Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 349




Lý Tang Du đã nhập viện nửa tháng trời, Chu Nhã Khiết có tới mấy lần, nhưng chuyện ở công ty thật sự quá bận rộn, cũng không có nhiều thời gian thăm hỏi, khó khăn lắm mới được một hôm cô ấy rảnh rỗi nên liền đem đồ ăn ngon tới cho Lục Nghiên Tịch.

Vừa đẩy cửa vào phòng, Chu Nhã Khiết đã quen đường thuộc lối hô lên: “Dì, Nghiên Tịch.”

Cô ấy giải thích cho thói quen này là biết đâu ngày nào đó Lý Tang Du tỉnh lại sẽ trả lời cô ấy thì sao.

“Ừm, lần này lại mang cái gì đến vậy?” Lục Nghiên Tịch đã quen từ lâu, cô đi tới mở túi, điểm tâm bên trong lộ ra.

Làm rất tỉ mẩn, hình động vật trông rất sống động, còn có cả hình ngôi sao: “Tớ ăn thử.” Dứt lời, cô liền muốn mở hộp có hình động vật ra.

Cô còn chưa động vào thì đã bị Chu Nhã Khiết đánh tay: “Được rồi, ăn cái này đi.” Cô ấy nhanh chóng cầm hộp điểm tâm hình động vật lên rồi quay người đi ra ngoài: “Tớ về ngay.”

Lục Nghiên Tịch cười bất đắc dĩ, cô nhìn điểm tâm trước mặt, hiển nhiên là nhờ phúc của Mộ Bảo Vinh nên cô mới được ăn.

Không ngoài dự đoán của Lục Nghiên Tịch, một lát sau cô thấy Chu Nhã Khiết cúi đầu quay về.

“Không nên bỏ cuộc, kiên trì sẽ thắng lợi.” Lần nào Lục Nghiên Tịch cũng nói câu này, cô cười ăn bánh quy, ánh mắt rơi xuống tay Chu Nhã Khiết: “Ồ, quà đáp lễ của bác sĩ Mộ à?” Đúng là trăm năm khó gặp nha.

Chu Nhã Khiết lập tức nhìn Lục Nghiên Tịch một cái, để hộp lên bàn: “Tặng cậu đó.”

Còn có quà nữa cơ. Lục Nghiên Tịch nhai bánh quy, phủi vụn bánh trên tay rồi vội mở hộp quà ra thì nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ màu kaki giống cái của đối tượng tình nghi y như đúc: “Cậu mua hả? Tại sao lại mua cái này?”

Đối diện với Lục Nghiên Tịch đột nhiên trở nên kích động, Chu Nhã Khiết hơi sửng sốt, sau đó nói: “Mẫu này rất được ưa chuộng năm nay đó, không biết ai mua đặt trước cửa nhà tớ, tớ thấy không có ai tới nhận nên đem tới cho cậu, dù sao cũng là hàng miễn phí mà.” Chu Nhã Khiết nghiêm túc nói, không biết tại sao Lục Nghiên Tịch lại kích động.

Cô dám khẳng định hai cái giống y nhau. Cô lập tức để Chu Nhã Khiết ở lại bệnh viện một mình: “Ở đây trông mẹ tớ.” Vừa dứt lời, cô liền vội vàng chạy tới cục cảnh sát.

Cô cầm chiếc khăn quàng cổ này vào cục cảnh sát, lại tìm chứng cớ trước đó rồi so sánh hai cái với nhau, không ngờ lại cùng một xưởng sản xuất. Nhờ có cục cảnh sát điều tra nên mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều, họ điều tra ra công ty kia, bất ngờ là nó lại là công ty của con gái lớn của bà cụ.

Vì khăn quàng cổ có liên quan đến em gái thứ hai, cô ta cũng có động cơ gây án nên Lục Nghiên Tịch không thể không nghi ngờ cô ta, cô lập tức đề nghị: “Đi điều tra camera giám sát dưới lầu nhà Chu Nhã Khiết, chắc chắn có thể biết được là ai.”

Cảnh sát lập tức xụ mặt, anh ta nhìn Lục Nghiên Tịch, vừa muốn từ chối thì đã có người vỗ lưng anh ta.

Tư Bác Văn đã đánh tiếng với cục cảnh sát phải phối hợp với Lục Nghiên Tịch. Nghĩ tới câu này, cảnh sát chỉ có thể đè sự mất kiên nhẫn trong lòng xuống, đi điều tra camera dưới lầu nhà Chu Nhã Khiết.

Đợi khoảng nửa tiếng thì bên kia mới gửi video giám sát tới, cảnh sát xác định thời gian rồi mở video đến ngay khoảng thời gian đó.

Hoàng hôn vừa buông xuống, một bóng người đi vào cổng khu chung cư, trong tay bưng một cái hộp, cố ý đặt trước cửa nhà Chu Nhã Khiết.

Lục Nghiên Tịch lẳng lặng nhìn, cô nhìn chằm chằm đôi giày cao gót màu trắng của người đó, khi đi ngang qua cửa hàng kia cô đã từng nhìn thấy đôi giày này.

Trong lòng cô càng chắc chắn chính là chuyện tốt em gái thứ hai làm ra!

