Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 572




Lục Nghiên Tịch cứ thế dựa vào lòng Tư Bác Văn, lẳng lặng nhìn ảnh ba Lục.

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai không đúng lúc chút nào.

“Ồ, đây là ai thế?”

“Đây không phải là Nghiên Tịch và tổng giám đốc Tư sao?”

Sau đó, hai người nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn sóng bất ngờ bước đến trước mặt.

Khi thấy rõ mặt cô ta, Lục Nghiên Tịch cũng vô cùng sửng sốt.

Người phụ nữ trước mặt, không phải là Vu Diễm My biến mất đã lâu thì là ai?

Nhìn thấy cô ta, sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng xấu đi.

“Sao chị lại đến đây?”

Hôm nay là sinh nhật của ba, Vu Diễm My này rảnh rỗi không có việc gì làm, lại chạy đến đây làm gì?

Vu Diễm My kiêu ngạo nâng cằm, lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Nghiên Tịch, sau đó nhìn về phía ảnh của ba Lục.

“Tôi đến đây để thăm cậu.”

“Cô thì sao, đến đây làm gì?”

Nghe thấy Vu Diễm My nói thế, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi khó hiểu.

Người phụ nữ này cũng buồn cười thật đấy.

Cô đến thăm ba mình, chẳng lẽ còn cần phải báo với cô ta nữa sao?

Lục Nghiên Tịch không để ý đến Vu Diễm My, túm tay Tư Bác Văn định đi chỗ khác.

Cô đến đây chỉ để thăm ba cô thôi, bây giờ đã xong rồi, cũng đến lúc phải đi.

Thấy Lục Nghiên Tịch định rời đi, Vu Diễm My hơi tức giận, vội vàng gọi lại.

“Lục Nghiên Tịch, cô đứng lại đó cho tôi!”

Người phụ nữ này to gan quá thể, thế mà lại dám bơ cô ta?

Vu Diễm My bước nhanh về phía trước, gọi Lục Nghiên Tịch lại, khi cô ta thấy tay Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn nắm chặt, cô ta sửng sốt, hơi kinh ngạc, thậm chí còn quên mất cơn tức giận vừa nãy của mình.

“Cô, hai người là…”

Nhìn bộ dạng của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch nhướng mày: “Sao vậy?”

Không chờ Lục Nghiên Tịch kịp phản ứng, Vu Diễm My đã túm tay cô, kéo cô sang chỗ khác.

“Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô!”

“Lục Nghiên Tịch, tôi thấy cô như này, chẳng lẽ cô ở bên Tư Bác Văn rồi à?”

Vu Diễm My nhíu mày, vẻ mặt như không tin nổi.

Cô ta biết, trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn không quên được Tư Bác Văn.

Nhưng cô ta không ngờ Lục Nghiên Tịch lại to gan đến thế, còn dám ở bên Tư Bác Văn lần nữa, thật sự khiến cô ta rất bất ngờ.

Tay Lục Nghiên Tịch bị Vu Diễm My tóm hơi đau, cô hất tay cô ta ra.

“Kể cả có ở bên nhau thì sao chứ?”



Nghe thấy Lục Nghiên Tịch thừa nhận, trái tim Vu Diễm My tan nát, hơi ghen tị.

Phải biết là cô ta vẫn luôn muốn có được Tư Bác Văn.

Chỉ tiếc, người đàn ông kia lại không liếc cô ta lấy một cái.

Nhưng hiện tại, dựa vào cái gì mà anh lại ở bên Lục Nghiên Tịch?

Nghĩ đến đây, âm lượng của Vu Diễm My cũng cao hơn đôi chút.

“Cô có biết Tư Bác Văn là ai không?”

“Tôi thấy cô đã quên mất lúc trước nhà họ Lục tan nát thế nào rồi.”

Vu Diễm My nhếch khóe môi, ánh mắt đầy mỉa mai.

“Cô không sợ mợ sẽ biết chuyện này sao?”

Vốn dĩ biểu cảm của Lục Nghiên Tịch không thay đổi gì mấy, nhưng khi nghe thấy Lý Tang Du, thoáng chốc sắc mặt cô cũng trầm xuống, hơi nhợt nhạt.

Đến tận bây giờ, Lục Nghiên Tịch vẫn chưa biết nên nói với mẹ thế nào.

Nếu để Lý Tang Du biết chuyện này, hậu quả sẽ khôn lường.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, không nói câu nào.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, ánh mắt Vu Diễm My càng đắc ý, cô ta cười lạnh.

