26.
Giang Trì đưa tôi về nhà.
Tôi tựa vào lòng anh, mùi hương của anh ngập tràn khắp nơi.
Mùi hương này làm tôi khô cả cổ họng, chân tay bủn rủn.
Tôi không kìm được mà nhớ lại ngày hôm đó ở suối nước nóng.
Kể từ hôm đó, Giang Trì bắt đầu tập luyện chăm chỉ, thân hình cường tráng lên không ít.
Không biết cơ n.g.ự.c của anh ấy có căng hơn không nhỉ?
"Tống Khê, em đang làm gì đấy?"
Đây là lần đầu tiên Giang Trì gọi tên tôi.
Giọng anh khàn khàn, kiềm chế nhưng cũng có gì đó mờ ám.
Nghe xong tim tôi run lên, tay giơ ra cứng đờ trên n.g.ự.c anh.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen của anh.
Đôi đồng tử sâu hút, như muốn hút tôi vào hố sâu vô tận.
"Tống Khê, có phải em đã thích tôi không?"
Tôi gật đầu.
Ai mà không thích một người đàn ông thường xuyên thưởng nhiều tiền cho mình chứ?
Anh không chỉ là một nguồn hormone di động, mà còn là đồng tiền di động nữa.
Mắt Giang Trì càng lúc càng sáng, như chứa cả bầu trời sao.
Tôi quàng lấy cổ anh, định bụng sẽ thành thật bày tỏ lòng mình.
Nhưng vừa mở miệng, môi đã bị chặn lại.
Giang Trì giữ lấy gáy tôi, say mê nồng nhiệt mà hôn lên môi tôi.
Trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của cocktail.
Tôi nghĩ, có lẽ mình đã say thật rồi.
Vì tôi không những không đẩy anh ra, mà còn ôm anh còn chặt hơn nữa.
Đèn tường trong phòng ngủ tỏa ra những tia sáng ấm áp, chiếu lên hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau.
Chiếc giường gỗ không mấy chắc chắn kêu cọt kẹt cả đêm.
Gần đến sáng mới dần dần yên tĩnh trở lại.
27.
Tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc.
Cả người đều đau nhức, nhất là vùng eo, mỏi nhừ đến độ không đứng vững nổi.
Tiếng gõ cửa dai dẳng, càng gõ càng to.
Tôi tiện tay khoác áo choàng ngủ, vừa dụi mắt vừa đi ra phòng khách.
Vừa mở cửa, một bó hồng đỏ lớn được nhét vào lòng tôi.
Lục Tu quỳ một gối, trên tay còn cầm một chiếc nhẫn kim cương.
Đằng sau anh ta lại là khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của Trương Linh.
Cơn đau đầu do say rượu làm tôi phản ứng chậm rì rì, mãi mới hiểu ra Lục Tu đang làm gì.
"Tống Khê, em vui không?"
"Mẹ anh cuối cùng cũng đồng ý cho chúng ta kết hôn, hôm nay chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn được rồi!"
Khuôn mặt của Lục Tu vì xúc động mà đỏ ửng cả lên.
Anh ta không rời mắt khỏi tôi, giọng có chút nghẹn ngào:
"Tống Khê, anh rất nhớ em."
Tôi nghi ngờ người bị say rượu khiến đầu óc không tỉnh táo không phải là tôi, mà là Lục Tu mới đúng:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, thì chúng ta đã chia tay rồi mà."
Lục Tu đứng dậy, cố gắng nắm lấy tay tôi:
"Ngốc à, làm sao anh có thể thật sự chia tay với em được?"
"Lúc trước không để ý đến em, một phần là vì giận, nhưng quan trọng hơn là anh muốn tạo bất ngờ cho em."
"Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng về nhà ở với mẹ, cuối cùng cũng thuyết phục được bà rồi."
Tôi rút tay khỏi tay anh ta.
Theo đà di chuyển của cánh tay mà áo choàng lụa trượt xuống khỏi vai tôi.
Lộ ra một mảng lớn những vết xanh tím và đỏ ửng mờ ám.
Lục Tu trợn tròn mắt nhìn tôi:
"Cái gì đây!"
"Tống Khê, em dám ngoại tình?"
"Nói đi, gian phu là thằng khốn nào!"
28.
Không chỉ Lục Tu ngạc nhiên, ngay cả tôi cũng giật mình.
Chẳng lẽ mọi chuyện tối qua không phải là tôi đang mơ sao?
Vãi thật, vậy Giang Trì…
"Chậc, anh nói ai là gian phu."
Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau.
Giang Trì cầm một chiếc khăn choàng khoác lên vai tôi, chân mày nhíu lại, toàn thân anh toát ra loại khí chất giống như là không quen miễn lại gần.
"Được lắm! Giang Trì, quả nhiên là anh!"
"Tôi, tôi, tôi biết ngay mà."
Mắt Lục Tu đỏ ngầu, tức đến nỗi nói năng lộn xộn hết cả lên:
"Tống Khê!"
"Tôi không ngờ em lại là người phụ nữ tùy tiện như vậy!"
Trương Linh cũng tỏ vẻ căm phẫn:
"Anh Lục Tu, em đã nói em không oan cho chị ta mà."
"Anh xem đi, chị ta đúng là đã l.à.m t.ì.n.h nhân của sếp Giang kia kìa."
Lục Tu cắn môi, đau lòng nhìn tôi.
Rồi lại đau đớn nhắm mắt lại.
"Tống Khê, anh… Anh có thể tha thứ cho em lần này."
"Chỉ cần em từ chức, chúng ta vẫn có thể kết hôn."
Trương Linh sửng sốt, cô ta không tin nổi mà kéo lấy Lục Tu, bật khóc nức nở:
"Anh Lục Tu, anh điên rồi sao!"
"Anh thích chị ta đến mức chấp nhận chuyện mình bị cắm sừng luôn sao?"
"Rốt cuộc em thua kém chị ta ở điểm nào chứ!"
Giang Trì cười khẩy:
"Buồn cười thật đấy, không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu mà soi đi chứ?"
"Cô mà cũng đòi so với Tống Khê à."