Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 573




Nếu chưa xác định sẽ ở bên Tư Bác Văn thì tốt, cô có thể không nói, tiếp tục giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ cô đang mang thai, đã nghĩ kỹ rồi mới muốn ở bên Tư Bác Văn.

Vậy có nghĩa là cô phải nhanh chóng nói thật với mẹ.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch lại đau đầu.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy. Tư Bác Văn cũng lập tức hiểu được tâm trạng của cô.

Anh bất lực thở dài, vươn tay ôm lấy bả vai cô.

“Nghiên Tịch, đừng lo.”

“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng đứng về phía em.”

“Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ đối mặt với nó cùng em.”

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch nói, cũng coi như nói ra được tâm sự của mình.

Nghe được những câu nói của anh, Lục Nghiên Tịch không khỏi xúc động.

Cô gật đầu: “Ừm, Bác Văn. Cảm ơn anh.”

“Được rồi, chúng ta về trước đi, ở đây gió to quá.”

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Phải biết rằng hiện tại Lục Nghiên Tịch được coi là đối tượng bảo vệ trọng điểm trong nhà, nếu để xảy ra chuyện gì thì không hay.

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch gật đầu.

“Vâng.”

Dọc đường đi, Lục Nghiên Tịch vẫn có vẻ hơi lo lắng sốt ruột.

Cô cứ vậy dựa vào ghế, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc bên phía mẹ nên làm gì mới tốt đây.



Lúc này, sau khi Vu Diễm My quay về từ nghĩa trang thì cũng lập tức về đến nhà.

Nhớ lại cảnh hôm nay bỗng dưng gặp được Lục Nghiên Tịch, khoé môi nhếch lên có hơi kỳ dị.

“Lục Nghiên Tịch, nếu cô đã muốn ở bên Tư Bác Văn đến thế thì cũng nên trả giá chút ít đi.”

Chắc chắn cô ta sẽ không để mặc hai người Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn sống tốt vậy đâu, tuyệt đối không!



Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn về đến nhà đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường, trong đầu chỉ nghĩ xem nên làm gì mới tốt.

Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng biết trong lòng cô đang lo lắng chuyện gì.

Anh thở dài: “Nghiên Tịch, em đừng nghĩ nhiều quá.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời Tư Bác Văn cảm nhận được cái gì gọi là bối rối, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, anh cũng không biết nên làm gì mới phải.

Anh cũng không biết nên làm gì mới có thể chia sẻ gánh nặng với cô.

“Nghiên Tịch.”

Thấy Tư Bác Văn xuất hiện, Lục Nghiên Tịch vội vàng gật đầu.



“Vâng.”

Cô không muốn khiến Tư Bác Văn áp lực quá nhiều về mặt này, hiện tại chuyện này không thể cưỡng ép được.

Cô gật đầu: “Em không sao đâu, Bác Văn, đừng lo cho em.”

Nói rồi, Lục Nghiên Tịch còn cố ý nhếch môi nở một nụ cười.

Cô biết với tính cách của Tư Bác Văn, nếu cô vẫn cứ không vui thì chắc chắn anh cũng sẽ không vui.

“Thật sự không sao chứ?”

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

“Thật mà!”

“Đúng rồi, không phải anh bảo buổi tối về ăn cơm sao? Khi nào đi thế.”

Lục Nghiên Tịch chớp mắt nhìn Tư Bác Văn như thể đang đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Chờ lát nữa rồi đi.”

Bây giờ mới ba giờ, sang sớm quá cũng chẳng làm gì.

Nghe thấy lời Tư Bác Văn nói, Lục Nghiên Tịch làm theo.

Cô tiện thể ngả vào lòng anh.

“Bác Văn, anh nói xem, sau này con sinh ra rồi sẽ trông như nào nhỉ?”

Rốt cuộc đứa bé sẽ giống cô hay giống Tư Bác Văn nhiều hơn?

