chậu nước và mấy thứ khác. Chủ nhà trọ cho cô một bộ chăn ra gối nệm, nhưng cô vẫn cảm thấy không sạch, mấy ngày nay chỉ mặc quần áo ngủ chứ không mặc váy.

“Dì ơi, con để xe ở đây nhé ạ.” Lâm Dĩ Nhiên chào hỏi dì chủ nhà trọ, lấy mấy đồ từ xe kéo ra, đẩy xe dựa vào tường quay về vị trí ban đầu.

“Được được, để ở đó là được rồi.” Dì chủ nhà đáp lại cô, nhìn đồ cô mua, cười nói: “Mua nhiều vậy sao?”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên cười.

“Còn thiếu gì thì nói với dì, để dì xem xem có đồ gì không dùng đến thì đưa cho con dùng.”

“Dạ, cảm ơn dì.” Lâm Dĩ Nhiên cười nói xong, xách đồ lên tầng.

Cô ở tầng bốn, là tầng cao nhất của tòa nhà này. Phía ngoài cửa sổ là nóc nhà ba tầng bên cạnh, từ cửa sổ cô có thể đi thẳng ra bên ngoài. Trên mái nhà có một ít rau khô do chủ nhà bên cạnh phơi, còn có mấy chậu hoa trống và mấy đồ linh tinh.

Lâm Dĩ Nhiên ít khi kéo màn cửa sổ ra, cửa sổ luôn khóa rất chặt.

Thực ra mấy ngày nay cô ngủ không ngon, không dám ngủ sâu, trước khi ngủ phải nhiều lần xác nhận lại xem cửa sổ có khóa kỹ hay chưa.

Tiếng động từ phòng bên cạnh và ngoài hành lang truyền tới cũng khiến cô không thể yên tâm nổi, lúc có người đi qua cửa phòng cô, Lâm Dĩ Nhiên lập tức thức dậy, trợn tròn mắt nhìn cửa, nhìn cho đến khi tiếng động không còn nữa mới thôi.

Cô luôn mang theo balo của mình, dù cho là chỉ đi xuống tầng mua đồ thì balo cũng chưa từng rời khỏi cô.

Dẫu sao thì bây giờ balo cũng là tất cả đối với cô, cô không có nhà, trên thế giới này không còn chỗ nào khiến cô yên tâm mà hoàn toàn tháo bỏ sự đề phòng của mình.

Ngoại trừ cái balo này, không còn thứ gì thuộc về cô nữa.

Ban ngày Lâm Dĩ Nhiên mua cho mình một cái váy ngủ hai mươi chín tệ, cô đã giặt sạch rồi.

Nhưng đến tối hôm sau, khi cô tắm xong thì vẫn mặc một bộ quần áo sạch sẽ như cũ, thậm chí còn mang tất lên.

Cô vén rèm cửa sổ kiểm tra một lần rồi kéo kín rèm cửa lại.

Cửa phòng ngoại trừ khóa kỹ còn chặn thêm một cái ghế ở cửa. Tuy rằng nó không có tác dụng gì, nhưng có còn đỡ hơn không.

Lâm Dĩ Nhiên tắt đèn trần trong phòng, để lại đèn ngủ. Cô mặc quần áo nằm nghiêng, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ.

Điện thoại di động bị cô siết chặt trong tay.

Thực ra cô không có người nào muốn liên lạc, bởi vì trên thế giới này cũng chẳng có ai thật lòng nhớ đến cô. Nếu không thì cô cũng sẽ không đến mức như bây giờ.

Cô đi làm sim mới chứ không làm lại sim cũ.

Người duy nhất mà cô lưu lại số điện thoại cũng chỉ có Khâu Hành.

Trong danh bạ có hai số, một số là “Khâu Hành 1”, một số là “Khâu Hành 2”. Theo thứ tự là hai số điện thoại di động của Khâu Hành.

Trong hộp thư cũng chỉ có mấy tin nhắn đã được gửi đi.

Lâm Dĩ Nhiên: [Khâu Hành, em làm sim rồi, đây là số của em. — Lâm Tiểu Thuyền.]

Đây là vào xế chiều hôm đó từ lúc Lâm Dĩ Nhiên xuống xe của Khâu Hành.

Đến tối thì Khâu Hành nhắn lại: [Ghi danh rồi?]

Lâm Dĩ Nhiên: [Rồi ạ.]

Khâu Hành: [Em đang ở đâu?]

Lâm Dĩ Nhiên: [Ở nhà trọ gia đình.]

Sau đó, vào buổi chiều ngày hôm sau:

Lâm Dĩ Nhiên: [Em đến Lâm Châu rồi.]

Khâu Hành qua một tiếng mới nhắn về: [Có chuyện gì thì gọi cho tôi.]

Lâm Dĩ Nhiên: [Được ạ.]

Đây là tất cả những gì mà Lâm Dĩ Nhiên liên lạc với người khác qua chiếc điện thoại này. Thậm chí ngay cả WeChat cô cũng không đăng ký, cũng không đăng nhập được.

Mỗi buổi tối khi đi ngủ, cô đều nắm chặt điện thoại di động, lượng pin lúc nào cũng đầy đủ.

Nó cũng giống như cái ghế chặn ở cửa kia, cô không biết nó có ích lợi gì, nhưng cầm điện thoại như vậy vẫn khiến cho Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy an toàn hơn một chút.

Chiếc điện thoại cũ này giống như vũ khí phòng thân cuối cùng của cô. Nhìn mặt sau bị trầy xước và vết lồi lõm trên màn hình, nó khiến cho Lâm Dĩ Nhiên nhớ đến Khâu Hành – người luôn bỏ bê bản thân mình.

Mỗi khi nghĩ đến Khâu Hành nói với cô tận mấy lần, anh bảo cô có chuyện gì thì gọi cho anh, Lâm Dĩ Nhiên sẽ cảm thấy mình vẫn chưa bị thế giới này vứt bỏ hoàn toàn.

*