Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 351




Ba người nói là làm, lặng lẽ bàn bạc khiến Tư Bác Văn nghe thấy không khỏi nổi giận. Rõ ràng anh đã nói rất nhiều lần rồi, bảo Lục Nghiên Tịch cách xa Hoắc Vũ Khải ra, nhưng cô lại xem lời anh nói như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để tâm đến uy hiếp của anh?

“Bác Văn, anh vẫn còn giận em ư?” Ngụy Như Mai đi xuống từ trên lầu, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tư Bác Văn, cô ta không dám tiến lên quá gần.

Chuyện mà Tư Bác Văn đã làm cho cô ta ngày hôm đó làm cho cô ta biết mình rất quan trọng. Nhưng sau đó Tư Bác Văn lại lạnh lùng với cô ta, thậm chí còn có hơi kháng cự khiến Ngụy Như Mai không hiểu rốt cuộc anh có ý gì.

Tư Bác Văn nghe thấy giọng nói của cô ta thì quay đầu lại, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng: “Ừ.” Anh khẽ ừ, thấy Ngụy Như Mai thay đổi sắc mặt, anh bật cười: “Tức giận vì em không quan tâm đến cơ thể của mình thôi.”

Anh mỉm cười tiến lên, kéo tay của Ngụy Như Mai sang ngắm nghía, vết sẹo đã được loại bỏ gần hết nhưng vẫn còn chút lờ mờ, lòng anh nhói đau, bèn cúi xuống hôn lên đó, ngẩng đầu mỉm cười cưng chiều với Ngụy Như Mai.

Ngụy Như Mai nhếch miệng gượng cười, sắc mặt nhăn nhó, nhìn nụ cười không lan tới đáy mắt của Tư Bác Văn, cô ta chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên một ngọn lửa.

Nhưng cũng chỉ qua một thoáng, biểu cảm của cô ta đã dịu lại, khuôn mặt ửng hồng: “Bác Văn, em…” Sau đó cô ta không nói tiếp, hoàn toàn dùng hành động để biểu đạt, đôi môi son từ từ áp sát.

Nhìn gương mặt trong veo của Ngụy Như Mai, trước mắt Tư Bác Văn thoáng chốc lại hiện lên khuôn mặt của Lục Nghiên Tịch!

Anh đẩy Ngụy Như Mai ra ngay tức khắc, một giây sau đó nhìn rõ người là ai, sắc mặt của Tư Bác Văn mới dịu xuống một phần: “Công ty của anh còn có việc, em cứ nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời, anh ôm lấy Ngụy Như Mai để cô ta ngồi xuống bên cạnh, lên lầu đổi một bộ đồ khác rồi mới rời khỏi biệt thự.

Cả hai lần đều bị từ chối, sắc mặt của Ngụy Như Mai cực kỳ khó coi.

Khi nãy cô ta nhìn thấy rõ sự kháng cự trong mắt anh, mới qua một thời gian ngắn, anh và Lục Nghiên Tịch mới kết hôn chưa được mấy tháng, nhưng thông qua dì Lý, cô ta biết Tư Bác Văn đã chạm vào Lục Nghiên Tịch. Là một người phụ nữ, cô ta bị từ chối hai lần, điều đó có ý nghĩa thế nào, cô ta cực kỳ hiểu rõ.

Cô ta phải tăng nhanh tốc độ lên, không được kéo dài thêm nữa.

Tư Bác Văn rời đi chưa được bao lâu, Ngụy Như Mai cũng đã ra ngoài.

Bên kia, mấy người Lục Nghiên Tịch mới bắt đầu kế hoạch, em gái thứ hai bị hạn chế hành động nên chỉ có thể ở Phong Thành, nhưng người của Hoắc Vũ Khải đã tra được cô ta đang tìm cách rời đi, hiện giờ đã liên hệ được với người của một chiếc thuyền buôn lậu, chuẩn bị đi trong đêm nay.

Đồng thời bà cụ cũng đã bàn bạc với bác sĩ, muốn về nhà nhìn cô ta một cái trước khi chết, bác sĩ cũng đã cho phép nên vào lúc xế chiều, bà cụ bèn được cô con cả dẫn theo xuất viện.

Hoắc Vũ Khải phái người đi theo, còn mình thì cùng Lục Nghiên Tịch ra bến tàu, công ty của Chu Nhã Khiết có việc nên tạm thời không đi được.

Lúc hai người lái xe ra đến bến tàu thì sắc trời đã hơi tối lại, trên tàu đã mở đèn, loáng thoáng thấy bóng người đi lại trên đó, trên bờ cũng có người tới lui, bận rộn khiêng đồ lên trên thuyền.

Sau khi bọn họ trà trộn vào đám người, đi đến bên kho hàng của bến tàu, người bên đó đã ít đi. Nếu bà cụ muốn làm gì thì chọn nơi này là an toàn nhất. Trong lòng giữ tâm thế thử một lần nên hai người cố tình ngụy trang một lượt, rời khỏi kho hàng rồi yên lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Mười hai giờ tàu mới rời bến, hiện tại chỉ mới bảy giờ hơn, vẫn còn quá sớm.

