Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 514




Hoắc Vũ Khải đã ra ngoài từ sáng sớm, chỉ còn lại Lục Nghiên Tịch ở nhà một mình.

Cô ngồi trên sofa, cứ cảm thấy hơi buồn chán.

Nhìn thời tiết tốt ngoài cửa số, cuối cùng Lục Nghiên Tịch vẫn quyết định ra ngoài đi dạo.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch cầm theo đồ đạc đi ra ngoài.

...

Lục Nghiên Tịch đi vào trung tâm thương mại, không biết vì sao, tự dưng lại đi thẳng vào trong cửa hàng mẹ và bé.

Vừa mới đi tới cửa, nhân viên phục vụ đã đi lên chào hỏi.

“Chào cô, xin hỏi cô cần gì ạ?”

“Gần đây cửa hàng chúng tôi mới có một lô hàng mới, cô có muốn xem không, rất phù hợp với cô đấy.”

Nhân viên phục vụ nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ nhiệt tình, bắt đầu giới thiệu với cô.

“Đúng rồi, là trẻ mấy tuổi vậy ạ?”

Nghe đến đây, đáy mắt Lục Nghiên Tịch xuất hiện vẻ xấu hổ: “Còn chưa ra đời đâu, vừa mới mang thai thôi.”

“Cô không cần giới thiệu cho tôi đâu, để tự tôi ngắm là được rồi.”

Lúc đi ngắm đồ, Lục Nghiên Tịch không thích có người ở bên cạnh nhìn mình, cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy.

Sau khi nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không tiện nói thêm gì khác nữa.

Cô ấy gật đầu đồng ý ngay: “Vâng, tôi biết rồi ạ, vậy cô có cần gì thì cứ gọi tôi nhé.”

Nói rồi nhân viên phục vụ quay người rời đi.

Nhìn những bộ quần áo nhỏ xíu trước mặt, trong lòng Lục Nghiên Tịch càng thêm rung động.

Nếu như có thể, cô thực sự muốn giữ sinh mệnh nhỏ trong bụng này lại.

Con của cô và Tư Bác Văn, rốt cuộc sẽ càng giống ai hơn đây?

Nghe tới đây, khóe miệng Lục Nghiên Tịch không khỏi cong lên.

Đúng vào lúc này, đột nhiên một bóng người đi thẳng tới trước mặt Lục Nghiên Tịch.

“Ôi, đây không phải là Nghiên Tịch sao, ở đây làm gì vậy?”

“Sao thế, mua quần áo cho ai đấy?”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Vu Diễm My đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Đôi mắt cô lạnh lẽo, không hề có ý định quan tâm.

Để ý tới Vu Diễm My, đúng thật là lãng phí thời gian của bản thân.

Nghĩ rồi, Lục Nghiên Tịch cất bước chuẩn bị đi sang một bên khác.

Vu Diễm My đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch định rời đi, đáy lòng không khỏi dâng lên sự tức giận.

Lục Nghiên Tịch này, vậy mà dám coi như không nhìn thấy cô ta!

Cô ta siết chặt nắm tay, đi thẳng tới trước mặt Lục Nghiên Tịch, chặn lại đường đi của cô.

“Lục Nghiên Tịch, cô không nghe thấy tôi nói à?”

Hai tay Vu Diễm My khoanh lại trước ngực, hiển nhiên là dáng vẻ muốn gây sự.

Phải biết rằng, từ trước tới nay, ai nhìn thấy cô ta mà không phải niềm nở bắt chuyện? Lục Nghiên Tịch này thì hay rồi, vậy mà dám coi như không thấy cô ta.

Một cô chủ nhà họ Lục sa sút, có gì đáng để kiêu ngạo trước mặt cô ta chứ.

Nhìn dáng vẻ này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch cũng không quá để tâm.

Cô hơi nhướng mày lên: “Chó ngoan không ngáng đường!”

Dù sao thì giờ cũng đã trở mặt với một nhà Vu Diễm My rồi, cho nên Lục Nghiên Tịch cũng lười tiếp tục duy trì quan hệ bên ngoài giả tạo này.

Nhất thời lời nói ra cũng có phần khiến người khác cảm thấy không hề khách sáo.

Quả nhiên, nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói như vậy, sắc mặt Vu Diễm My lập tức thay đổi theo.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Lục Nghiên Tịch, có phải cô muốn chết không!”

“Cô nói ai là chó đấy?”

“Tôi nói cho cô biết, cô có gì đáng để ngông cuồng chứ, không phải chỉ là một cô chủ của nhà họ Lục đang sa sút hay sao?”

Sắc mặt Vu Diễm My lúc xanh lúc trắng, đáy mắt khi nhìn Lục Nghiên Tịch tràn đầy căm hận.

