Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 469




“Nếu đến chút lễ nghĩa này mà cô cũng không biết thì tôi kiến nghị cô nên bắt đầu làm lại từ kỳ thực tập đi.”

Vu Diễm My nhìn Lục Nghiên Tịch nói, giống như thể vốn dĩ cô ta đã cao hơn Lục Nghiên Tịch một bậc vậy.

Nhìn dáng vẻ này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Cô lạnh mặt: “Vì sao tôi phải làm hộ chị, chị không có tay sao?”

Cho dù Vu Diễm My có là cấp trên của cô, thế thì sao chứ?

Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy nực cười.

Người phụ nữ này, cô ta nói xong còn dùng vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng mà nhìn cô nữa chứ.

Đúng là nực cười.

Vu Diễm My không ngờ Lục Nghiên Tịch lại không nể mặt cô ta đến thế, thoáng chốc sắc mặt cô ta cũng trở nên khó coi.

“Cô!”

“Lục Nghiên Tịch, bây giờ tôi đang hợp tác với công ty của các cô đấy!”

“Có ai nói chuyện với cấp trên hợp tác chung như thế không?”

Lục Nghiên Tịch nhướng mày, vẻ mặt khinh thường: “Vậy sao?”

“Ngại quá, tôi thật sự nói vậy đấy, có việc gì sao?”

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh kia của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My tức giận đến bật cười.

Cô ta vươn tay chỉ vào mặt Lục Nghiên Tịch.

“Được, được lắm, hay cho một Lục Nghiên Tịch.”

“Mấy ngày không gặp, tính tình của cô càng ngày càng kiêu ngạo nhỉ!”

“Có một nhân viên như cô, đúng là bất hạnh của Tư Thị.”

“Tôi thấy gần đây cô cũng thân mật với Tư Bác Văn lắm đấy, cô nói xem, nếu để mợ biết chuyện này thì mợ sẽ thấy sao đây nhỉ?”

Nói xong, Vu Diễm My làm như thể nhớ ra gì đấy, không nhịn được khẽ bật cười.

Nghe thấy lời nói của Vu Diễm My, thoáng chốc sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng đột nhiên sa sầm xuống.

“Chị!”

Không thể không nói, lời này của Vu Diễm My đã thật sự bắt trúng điểm yếu của Lục Nghiên Tịch.

Đối với Lục Nghiên Tịch mà nói, người quan trọng nhất đối với cô chính là mẹ.

Lúc trước Lý Tang Du đã dặn dò rất nhiều lần, cô tuyệt đối không thể có bất cứ quan hệ gì với Tư Bác Văn thêm nữa.

Nhưng lần này cô ra ngoài cùng với Tư Bác Văn, nếu như Vu Diễm My lại muốn đi bịa đặt tin đồn gì đó, đến lúc đấy cô biết phải giải thích thế nào với Lý Tang Du đây.

Lục Nghiên Tịch xụ mặt, không nói câu nào.

Thấy vậy, Vu Diễm My không khỏi nở nụ cười.

Biểu cảm của Lục Nghiên Tịch lọt vào mắt cô ta khiến cô ta không khỏi hài lòng gật đầu.

“Nếu không muốn tôi nói cho mợ biết thì bây giờ ngoan ngoãn đi rót nước đi!”

Vu Diễm My nhướng mày, sai bảo Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch đứng tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Nhưng một lúc lâu sau, cô vẫn nhượng bộ.

Không phải chỉ là rót một cốc nước thôi sao? Cô đi là được chứ gì!

Lục Nghiên Tịch đi đến quầy nước, lấy ly rót cho Vu Diễm My một cốc nước.

“Này, cho chị.”

Lục Nghiên Tịch đưa cốc nước đến trước mặt Vu Diễm My, lúc cô đang định đặt xuống thì đột nhiên Lục Nghiên Tịch cảm thấy như có thứ gì đó vướng vào chân cô khiến chân cô đứng không vững, cốc nước lập tức đổ ra.

Mà bên trong cốc nước là nước nóng, cũng hắt thẳng lên cánh tay và đùi của Lục Nghiên Tịch.

Thấy Lục Nghiên Tịch bị như vậy, Vu Diễm My không nhịn được nói mấy câu.

“Sao lại thế này, hấp tấp bộp chộp thế thì sao làm được việc lớn chứ?”

Ánh mắt Lục Nghiên Tịch đầy lạnh lẽo khi nghe thấy Vu Diễm My nói vậy.

Nếu không phải vừa nãy Vu Diễm My cố ý ngáng chân cô thì cũng chẳng thành ra như này rồi.

Nước nóng đổ xuống khiến làn da của Lục Nghiên Tịch đỏ lên.

Đúng lúc này, Tư Bác Văn cũng đi đến từ một chỗ cách đó không xa.