Ngoài hai người đã đến từ sớm, sau đó Tư Bác Văn mới đến bến tàu, sắp xếp người của anh nằm vùng xong, anh đi đến phòng điều khiển, nhìn xuống dòng người từ trên cao.

Anh nhận được tin hôm nay em gái thứ hai sẽ rời khỏi Phong Thành từ nơi này. Vốn dĩ việc này chẳng liên quan gì tới anh cả, nhưng anh vẫn không nhịn được xen vào việc của người khác.

“Đợi người xuất hiện thì cứ bắt thẳng tay là được.” Đám cảnh sát vô dụng kia làm Tư Bác Văn mất hết kiên nhẫn. Anh nhẹ nhàng ra lệnh, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Lục Nghiên Tịch trong dòng người, theo tin tức nhận được, cô và Hoắc Vũ Khải cũng đã tới.

Qua khoảng chừng mấy tiếng đồng hồ, Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải đã dạo quanh kho hàng hai vòng, cơ bản đã quen đường thuộc lối. Nơi chất đống rương kia là chỗ thích hợp nhất để bàn bạc, tuy hẹp nhưng trống trải, lại có vật cản, hai lối ra ở hai bên đều rất thích hợp.

“Nơi này đi.” Lục Nghiên Tịch nói, đánh mắt nhìn quanh một vòng, từ từ bò lên một cái rương bên cạnh. Khi lên đến đỉnh, cô ngồi trong đó một lát, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu thì cô mới duỗi đầu ra, nhìn Hoắc Vũ Khải ở bên dưới: “Được không?”

Từ trên nhìn xuống bên dưới rất rõ ràng, khoảng cách cao chừng một tầng lầu.

Hoắc Vũ Khải gật đầu, xoay người sang cái rương ở đối diện, hai người mỗi người nhìn một bên, có thể thấy rõ toàn cảnh.

Không để bọn họ đợi quá lâu, một cụ già ngồi trên xe lăn được đẩy đến từ phía sau, ở sau lưng bà ấy có hai người đàn ông ôm một cái rương, nhìn bọn họ dùng sức khiêng nó thì có thể thấy trọng lượng không nhẹ.

Sau khi bọn họ đi vào, xung quanh đã có vài bóng đen chuyển động, Tư Bác Văn đi ra khỏi phòng điều khiển.

Nối tiếp phía sau bà cụ và mấy người khác, em gái thứ hai mặc chiếc áo sơ mi màu trắng với quần jean giản đơn đi đến, tóc vén lên, hơi trang điểm một chút, dáng vẻ thay đổi khá nhiều so với lúc trước, nhưng mặt mày thì vẫn loáng thoáng giống.

Hoắc Vũ Khải ở đối diện nhìn sang, không khỏi bội phục khả năng trang điểm của phụ nữ. Nghĩ đến đây, anh ta vô thức ngước lên nhìn Lục Nghiên Tịch, cô trang điểm nhẹ như thế chỉ trông có tinh thần hơn so với lúc thường thôi…

“Hai à, con mang những đồ này sang đó, bảo quản cho tốt, đợi sóng yên biển lặng rồi thì các con muốn chia thế nào cũng được.” Giọng điệu của bà cụ yếu ớt, nhìn cô con gái thứ hai của mình, lòng ngổn ngang trăm mối: “Sau này đừng có liên quan gì tới Lục Nghiên Tịch nữa, con bé không dễ chọc vào đâu.”

Khoảng thời gian ở cùng nhau, bà cụ đều nhìn thấy rất rõ.

Em gái thứ hai đồng ý một tiếng, đôi mắt nhìn vào cái rương kia, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu con đi trước, một mình mẹ làm thế nào đây? Chị cả và em út…” Bọn họ sẽ không bao giờ đến thăm bà cụ nữa.

Bà cụ đã biết từ sớm nên bây giờ cũng rất bình thản: “Mẹ không sống được bao lâu nữa rồi, đây là chuyện cuối cùng mẹ làm cho con, sau này phải sống thật tốt…” Bà ấy bắt đầu dặn dò, nói tới nói lui lại rơi nước mắt.

Em gái thứ hai cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống nhào lên đùi bà cụ, hai mắt ướt đẫm.

“Chậc chậc chậc, đúng là vở kịch mẹ con thâm tình xuất sắc.” Tư Bác Văn bỗng lên tiếng, bóng người bước ra từ trong bóng tối, đôi chân thon dài bước đến trước từng bước. Anh nhìn hai người đang hoảng sợ trước mặt, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Đi gấp như vậy là vì mang theo thứ gì đó à?”

Không đợi Tư Bác Văn ra tay, mười mấy vệ sĩ đã tiến lên, sau khi khống chế bọn họ xong bèn mở rương đồ ra.