Mắt Lục Nghiên Tịch di chuyển, trong đầu bắt đầu suy đoán.

Thấy Lục Nghiên Tịch nói thế, Tư Bác Văn cảm thấy hơi buồn cười.

Anh nhướng mày: “Chắc chắn sẽ giống anh nhiều hơn,”

Bộ dạng kia của anh giống như đã chắc chắn, không hề do dự.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhướng mày.

“Sao anh biết?”

Cô còn không dám khẳng định, người đàn ông này thì hay rồi, còn thừa nhận luôn cơ.

Sự thản nhiên này của anh khiến cô phải khâm phục.

Vẻ mặt Tư Bác Văn nhìn cô đầy đắc ý.

“Sao mà anh biết ấy hả?”

“Chắc chắn con sẽ thông minh đẹp trai giống anh.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch bất mãn nhếch môi.

“Nói linh tinh!”

“Rõ ràng là đáng yêu giống em hơn là núi băng như anh đấy!”

Lục Nghiên Tịch không dám tưởng tượng, nếu đứa bé thật sự giống Tư Bác Văn hơn thì sẽ có dáng vẻ gì.

Nghĩ đến lúc đó trước mặt cô xuất hiện phiên bản thu nhỏ của Tư Bác Văn. Càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ.

Thấy biểu cảm của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi nhướng mày.

“Nghĩ gì thế? Trông biểu cảm của em kìa!”



“Có phải lại đang nói xấu anh không.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch vội vàng lắc đầu.

“Không phải! Em không có.”

Lục Nghiên Tịch vội vàng phủ nhận càng khiến Tư Bác Văn nghi ngờ hơn.

Anh nhíu mày, vẻ mặt không tin cô nói linh tinh.

“Vậy sao?”

“Nếu đã thế thì đừng trách anh.”

Nói xong, Tư Bác Văn vươn tay, bắt đầu cù Lục Nghiên Tịch.

Tiếp đấy, trong tai nghe thấy một loạt tiếng cười ha ha ha, Lục Nghiên Tịch vội vàng nói.

“Em sai rồi, sai rồi.”

“Tha cho em đi.”

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch ửng đỏ, ngay cả khoé mắt cũng xuất hiện ít nước mắt, nhìn qua thật sự khiến người ta thấy đau lòng.

Phải biết rằng cô ghét nhất là bị cù.

Mà lần nào Tư Bác Văn cũng lấy cái này để trừng phạt cô, thật sự khiến người ta không chịu nổi mà.

Thấy dáng vẻ đó của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhướng mày.

“Ồ? Em định làm gì?”

“Cho em một cơ hội thể hiện đấy.”

Nói đến đây, Lục Nghiên Tịch không chút do dự, vội vàng nhanh chóng đứng dậy hôn một cái lên mặt Tư Bác Văn.

Tất nhiên mục đích của người đàn ông này chẳng phải là ép cô làm vậy sao? Cô nhịn là được.

Thấy động tác cực kỳ tự giác của Lục Nghiên Tịch, lúc này Tư Bác Văn mới gật đầu.

“Không tệ.”

Nếu Lục Nghiên Tịch đã tự giác thế thì anh đành giơ cao đánh khẽ vậy.

Nói vậy, Tư Bác Văn thu tay lại.

Ôm cô vào lòng mình.

Lúc Lục Nghiên Tịch định đẩy Tư Bác Văn ra, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai.

“Để anh ôm em nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta đi nhé.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch hơi ngẩn người ra, sau đó thu tay.

“Vâng.”

Tiếp đấy, hai người cứ vậy dựa vào nhau ngủ một lúc.

Trong chốc lát, căn phòng đầy ắp ấm áp khiến người nhìn vào hâm mộ không thôi.

Một tiếng sau.

“Được rồi, dậy thôi!”

“Bé heo lười, đến giờ chúng ta đi rồi!”

Giọng Tư Bác Văn vang lên.