Bà Mai Trà Xanh

Chương 11




29.

Trương Linh nào dám đắc tội với Giang Trì, chỉ có thể trút hết cơn giận lên tôi:

"Tống Khê, đừng nói là chị nghĩ rằng sếp Giang thật sự thích chị chứ?"

"Anh ta chỉ coi chị như món đồ chơi, ngủ vài lần là sẽ quên ngay thôi."

"Chị tự hạ thấp mình l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ta, đến lúc già rồi, tôi xem chị sẽ như nào!"

Lần đầu tiên đối mặt với Lục Tu mà tôi phản ứng không kịp nổi.

Được Giang Trì ôm chặt, tôi mới hoàn toàn tỉnh khỏi cơn say.

Tôi tôi tôi, tôi đã ngủ với Giang Trì cơ á?!

Bảo sao tôi lại thấy mộng xuân này lại thật đến vậy…

Cả người tôi căng cứng, không dám nhìn vào mắt Giang Trì.

Nhưng hôm qua tôi uống say, còn Giang Trì vẫn tỉnh táo.

Anh…

Giang Trì không để ý đến Trương Linh, mà nghiêng đầu nhìn tôi.

Vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

"Tống Khê, anh không muốn chỉ là chơi đùa với em."

Trương Linh ôm bụng cười, cười rất khoa trương:

"Ôi chao, Tống Khê, chị không tưởng là thật đấy chứ?"

"Sếp Giang biết đùa thật đấy. Không phải chơi đùa, chẳng lẽ anh muốn cưới chị ta à?"

Giang Trì gật gật đầu, thái độ vẫn một mực nghiêm túc:

"Đó cũng là một ý kiến hay."

Lần này đến cả Lục Tu cũng không thể nghe nổi nữa:

"Tống Khê, em tỉnh táo lại đi!"

"Giang Trì chỉ thấy em xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, dâng đến tận cửa không ngủ thì phí thôi."

"Em đừng mơ tưởng bước chân vào giới nhà giàu nữa, chỉ có anh mới thật lòng muốn cưới em!"

30.

Tôi còn không biết mọi chuyện xảy ra thế nào.

Giang Trì đã sai người về nhà lấy sổ hộ khẩu luôn rồi.

Giữa những lời chế nhạo không ngớt của Trương Linh và Lục Tu, chúng tôi cứ thế mà đăng ký kết hôn.

Cho đến khi cầm cuốn sổ đỏ rực trong tay, tôi vẫn không tin nổi.

Giang Trì cười, nắm tay tôi, chân thành đưa lên môi hôn.

"Bà Giang, em định khi nào dẫn anh về gặp bố mẹ?"

Tôi đã kết hôn với Giang Trì.

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, không rõ cảm giác trong lòng là gì.

Có hồi hộp, có lo lắng, và cũng có vui sướng nữa.

Tôi nghĩ là tôi đã thích Giang Trì.

Bất kể kết quả tốt xấu ra sao, tôi vẫn muốn thử cùng với anh.

Dù cho kết cục xấu nhất thì cũng đã sao?

Cùng lắm là ly hôn chia tài sản thôi mà.

"A!"

Lục Tu bấy giờ mới phản ứng lại, đột nhiên hét lên, điên cuồng lắc vai Trương Linh.

"Tất cả đều tại cô, đều tại cô luôn nói Tống Khê và Giang Trì qua lại, bây giờ cô hài lòng chưa!"

"Nếu không phải tại cô, sao chúng tôi có thể cãi nhau được!"

"Đều tại cô, đều tại cô!!!"

"Bây giờ cô ấy đã là vợ người ta rồi, cô đền vợ cho tôi!"

Lục Tu giận đến cực điểm, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Trương Linh sợ hãi, nước mắt rơi lã chã:

"Anh Lục Tu, sao anh có thể trách em?"

"Anh và Tống Khê ở bên nhau suốt sáu năm trời cũng không kết hôn, sếp Giang mới ở một ngày đã kết hôn rồi."

"Là anh không dám chống đối bố mẹ, là anh không tin tưởng đoạn tình cảm này, liên quan gì đến em?"

31.

Lục Tu càng điên cuồng, Giang Trì càng vui vẻ.

Anh gọi điện cho bố mẹ mình ngay trước mặt Lục Tu, chỉ vài câu đã định được ngày cưới.

