Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 468




Tiếng cười này của Tư Bác Văn chỉ khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Tư Bác Văn cứ vậy nhìn cô, anh nói.

“Sao thế, bây giờ không sợ nữa à?”

Tư Bác Văn vừa nói dứt lời, Lục Nghiên Tịch mờ mịt không hiểu anh đang nói gì.

Cô sửng sốt, không biết nên nói gì mới tốt.

“Cái gì?”

Cái gì mà đột nhiên lại không sợ hãi cơ?

Ngay lúc Lục Nghiên Tịch còn đang mù mờ, cơ thể Tư Bác Văn đã sít lại gần cô.

Lục Nghiên Tịch cũng không phải cô gái ngây thơ cái gì cũng không biết, sao cô có thể không nhận ra động tác của Tư Bác Văn là có ý gì cơ chứ.

Cảm nhận được khát vọng của Tư Bác Văn, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch không khỏi ửng đỏ.

“Anh, anh làm gì thế?”

“Cách xa tôi ra, nóng.”

Cái miệng nhỏ của Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm, khẽ than thở.

Lúc nói chuyện, đôi mắt của Lục Nghiên Tịch còn không dám nhìn thẳng vào Tư Bác Văn.

Trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ vu vơ, chắc người đàn ông này không thật sự làm gì cô đấy chứ…

“Nóng sao?”

Người đàn ông cố tình đè thấp giọng nói, trong đêm tối nghe có vẻ càng thêm mập mờ hơn.

“Lát nữa là hết nóng thôi.”

Tư Bác Văn kiên nhẫn nói với Lục Nghiên Tịch.

Nói rồi, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch không kịp phản ứng lại trước động tác bất ngờ của Tư Bác Văn.

Đôi mắt cô trợn tròn, cứ thế nhìn Tư Bác Văn.

“Buông ra…”

Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Tư Bác Văn rất tốt, thoáng chốc Lục Nghiên Tịch cũng quên mất sự phản kháng lúc đầu.

Toàn thân cô như thể rơi vào trong sự dịu dàng của Tư Bác Văn.

Ngay khi hai người chuẩn bị có động tác tiếp theo thì đột nhiên một loạt ánh đèn sáng lên.

Hai mắt Lục Nghiên Tịch vốn đang nhắm chặt, cũng đột nhiên mở ra.

Dưới ánh đèn, khi nhìn thấy tư thế của mình và Tư Bác Văn, gương mặt Lục Nghiên Tịch lập tức đỏ bừng.

Bầu không khí vốn đang được ấp ủ tốt, thoáng chốc đã mất sạch.

Tư Bác Văn nhíu mày, không nhịn được mà tức giận.

“Đáng chết.”

“Cúp điện đi cho tôi.”

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra, chắc chắn sẽ… Nhưng cố tình lúc này lại có điện lại.

Ánh mắt vốn mơ màng của Lục Nghiên Tịch cũng lập tức trở nên tỉnh táo.

Nhớ tới vừa nãy bản thân phối hợp với anh, Lục Nghiên Tịch chỉ muốn lập tức rúc đầu vào trong chăn.

Vừa rồi thật sự quá mất mặt mà.

May mà có điện lại, nếu không thì cô cũng không dám tưởng tượng.

Cô vươn tay đẩy ngực Tư Bác Văn ra xa.

“Tổng, tổng giám đốc Tư, bây giờ đã có điện lại rồi, anh có thể đi rồi…”

Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, sắc mặt của Tư Bác Văn càng xấu hơn.

Người phụ nữ này đúng là tàn nhẫn.

“Lục Nghiên Tịch, vừa rồi lúc cần tôi cô có nói vậy đâu.”

Cơ thể Tư Bác Văn xích lại gần Lục Nghiên Tịch, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

“Sao nào, bây giờ cô tính dùng xong là đá luôn à?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn thật sự muốn mở tim cô ra xem, rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì.

Nghe thấy Tư Bác Văn lên án, Lục Nghiên Tịch hơi ngượng ngùng.

“Tôi, không phải vừa nãy là tình huống đặc biệt sao?”

Ai mà ngờ được, khách sạn lớn như thế lại đột nhiên mất điện chứ?

Nếu không phải Tư Bác Văn đột nhiên xuất hiện thì có khi hôm nay cô thật sự sợ chết ở chỗ này mất.

