Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 352




Mặc kệ mẹ con bọn họ ngăn cản thế nào, vệ sĩ vẫn thẳng tay giữ người, dùng hai tay không cứ thế mở rương ra, đồ vật bên trong lộ ra ngoài.

Rương gỗ được lót lớp bông mềm mại, bên trong còn có đặt bìa cứng, vệ sĩ mở ra, lấy đồ vật đặt trên mặt đất.

Hai mắt Tư Bác Văn nhìn kỹ món đồ, anh ngồi xổm xuống, tay cầm lọ sứ tinh tế lên và quan sát: “Khá đấy, lại còn là văn vật.”

Đồ sứ thanh hoa thời nhà Nguyên, ba cái giống nhau như đúc, chất lượng và hình dáng của đồ sứ đều cực phẩm, trông giá trị cũng không rẻ.

Tư Bác Văn lạnh nhạt nói xong bèn vung tay lên, vệ sĩ lập tức cất đồ vật lại vào trong rương.

“Không được nhúc nhích! Tất cả đều đứng yên.” Bên ngoài bất ngờ vang lên âm thanh ầm ĩ, chẳng bao lâu, một đội cảnh sát đã đi đến bao vây nơi này, người chỉ huy khống chế xong tình hình mới đi ra: “Là ai gọi điện báo án?”

Lục Nghiên Tịch vẫn núp ở trên chiếc rương nhìn sang Hoắc Vũ Khải, thấy anh ta lắc đầu với mình, cô mới chuyển tầm mắt lên người Tư Bác Văn ở bên dưới.

Chỉ thấy Tư Bác Văn cười đáp: “Là tôi, nơi này có người buôn lậu súng ống.” Dứt lời, anh lùi về sau một bước, lấy một cây súng từ trong ngực ra ngoài rồi nhẹ nhàng ném vào trong rương.

Vu oan lộ liễu thế này làm cho mẹ con bà cụ đều sợ đến sững người. Em gái thứ hai thấy Tư Bác Văn ngông cuồng tự cao như vậy thì tức khắc quát lên: “Là anh ta cố tình gài tang vật, tôi không làm gì hết, anh nhìn thấy mà, tôi…”

Cô ta còn muốn giải thích tiếp, ai ngờ đội trưởng cảnh sát lại nhìn em gái thứ hai với vẻ bất đắc dĩ: “Bắt người lại đi, không ngờ lại dính líu tới buôn lậu. Tội này là tội bắn bỏ đấy.”

Cơ thể của bà cụ chấn động, nhìn sang Tư Bác Văn, giờ đã hiểu ra đây chính là một cái bẫy. Họ chỉ đợi bà ấy cầm đầy đủ văn vật đến rồi hãm hại bà ấy. Nhưng tại sao không dùng văn vật luôn, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều mà?

Bà cụ sẽ biết đáp án nhanh thôi.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, bà cụ nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo em gái thứ hai che chở ở đằng sau, hai mắt nhìn thẳng Tư Bác Văn.

“Lúc bà bắt đầu kế hoạch lợi dụng Lục Nghiên Tịch thì nên nghĩ sẽ có một ngày như thế này.” Tư Bác Văn nhìn bà ấy, nói gằn từng câu từng chữ, nửa chừng lại nhìn sang chiếc rương ở góc kia.

Anh biết Lục Nghiên Tịch đang ở đó.

Lợi dụng gì cơ? Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, lặng lẽ duỗi đầu liếc nhìn Tư Bác Văn một cái, sau đấy lập tức rụt đầu về, tiếp tục yên lặng lắng nghe.

“Cậu biết hết mọi chuyện à?” Bà cụ sửng sốt, nắm chặt tay em gái thứ hai hơn, nhìn Tư Bác Văn như thể đang nhìn quái vật.

Tư Bác Văn không hề che giấu, mà cũng có thể nói là anh cố tình nói cho người đang núp trong tối kia nghe: “Bà biết Lục Nghiên Tịch là cô chủ của Lục Thị, lại là vợ của tôi, thế nên bà cố tình tiếp cận cô ấy để con gái ruột của bà ghen tỵ. Tới cuối cùng cũng là vì để con gái lớn và con trai út của bà từ bỏ tài sản.”

Bà cụ nhíu mày nghi ngờ, nhìn Tư Bác Văn, đợi anh nói tiếp. Đam Mỹ Hay

“Cô con cả và con trai út là con chồng trước để lại cho bà. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?” Tư Bác Văn lạnh nhạt hỏi, anh nhìn bà cụ, tròng mắt sâu thẳm như nhìn thấu tất cả.

“Ha.” Bà cụ cười khẽ, không hề phản bác.

Xem như chấp nhận lời nói của Tư Bác Văn.

“Nếu không phải con gái cả và con trai út tự nguyện từ bỏ gia sản, theo luật họ đều được hưởng một phần.” Lục Nghiên Tịch bất ngờ lên tiếng. Sau khi đánh mắt ra hiệu cho Hoắc Vũ Khải không nên hành động, cô từ từ đi xuống khỏi chiếc rương.

Tư Bác Văn đưa tay đỡ cô xuống.

Khoảnh khắc bà cụ nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, đôi mắt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Con bé là con gái của bà.” Không biết tại sao con của cô gái kia lại ưu tú như vậy, còn con gái của bà ấy đã ba mươi tuổi mà vẫn còn ăn bám. Bà ấy không thể không suy nghĩ cho con gái mình, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như thế.