"Alo, mẹ à, con sắp kết hôn rồi."

"Vâng, hôn lễ tổ chức vào tháng sau nhé, càng hoành tráng càng tốt, bố mẹ cứ chuẩn bị đi."

"Chú rể? Mẹ hỏi cô dâu chứ gì, bố mẹ cũng quen đấy, là trợ lý của con, Tống Khê."

Cúp điện thoại, anh đắc ý nhướng mày nhìn Lục Tu:

"Tôi và Tống Khê sẽ tổ chức ngày cưới vào tháng sau, đến lúc đó mời anh Lục đến uống rượu mừng nhé."

Lời này nghe quen thuộc quá.

Tôi không nhịn được lén nhìn Giang Trì một cái.

Lần trước Lục Tu đến đón tôi dưới công ty, hình như đã nói câu này với anh.

Bây giờ anh lại trả nguyên xi lại cho Lục Tu.

Người đàn ông này đúng là thù dai thật.

Lục Tu ôm ngực, đưa tay run rẩy chỉ vào Giang Trì:

"Anh, anh anh anh."

Giang Trì ôm eo tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái rồi nói:

"Bà Giang, em không muốn nói gì à?"

Tôi cười, gật đầu với Lục Tu và Trương Linh:

"Lúc đó nhớ đến nhé, tôi còn phải cảm ơn sự động viên của hai người nữa."

"Không có hai người, tôi và sếp Giang, à, ý tôi là tôi và Giang Trì cũng không kết hôn nhanh vậy đâu."

Nghe xong câu này, hai mắt Lục Tu trợn trắng rồi ngất xỉu.

32.

Đám cưới được tổ chức rất hoành tráng.

Bố mẹ Giang Trì đối xử với tôi rất tốt, nhất là mẹ của Giang Trì.

Lúc bà dẫn tôi đi dạo trong trung tâm thương mại, chỉ cần tôi nhìn một cái là toàn bộ kệ hàng chỗ tường đó sẽ được quét sạch.

Mẹ Lục Tu tính toán đủ đường, chỉ mong sao chi càng ít tiền cho đám cưới càng tốt.

Còn mẹ Giang Trì, ngày nào cũng than phiền rằng bản thân bà mua cho tôi quá ít đồ.

Mọi thứ đẹp đến mức tôi cứ ngỡ mình đang sống trong mơ vậy.

Vì cuộc sống quá êm đềm, thậm chí tôi còn không thèm giận Lục Tu và Trương Linh nữa.

Đặc biệt là Trương Linh, nếu không có cô ta mưu tính đủ kiểu, tôi cũng đã ở bên cạnh Lục Tu. 

Vì vậy, chuyện cô ta tiếp tục thực tập ở công ty, tôi cũng không bận tâm.

Chỉ có điều, Lục Tu lại rất để tâm.

Sau khi tôi kết hôn, anh ta trút hết mọi căm hận lên Trương Linh.

Không chỉ phá hỏng công việc của cô ta, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Nghe nói từ đó anh ta còn mắc chứng nghiện rượu.

Vì bị bố mẹ ép kết hôn mà anh ta đã dọn ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với bố mẹ.

Hôm ấy tôi tan làm về nhà thì gặp Lục Tu ở bãi đỗ xe.

Có vẻ như anh ta đã đợi tôi rất lâu.

"Tống Khê, anh..."

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.

"Người mang thai đi đứng phải cẩn thận chứ."

Giang Trì cẩn thận ôm tôi, giọng trách yêu mà đầy vẻ khoe khoang.

Lục Tu sững sờ, nhìn chằm chằm vào bụng tôi, hỏi:

"Em, em mang thai rồi?"

Tôi xoa bụng, cười hạnh phúc:

"Đúng vậy, đã ba tháng rồi."

Trong mắt Lục Tu tràn ngập vẻ đau khổ, môi mấp máy hồi lâu, mới run rẩy nói:

"Chúc mừng hai người."

Anh ta rũ vai quay người rời đi, bóng dáng cô đơn mà tiêu điều, trông như bị rút cạn sinh lực vậy.

Tôi bỗng nhớ đến một câu thoại trong phim:

"Cậu nhìn người kia xem, trông như một con ch.ó vậy."