Lục Nghiên Tịch này thật sự khiến người khác phải chán ghét, giống hệt Lý Tang Du, làm người ta thấy phát phiền!

Vu Diễm My vừa nói xong, Lục Nghiên Tịch không nhịn được cười khẩy một tiếng.

Cô nhướng mày, ánh mắt tối đen khó hiểu nhìn cô ta.

“Vậy sao?”

“Dù có vô dụng thế nào thì ít nhất cũng không giống chị.”

“Trước kia ăn nhờ ở đâu trong nhà họ Lục chúng tôi, nhưng đến lúc xảy ra chuyện thì tôi chả thấy ai chạy nhanh bằng chị đâu!”

“Đến nuôi con chó còn có chút tình cảm, nói chị là chó thì đúng là đang sỉ nhục loài chó đấy.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My, lời nói sắc bén, vẻ mỉa mai trong mắt càng nhiều hơn.

“Cô!”

Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, Vu Diễm My thiếu chút nữa là tức điên lên.

Cô ta không ngờ tới được rằng Lục Nghiên Tịch lại có thể nói như vậy.

“Được, Lục Nghiên Tịch cô giỏi lắm, mồm miệng cũng lanh lợi thật đấy!”

Nói xong, hình như Vu Diễm My nhớ tới cái gì đó, nói thẳng với Lục Nghiên Tịch.

“Nhưng dù cô có giỏi ăn nói thế nào đi nữa thì không phải trước mặt dì cô cũng chẳng thể nói lên lời sao?”

Nghe Vu Diễm My nhắc tới Lý Tang Du, lúc này Lục Nghiên Tịch mới nghiêm túc liếc nhìn cô ta một cái.

Lục Nghiên Tịch lạnh lùng: “Chị có ý gì?”

Nhìn phản ứng của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My vừa lòng cong môi cười. Quả nhiên, chỉ có nhắc tới Lý Tang Du thì Lục Nghiên Tịch mới có thể kìm nén lại một chút.

“Lúc trước ở chỗ tôi có không ít ảnh chụp thân mật của cô với Tư Bác Văn đấy. Cô thử nói xem nếu để Lý Tang Du biết con gái của mình ở bên kẻ thù giết cha thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ.”

Nói xong Vu Diễm My còn tấm tắc than vài tiếng.

“Ngẫm lại thì đúng là có chút kích thích nha.”

Nghe Vu Diễm My nói vậy, sắc mặt Lục Nghiên Tịch càng khó coi hơn.

“Chị muốn gì?”

Vu Diễm My không phải là người vô duyên vô cớ đến đây tìm cô gây chuyện, chắc chắn cô ta có mục đích khác.

“Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, đừng có vòng vo.”

Rốt cuộc người phụ nữ này có âm mưu gì đây.

Lúc này, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng thì Lục Nghiên Tịch đều sẽ đáp ứng hết.

Phải biết rằng nếu để cho Lý Tang Du biết chuyện này thì đến lúc đó hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tuy hiện tại Lý Tang Du đã không còn hận Tư Bác Văn nữa nhưng điều đó với việc chấp nhận Tư Bác Văn thì lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhìn Lục Nghiên Tịch thế này, ý cưới dưới đáy mắt Vu Diễm My càng sâu hơn. “Rất đơn giản, không muốn tôi nói cho Lý Tang Du thì cũng được.”

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn rời khỏi Tư Bác Văn, không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa là được.”

Thứ Vu Diễm My muốn cũng chỉ có Tư Bác Văn thôi.

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi liếc mắt nhìn cô ta, cô còn tưởng Vu Diễm My muốn nói gì cơ.

“Chỉ thế thôi?”

Nghe Lục Nghiên Tịch nói có vẻ có chút mất kiên nhẫn lại còn qua loa lấy lệ, Vu Diễm My cảm thấy hơi khó hiểu.

“Cô có ý gì?”

Không phải cái này thì chẳng lẽ còn có cái gì khác nữa?

Lục Nghiên Tịch không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay: “Tôi còn tưởng là chị yêu cầu cái gì khác cơ.”

“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt Tư Bác Văn, điều kiện tiên quyết là chị phải quản chặt anh ta vào, nếu Tư Bác Văn chủ động tới tìm tôi thì tôi cũng chẳng có cách nào.”

Bây giờ đối với Lục Nghiên Tịch mà nói thì cô còn đang ước gì Tư Bác Văn cách xa cô ra một chút.

Cô còn chưa giải quyết đứa nhỏ trong bụng, những chuyện khác cứ miễn bàn đi.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói thế, Vu Diễm My cảm thấy có chút bất ngờ.

“Cô chắc chắn chứ?”

“Cô đồng ý rồi đúng không?”

Vốn Vu Diễm My còn tưởng rằng thuyết phục Lục Nghiên Tịch rất khó nhưng bây giờ xem ra cô ta suy nghĩ nhiều rồi.