Nói đến cùng, Lục Nghiên Tịch cũng nên cảm ơn Tư Bác Văn.

“Vậy sao?”

Tư Bác Văn nhướng mày, nói bên tai cô một câu.

“Cô đúng là tàn nhẫn.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch không khỏi đỏ bừng khi nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, cô không phục cãi lại.

“Tôi, tôi thì sao chứ?”

Rõ ràng là cô không làm gì hết.

Nhưng, Tư Bác Văn lại bày ra vẻ mặt vô liêm sỉ, tiếp tục nói.

“Nhưng bây giờ tôi lại rất khó chịu thì phải làm sao đây?”

Tư Bác Văn vừa nói hết câu, Lục Nghiên Tịch không khỏi sững sờ, cả cơ thể cô cứng đờ lại.

Cô nhìn Tư Bác Văn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cô thật sự hơi lo lắng người đàn ông này sẽ lập tức làm chuyện đó với cô…

Phải biết, dù sao chuyện như vậy Tư Bác Văn cũng không phải là chưa từng làm.

Lục Nghiên Tịch co người, lùi ra phía sau mấy bước, như thể muốn kéo dãn khoảng cách với Tư Bác Văn.

“Anh, anh tránh xa tôi ra.”

“Đừng có đến gần tôi.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt đầy cảnh giác, trông cực kỳ đề phòng, cứ thế mà nhìn anh.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi bật cười.

Ngay sau đó, anh bò dậy khỏi giường, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cả người nhẹ tênh.

“Lần này tôi tạm thời tha cho cô, không có lần sau.”

“Còn nữa, Lục Nghiên Tịch, tôi hy vọng sẽ không phải lặp lại lần nữa, hiện tại cô vẫn là người của Tư Bác Văn tôi, tốt nhất cô nên biết thân biết phận chút đi.”

“Nếu lần sau còn dây dưa không rõ với tên nào nữa thì đừng có trách tôi.”

Tư Bác Văn lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Lục Nghiên Tịch ngồi trên giường, cô còn chưa kịp phản ứng thì Tư Bác Văn đã đi rồi.

Nhìn theo hướng Tư Bác Văn rời đi, Lục Nghiên Tịch không khỏi thấy hơi hoang mang.

Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì, càng ngày càng khiến cô khó hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiên Tịch thức dậy rời khỏi giường.

Dù sao hôm qua cô đã xin nghỉ cả một ngày rồi, vậy nên hôm nay cô vẫn nên yên phận chút vậy.

Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch tới đại sảnh, Vu Diễm My cũng đã ngồi trên ghế sô pha rồi.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đi đến, Vu Diễm My cố ý kéo cổ áo của mình xuống.

“Ngày hôm qua cô không có ở đây nên cô không biết đã có bao nhiêu chuyện xảy ra đâu.”

Vu Diễm My nhướng mày, bày ra vẻ mặt quyến rũ nhìn Lục Nghiên Tịch.

Dáng vẻ kia, ai không biết còn tưởng cô ta thật sự xảy ra chuyện gì đó với Tư Bác Văn đấy.

Nếu không thì sao có thể bày ra biểu cảm ấy được.

Khuôn mặt của Lục Nghiên Tịch không khỏi tối sầm trước hành động của Vu Diễm My, cô chỉ liếc mắt một cái, sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa.

Thấy Lục Nghiên Tịch không chú ý đến mình, trong lòng Vu Diễm My không khỏi dâng lên một ngọn lửa tức giận.

“Lục Nghiên Tịch, không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô à?”

“Đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của cô ư?”

Vu Diễm My ngồi đối diện với Lục Nghiên Tịch, bày ra giọng điệu bề trên.

Hiện tại Vu Diễm My là người hợp tác với công ty, chức vụ lại là giám đốc điều hành, thật sự có thể coi là cấp trên của Lục Nghiên Tịch.

Nghĩ đến đây, Vu Diễm My lại hất cằm lên.

“Lục Nghiên Tịch, tôi ra lệnh cho cô đi rót cho tôi một cốc trà.”

Nghe thấy lời nói của Vu Diễm My, sắc mặt Lục Nghiên Tịch không khỏi sa sầm lại.

“Cái gì cơ?”

“Tôi bảo cô đi rót nước cho tôi, sao thế, nghe không hiểu à?”