“Các anh đi bắt người đi, bây giờ chứng cứ đã rất rõ ràng rồi.” Lục Nghiên Tịch gấp gáp muốn cô ta bị pháp luật trừng trị, muốn xả giận cho mẹ mình.

Nhưng cảnh sát vẫn lắc đầu: “Không được, đây đều chỉ là suy đoán, không có chứng cứ mang tính quyết định, cô đợi thêm một chút nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ bắt được tội phạm về quy án.”

Lại là câu này.

“Được.” Lần này Lục Nghiên Tịch đồng ý rất dứt khoát, cô cũng không nói gì thêm mà lập tức rời khỏi cục cảnh sát.

Để lại một phòng cảnh sát nhìn nhau khó hiểu.

Lục Nghiên Tịch về phòng bệnh mẹ mình rồi lại lên lầu. Đến phòng bệnh của bà cụ, lần này gặp lại bà cụ, sắc mặt bà đột nhiên trở nên tái nhợt hơn trước, khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, bà ấy gắng gượng nhếch khóe môi.

“Con đến rồi đấy à.” Nói xong mấy chữ này, sắc mặt bà càng khó coi hơn.

Lục Nghiên Tịch vốn đang giận dữ, khi nhìn thấy dáng vẻ này của bà cụ, lửa giận lập tức tắt ngúm: “Sao thế ạ? Sao lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng thế này?” Nói xong, cô cũng chú ý tới trong phòng không hề có bóng dáng của con gái bà cụ.

Bà ấy hồi người lại chừng một phút, khi Lục Nghiên Tịch rót cho bà ấy một cốc nước ấm uống cho đỡ khô họng thì bà ấy mới nói: “Hôm qua bà đã làm phẫu thuật.”

Bà ấy tường tận kể lại chuyện hôm qua.

Gần đây thái độ ba chị em có thay đổi, hoặc là do bà cụ cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa nên đã quyết định lập di chúc. Ban đầu định chia đều cho ba đứa, nhưng em gái thứ hai lại nói cô ta không có việc làm, không có công ty, nên được chia nhiều hơn một chút mới phải, khiến bà cụ tức nghẹn.

Nhưng cô con cả và em trai út không tranh giành, không cần bất cứ tài sản gì, muốn cho em gái thứ hai hết, nhưng điều kiện là em gái thứ hai phải chăm sóc bà cụ, em gái thứ hai cũng đã đồng ý.

Sau khi ván đã đóng thuyền, em gái thứ hai liền trực tiếp dẫn luật sư tới tiếp nhận mọi gia sản, sau khi nhận xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Khiến bà cụ tức tới mức phải vào phòng cấp cứu, xém chút nữa là đã không ra được.

“Khí thế lúc trước của bà đâu rồi? Lúc ấy bà đã nói không cho rồi mà? Sớm biết vậy con đã không khuyên bà, giờ thành ra thế này con cũng có trách nhiệm.” Lục Nghiên Tịch tiến lên trước cầm đôi tay nhăn nheo, bên trên toàn vết kim châm của bà cụ, đau lòng không chịu nổi.

Nếu không phải ban đầu cô khuyên bảo bà thì bây giờ cũng đã không thành ra thế này.

“Bà biết hôm đó con đã phát hiện ra nó. Dù sao cũng là con gái bà, bà không thể lạnh lùng nhìn nó bị bắt được. Nghiên Tịch, xin lỗi con, bà xin lỗi con...” Bà cụ mới nói được một nữa, bàn tay đang nắm tay bà đã bỗng dưng không còn nữa, bà ngẩng đầu nhìn Lục Nghiên Tịch.

Mặt Lục Nghiên Tịch không chút cảm xúc. Sau khi rút tay ra, cô từ từ đứng dậy, đồng thời lui về sau hai bước, cô nhìn chằm chằm bà cụ rồi đột nhiên cười xùy thành tiếng.

Hay lắm, thì ra bà cụ đã biết từ lâu rồi, hơn nữa còn cố ý để phần di sản đó lại cho em gái thứ hai. Cũng có thể nói, chuyện em gái thứ hai mất tích không thể không liên quan đến bà.

“Là tôi không nên xen vào việc của người khác, không thì cô ta cũng sẽ không ra tay với mẹ tôi.” Nhớ lại chuyện này, Lục Nghiên Tịch thật sự rất hối hận, cô quay người đưa lưng về phía bà cụ, nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn luôn nói với bà tôi tên là Nghiên Tịch, nhưng không nói tôi họ Lục, tôi là vợ của Tư Bác Văn, là con dâu của Tư Đông Phúc.”

Sau một lúc, cô mới cười nói: “Bà cảm thấy cô ta có thể chạy được bao xa?”

Hai nhà Lục, Tư đã không còn xa lạ gì với người ở Phong Thành, từ sau khi Tư Bác Văn tiếp quản công ty của hai nhà, danh tiếng càng phát triển không ngừng.

Thêm vào thân phận của Tư Đông Phúc trong giới chính trị, ở Phong Thành, nếu muốn bắt một người, dù có ở xa cách mấy cũng sẽ không có chuyện bắt không được.

“Nghiên Tịch, con bỏ qua cho nó được không? Bà cầu xin con, bỏ qua cho nó đi. Nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện này, bà chịu trừng phạt thay nó...” Bà cụ nói năng không lưu loát, nhưng cũng không thể cản bước chân Lục Nghiên Tịch.