Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 513




Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong đáy mắt đầy vẻ lo lắng không giấu được.

Thấy Lục Nghiên Tịch như thế này, còn nói không sao, ai mà tin được chứ?

Nghe được lời Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không nghĩ ngợi gì đã từ chối thẳng.

“Không sao đâu Vũ Khải.”

“Hồi nãy em chỉ có hơi không thoải mái thôi, uống thuốc vào là đỡ ngay.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch lấy thuốc từ trong túi xách ra bỏ vào miệng.

Thấy cảnh Lục Nghiên Tịch uống thuốc, Hoắc Vũ Khải cũng đã quen.

Dạo gần đây vẫn luôn giúp Lục Nghiên Tịch điều tra những chuyện liên quan tới bệnh máu trắng, đương nhiên sẽ thấy thuốc của nó vô cùng quen thuộc.

Nhìn thấy dáng vẻ uống thuốc của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải không nhịn được mà cảm thấy đau lòng và tự trách.

Nếu anh ta có đủ bản lĩnh thì đã sớm tìm được tủy cho Lục Nghiên Tịch thay rồi.

Thấy dáng vẻ khổ sở của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải chỉ mong người bị bệnh đáng ra phải là mình mới đúng.

“Nghiên Tịch, còn khó chịu không?”

Lục Nghiên Tịch giương mắt, nhếch nhếch khóe môi: “Không đau, Vũ Khải, đừng lo cho em, em bây giờ vẫn khỏe mà.”

Đối với lo lắng của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch không cảm nhận được chứ.

Chỉ là việc duy nhất cô có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể khiến Hoắc Vũ Khải đừng tự trách như vậy nữa.

“Vũ Khải, về nhà thôi.”

Vốn Hoắc Vũ Khải còn đang định nói gì đó, nhưng thấy Lục Nghiên Tịch như thế, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.

“Được.”



Trên xe, Lục Nghiên Tịch tựa người vào ghế phó lái, nhìn phong cảnh không ngừng xoẹt qua ngoài cửa sổ.

Cô vươn tay che bụng mình, không hiểu sao trong lòng có chút không nỡ, loại cảm giác này rất kì diệu, thật sự khiến cô cảm thấy có chút lạ lẫm.

Nhưng mà, đứa nhỏ này không giữ lại được!

Đột nhiên cô như thể đã quyết định xong chuyện gì đó, bèn nói với Hoắc Vũ Khải.

“Vũ Khải, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy Lục Nghiên Tịch có vẻ nghiêm túc như thế, Hoắc Vũ Khải không khỏi cũng nghiêm túc theo. “Nghiên Tịch, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

“Em mang thai rồi.”

Lục Nghiên Tịch mím môi, cứ bất động như thế mà nhìn Hoắc Vũ Khải.

Cô biết, cứ nói thẳng ra như thế chắc chắn Hoắc Vũ Khải sẽ không chấp nhận được ngay, nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa rồi.

Giây tiếp theo, Hoắc Vũ Khải dùng sức dẫm chân, xe hơi lập tức thắng gấp dừng ngay giữa đường.

Anh ta quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Nghiên Tịch, em nói lại lần nữa xem?”

Dáng vẻ của Hoắc Vũ Khải như là sợ ban nãy mình nghe nhầm.

Lục Nghiên Tịch có chút không đành lòng nhìn vào mắt Hoắc Vũ Khải, cô cúi đầu, lặp lại lần nữa.

“Em, em có thai rồi.”

Cứ coi như không tình nguyện thừa nhận, nhưng đây là sự thật không cách nào thay đổi.

Khuôn mặt của Hoắc Vũ Khải nháy mắt đen như đáy nồi.

“Của ai?”

“Nghiên Tịch, em có biết tình trạng cơ thể bây giờ của mình không hả, nếu em mang thai thì đứa nhỏ phải làm sao? Đứa nhỏ này chắc chắn sẽ khiến cơ thể của em kiệt sức mà chết!”

Hoắc Vũ Khải suy nghĩ lí trí, trực tiếp nói với Lục Nghiên Tịch.

Đây là lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục Nghiên Tịch, cũng đã hơn hai mươi năm kể từ lần đó, Hoắc Vũ Khải lần đầu tiên nổi giận trước mặt Lục Nghiên Tịch.

Nghe thấy lời của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch trong nháy mắt cũng bị dọa, nhưng rồi lập tức giải thích.

“Em không định sinh đứa nhỏ này ra.”

Lục Nghiên Tịch biết tình trạng cơ thể bây giờ của mình như thế nào, cũng không muốn tỏ ra mạnh mẽ.