“Vậy nên bà thừa nhận bà bỏ thuốc mẹ tôi sao?” Lục Nghiên Tịch không quan tâm những thứ khác, nhưng mẹ của cô suýt nữa đã chết ở bệnh viện, cô không cách nào nuốt trôi cây gai này được.

Bà cụ sửng sốt lắc đầu: “Bà không biết.” Dứt lời, thấy Lục Nghiên Tịch vẫn không tin, bà ấy lại nói tiếp: “Bà biết vệ sĩ vẫn đang trông chừng rất chặt nên đương nhiên sẽ không làm việc ngu ngốc rồi. Hơn nữa bà cũng không biết khi nào vệ sĩ đó sẽ rời đi.”

Bà ấy vừa nói vừa đánh mắt nhìn em gái thứ hai. Em gái thứ hai bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, run rẩy nép vào trong ngực bà cụ. Sau khi biết những chuyện này, cô ta hoàn toàn không còn hơi đâu mà khiếp sợ nữa, trong đầu chỉ toàn là cảnh sát.

Cô ta cảm thấy lần này mình xong đời thật rồi.

“Còn có người điều khiển ở sau lưng à?” Lục Nghiên Tịch bỗng tự thì thào, đánh mắt nhìn Tư Bác Văn. Dù sao thì ngày hôm đó quả thực rất trùng hợp, Ngụy Như Mai cũng xảy ra chuyện.

“Ừ, cảm ơn bà đã lợi dụng tôi.” Lục Nghiên Tịch cười nói ấm áp, khóe môi nhếch lên nhưng không hề có chút niềm vui nào, đến cả ánh mắt cũng thiếu mất thứ gì đó.

“Nghiên Tịch…” Bà cụ vừa gọi một tiếng thì đã bị cắt ngang.

Cảnh sát đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi, bèn lập tức cầm lấy còng tay tiến lên: “Đi theo tôi.” Dù sao nếu là người sáng suốt thì đều nhìn ra việc này là do người ta trả thù nhau, còn thứ gọi là buôn lậu cũng chỉ là một lý do thôi.

Bà cụ nhìn còng tay màu bạc khóa trên tay, ngay sau đó lại thấy người nọ lấy thêm một cái khác, bà ấy lập tức luống cuống ngay: “Dừng tay, đều do tôi làm, tất cả đều do tôi làm, cậu đừng bắt con bé!” Bà ấy làm tất cả mọi chuyện đều vì con cái, nếu con bà ấy ngồi tù, hết thảy đều sẽ thành công cốc.

Nhưng cảnh sát vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc kia, không quan tâm bà cụ đang giãy dụa mà cứ thẳng tay kéo em gái thứ hai đang ngơ ngác sang, quyết đoán còng tay cô ta lại: “Dẫn đi!”

“Không! Không được! Không thể dẫn con bé đi!” Bà cụ giãy dụa điên cuồng, muốn đẩy cảnh sát ra, nhưng do động tác quá lớn nên bà ấy đã ngã thẳng khỏi xe lăn, sắc mặt cực kỳ trắng bệch: “Tổng giám đốc Tư, tôi cầu xin cậu, cậu tha cho con bé đi, con bé chỉ hồ đồ nhất thời thôi…”

Tổng giám đốc Tư thấy mà phiền, thẳng thừng không thèm nhìn tới rồi vung tay lên, ý bảo người của anh rời đi.

Nhìn bọn họ rời đi, lời của bà cụ vừa đến khóe môi bèn nhìn sang Lục Nghiên Tịch ngay lập tức: “Nghiên Tịch, bà cầu xin con.”

“Dừng, đây đều là do các người tự làm tự chịu! Đừng cầu xin tôi, tôi không phải là thánh nhân.” Không phải làm sai chuyện gì cũng có thể tha thứ. Lục Nghiên Tịch không dám tưởng tượng, chỉ vì mình xen vào việc của người khác mà suýt nữa đã hại mẹ rời xa mình.

Cảnh sát nghe Lục Nghiên Tịch nói thế, động tác trên tay càng nhanh nhẹn hơn.

Để cấp dưới mang người lên xe, sau đó tịch thu súng ống xong rồi lập tức rời khỏi bến tàu.

Mọi người đã đi hết rồi, Hoắc Vũ Khải mới đi xuống khỏi cái rương, nhìn những lọ sứ vẫn còn ở trên mặt đất thì sửng sốt: “Tư Bác Văn muốn làm gì?”

“Ai thèm quan tâm anh ta muốn làm gì. Biết vật này đắt đỏ như thế, em đành mang về vậy.” Giọng Lục Nghiên Tịch nhẹ tênh, dáng vẻ dửng dưng chẳng sau hết. Cô tiện tay ôm lấy một chiếc hộp giấy rồi cẩn thận ôm lên xe.

Bến tàu lại khôi phục vẻ nhộn nhịp, Hoắc Vũ Khải ôm hai lọ còn lại lên xe, lái ô tô quay lại nội thành.

Đồ vật được Hoắc Vũ Khải giữ gìn, Lục Nghiên Tịch đến thẳng bệnh viện. Thấy Mộ Bảo Vinh đang chăm sóc mẹ giúp mình, cô cười một tiếng.