“Với tính cách của mợ, chắc là sẽ bị cô chọc tức chết đấy nhỉ?”

Nghĩ đến nếu Lý Tang Du biết chuyện này, chắc chắn lúc đấy sẽ cực kỳ đặc sắc.

Nghĩ vậy, trong lòng Vu Diễm My âm thầm cảm thấy kích động.

Lục Nghiên Tịch đảo mắt lướt qua Vu Diễm My, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, sau đó nói.

“Chuyện này không liên quan đến chị.”

Có tính thế nào thì đến lúc đó cũng phải giải thích rõ ràng.

Tuy vẫn chưa biết phải nói với mẹ thế nào nhưng chắc chắn sẽ có cách.

Trong lòng Lục Nghiên Tịch không ngừng tự an ủi mình như vậy, trái tim cũng dao động lên xuống liên hồi.

Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói thế, Vu Diễm My cảm thấy hơi buồn cười.

“Không liên quan đến tôi, đúng là không liên quan đến tôi thật, nhưng tốt nhất cô nên biết rõ, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

“Tôi không hy vọng, cô làm cậu tức chết rồi lại đến làm mợ tức chết đâu!”

Lời nói của Vu Diễm My cực kỳ chanh chua, khiến Lục Nghiên Tịch hơi tức giận.

“Chị!”

“Chị đừng có nói hươu nói vượn!”

“Vu Diễm My, tôi cảnh cáo chị, tốt nhất chị nên nói chuyện có chừng mực đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với chị nữa đâu.”

Người phụ nữ này nói chuyện rõ ác độc.

Vu Diễm My cười khẽ, đôi mắt đẹp hơi híp lại.



“Tôi chỉ đang ăn ngay nói thật thôi, sao thế, không được nói vậy sao?”

“Lục Nghiên Tịch, tôi lại muốn xem xem lúc đấy cô định giải thích chuyện này thế nào đấy.”

Dứt lời, Vu Diễm My xoay người rời đi luôn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lại có trò vui mới rồi.

Một bên là người hại mình tan cửa nát nhà, một bên là con gái mình yêu thương nhất.

Hai người kia đột nhiên ở bên nhau, chắc hẳn biểu cảm của Lý Tang Du sẽ hay ho lắm đây.



Lục Nghiên Tịch đứng tại chỗ, trong đầu chỉ còn những lời Vu Diễm My mới nói.

Nếu mẹ biết thì phải làm gì đây.

Tính cách của Lý Tang Du ra sao, Lục Nghiên Tịch hiểu rõ nhất, bỗng cô cảm thấy hoảng hốt.

Tư Bác Văn đứng cách đó không xa, nhìn một lúc lâu mà vẫn thấy Lục Nghiên Tịch không có phản ứng gì, vì thế anh không thể không bước đến.

“Nghiên Tịch, em sao vậy?”

“Có phải em thấy khó chịu ở đâu không, sao biểu cảm em khó coi thế.”

Nghe thấy giọng Tư Bác Văn, lúc này Lục Nghiên Tịch mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Cô lắc đầu: “Không có…”

Tuy nói thì nói vậy nhưng bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch vừa nhìn đã biết không ổn.

Tư Bác Văn càng lo lắng hơn: “Nghiên Tịch, sao vậy?”

“Có phải vừa nãy Vu Diễm My nói gì với em không?”

Khả năng duy nhất mà Tư Bác Văn có thể nghĩ ra chỉ có cái này.

Khuôn mặt anh lạnh lùng: “Anh đi tìm cô ta.”

Nói xong, Tư Bác Văn xoay người định đi về một phía khác.

Thấy động tác của Tư Bác Văn, hiển nhiên Lục Nghiên Tịch bị dọa sợ, cô vội vàng vươn tay, bắt lấy anh.

“Bác Văn, anh làm gì thế?”

Chẳng lẽ anh định đi tìm Vu Diễm My thật đấy à.

Lục Nghiên Tịch nhíu mày: “Em không sao.”

Chỉ là hiện tại cô không biết nên làm gì thôi.

“Nghiên Tịch, em nói cho anh biết em bị sao được không?”

Thấy dáng vẻ Lục Nghiên Tịch như này, Tư Bác Văn nói.

“Em không nói cho anh biết có chuyện gì, trong lòng anh sẽ lo lắng cho em.”

Tư Bác Văn nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Em…”

“Chỉ là em không biết nên nói với mẹ thế nào thôi.”