Nếu như nhất định phải sinh ra, tới lúc đó không chỉ đối với cô, mà đối với đứa nhỏ cũng không phải là chuyện tốt đẹp.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói không có ý định sinh ra, Hoắc Vũ Khải mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn Lục Nghiên Tịch, nói.

“Nghiên Tịch, đứa nhỏ là của ai vậy?”

Không biết tại sao, trong lòng Hoắc Vũ Khải luôn có một ý nghĩ, đứa nhỏ này chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với người đàn ông kia.

Ngay tại thời điểm Hoắc Vũ Khải đang suy nghĩ như thế, giọng của Lục Nghiên Tịch vang lên.

“Đứa nhỏ là của Tư Bác Văn.”

Nếu đã nói tới nước này rồi, Lục Nghiên Tịch cũng không muốn tiếp tục gạt Hoắc Vũ Khải chuyện gì nữa.

Nếu không đối với hai người cũng không tốt lắm.

“Tư Bác Văn?”

Hoắc Vũ Khải trừng to mắt, quả nhiên, so với những gì anh ta đoán cũng không khác lắm.

“Nghiên Tịch, sao tới bây giờ em còn chưa quên được người đàn ông kia chứ.”

Hoắc Vũ Khải không hiểu nổi, rốt cuộc Tư Bác Văn đã cho Lục Nghiên Tịch uống thuốc gì mới có thể khiến Lục Nghiên Tịch nhớ thương anh ta như vậy.

Liều mạng cũng muốn ở cùng với anh ta.

“Nghiên Tịch, em có biết vì Tư Bác Văn mà nhà họ Lục biến thành cái dạng gì không? Tại sao bây giờ dì vẫn còn nằm trong bệnh viện, em đã quên hết những chuyện này rồi à?”

Trong lúc nhất thời, Hoắc Vũ Khải không khống chế được cảm xúc của bản thân, nói hơi nặng lời.

Lục Nghiên Tịch ngồi ở đó, nắm chặt bàn tay, không nói gì.

Những chuyện Hoắc Vũ Khải nói, sao cô lại không rõ được chứ, nhưng mà chuyện tình cảm sao cô có thể khống chế được.

Thấy Lục Nghiên Tịch cúi đầu không nói tiếng nào, Hoắc Vũ Khải mới nhận ra lời mình nói có vẻ nghiêm trọng quá.

Anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức mở miệng.

“Nghiên Tịch, anh, anh không có ý đó.”

“Lời ban nãy anh nói cũng không có ác ý gì khác, anh chỉ muốn cho em biết tầm quan trọng của sự việc lần này thôi.”

Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu: “Không sao đâu.”

“Ý của anh em đều hiểu mà, em cũng biết làm như vậy là không tốt.”

“Vũ Khải, anh tranh thủ liên hệ bác sĩ giúp em bỏ đứa nhỏ này đi.”

Mặt Lục Nghiên Tịch xám như tro tàn, ánh mắt trống rỗng, cả người thoạt nhìn không ổn lắm.

Không thể tiếp tục kéo dài nữa, còn níu kéo đối với tất cả mọi người đều không tốt.

“Thật không?”

Tuy lời Lục Nghiên Tịch nói đối với Hoắc Vũ Khải mà nói là chuyện có hi vọng.

Nhưng nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải chỉ cảm thấy không đành lòng.

Nếu Lục Nghiên Tịch không vui thì anh ta làm chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

“Nghiên Tịch, em thực sự đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Hoắc Vũ Khải có chút không chắc chắn, tiếp tục hỏi lại Lục Nghiên Tịch lần nữa.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Vâng, em nghĩ kĩ rồi.”

“Vũ Khải, chuyện này nhờ anh nhé.”

Ánh mắt Hoắc Vũ Khải nhìn lướt qua bụng của Lục Nghiên Tịch, lập tức gật đầu.

“Được, chuyện này cứ giao cho anh, tới lúc đó anh sắp xếp cho em.”

“Cảm ơn anh, Vũ Khải.”

Rốt cuộc Lục Nghiên Tịch không biết mình quay về nhà họ Hoắc như thế nào, chỉ cảm thấy cả người tê dại, đầu óc lộn xộn.

Cô vươn tay, cẩn thận vuốt bụng mình.

Đây là con của mình với Tư Bác Văn…

Là sinh mệnh tiếp diễn mà cô ngày đêm mong ngóng.

Chỉ tiếc là đứa nhỏ này không giữ lại được.

Lục Nghiên Tịch nhếch môi, đáy mắt đầy vẻ giễu cợt.