Còn chưa kịp chờ Tư Bác Văn nói chuyện, Vu Diễm My như thể đã tìm được chỗ dựa, vội vàng đứng dậy.

Cô ta đi đến trước mặt Tư Bác Văn, nhíu mày, cố ý bày ra dáng vẻ yếu ớt.

“Tổng giám đốc Tư, anh xem…”

“Vừa nãy em chỉ muốn Nghiên Tịch rót hộ em một cốc nước thôi, kết quả cô ta lại đối xử với em như vậy.”

“Còn hất hết nước lên người em đây nàt.”

Nghe thấy giọng nói nũng nịu của Vu Diễm My vang lên, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhíu chặt lông mày.

Cô đột nhiên cảm thấy dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, không ngừng quay cuồng.

Người phụ nữ này, đúng là biết trả đũa.

Nếu không phải Vu Diễm My ngáng chân cô thì cô sẽ bị như vậy sao?

Tư Bác Văn còn chưa mở miệng, Lục Nghiên Tịch đã đi lên trước, lạnh giọng.

“Giám đốc điều hành Vu, nếu không phải chị cố ý ngáng chân tôi thì sao tôi có thể làm đổ nước ra ngoài được.”

Nghe thấy giọng của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn quay đầu nhìn sang.

Anh nhìn thấy trên mu bàn tay vốn trắng nõn của Lục Nghiên Tịch giờ đã sưng đỏ, còn phồng rộp lên.

Tư Bác Văn nói: “Cô bị sao vậy?”

Trong mắt Tư Bác Văn, vết phồng rộp kia trở nên cực kỳ chướng mắt.

Nghe thấy Tư Bác Văn hỏi thế, Lục Nghiên Tịch mờ mịt không rõ.

Người đàn ông này, vừa nãy không nghe thấy hai người họ nói chuyện sao?

“Tôi hỏi cô, cô bị sao thế này?”

Tư Bác Văn nhìn cánh tay Lục Nghiên Tịch, lại tiếp tục nói. Truyện Việt Nam

Lục Nghiên Tịch khẽ mím môi, ngay sau đó giải thích.

“Cái này, là do vừa nãy rót nước không cẩn thận làm đổ lên…”

Nói thật là vừa rồi chính bản thân Lục Nghiên Tịch còn không chú ý đến mấy vết thương này.

Nghe thấy Tư Bác Văn nhắc nhở như vậy, cô đột nhiên cũng thấy hơi đau thật.

“Ngu ngốc.”

Rót có cốc nước thôi mà cũng làm đổ hết lên người mình.

Lục Nghiên Tịch không phải đồ ngu thì còn là gì nữa?

Vu Diễm My đứng bên cạnh, cứ thế nhìn hai người nói chuyện mà chẳng thèm để ý đến ai, cô ta cảm giác như mình đang bị cho ra rìa.

Vu Diễm My không cam lòng dậm chân: “Tổng giám đốc Tư, rốt cuộc anh có nghe em nói không thế!”

Dựa vào cái gì mà trong mắt của Tư Bác Văn chỉ có mỗi mình Lục Nghiên Tịch, dựa vào cái gì chứ!

Cô ta có chỗ nào không bằng Lục Nghiên Tịch đâu cơ chứ?

Nghe thấy giọng nói của Vu Diễm My, lúc này Tư Bác Văn mới dời ánh mắt lên người cô ta.

Khuôn mặt anh lạnh lùng: “Giám đốc điều hành Vu, nếu sau này cô muốn thì tự đi rót đi, hoặc là tìm người khác.”

“Người của Tư Thị tôi đến đây không phải để làm chân sai vặt cho người khác.”

Lời này của Tư Bác Văn chắc chắn là đang che chở cho Lục Nghiên Tịch.

Nghe đến đó, sắc mặt Vu Diễm My cũng xấu đi.

Thế này không phải cô ta đang tự vác đá đập vào chân mình sao?

Vốn tưởng rằng có thể khiến Tư Bác Văn đứng bên phía cô ta, mở miệng nói giúp mình, không ngờ người bị nói lại là mình.

Vu Diễm My nắm chặt lòng bàn tay: “Em…”

“Em biết rồi, tổng giám đốc Tư, lần sau em sẽ chú ý.”

Cô ta nhìn qua, vừa hay nhìn thấy nụ cười trên khoé môi của Lục Nghiên Tịch, trong lòng đã nhớ rõ mối thù này rồi.

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, thật ra cô không hề để ý đến Vu Diễm My.

Cô chỉ không ngờ vừa nãy Tư Bác Văn lại chủ động ra mặt nói chuyện giúp cô.

Theo tính cách người đàn ông này, không phải hy vọng cô bị bắt nạt đến chết à?