Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 348




Không thể nói là quen mắt, mà là quen thuộc, màu sắc giống nhau như đúc khiến cô không thể không nghĩ nhiều. Lục Nghiên Tịch nhìn thoáng qua rồi chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu kaki kia: “Bà ơi, con thích cái kia của bà ghê.” Giọng cô nửa đùa nửa thật, cười cong cả mắt.

Bà cụ nhìn theo ánh mắt cô, thấy chiếc khăn quàng cổ bị mình ngồi lên thì hơi ngượng ngùng lấy ra gấp lại: “Nếu con thích thì bà mua cho con một cái, cái này không được đâu.”

Nói xong, bà ấy gấp khăn quàng cổ lại để lên đùi.

Lục Nghiên Tịch đã đứng dậy đi sang: “Không sao ạ, con thích cái này cơ.” Cô vừa cười nói vừa vuơn tay lấy chiếc khăn quàng cổ kia.

Bà cụ thấy cô thích thì cũng không keo kiệt, cứ thế cầm lên.

Khi Lục Nghiên Tịch sắp chạm vào chiếc khăn quàng cổ đó thì em gái thứ hai đột nhiên nhanh tay giành mất, cô ta ôm khăn quàng cổ vào lòng mình: “Đây là của tôi, mẹ, mẹ tặng cho người khác sao không hỏi con trước một tiếng?”

Cô ta mẫn cảm phát hiện ra Lục Nghiên Tịch không được bình thường lắm.

Đã sớm biết thân phận của Lục Nghiên Tịch là con gái tập đoàn Lục Thị, cũng là vợ của cậu chủ nhà họ Tư - Tư Bác Văn, thứ nhiều nhất chính là tiền, tại sao lại vừa ý chiếc khăn quàng cổ này? Ngoại trừ lý do khiến cô ta hoảng hốt kia ra, cô ta không tìm được lý do nào khác nữa.

Chắc chắn không thể đưa cô chiếc khăn quàng cổ này được.

Nhưng Lục Nghiên Tịch cũng không cố chấp, cô rụt tay về: “Không sao, tôi không giành thứ người khác yêu thích.”

Từ biểu hiện bây giờ của em gái thứ hai, trong lòng cô đã thầm xác định chắc chắn cô ta có liên quan đến chuyện hạ độc mẹ cô.

Sau khi trò chuyện với bà cụ thêm mấy câu nữa, y tá đến hối thúc bà ấy về uống thuốc, lúc này bà cụ mới lưu luyến rời khỏi phòng bệnh, được em gái thứ hai đẩy lên lầu.

Sau khi ra khỏi thang máy, em gái thứ hai cầm chiếc khăn quàng cổ kia đi thẳng về phía thùng rác trên hành lang, ném thẳng vào mà không chút do dự, sau khi trở lại mới giải thích với bà cụ: “Chiếc khăn quàng cổ này đã dùng mấy năm rồi, ở trên còn rách vài lỗ, con vẫn nên vứt đi thì hơn. Nếu không người khác vừa mắt nó mà chúng ta lại không cho thì lại nghĩ chúng ta kẹt sỉ nữa.”

Nghe cô ta giải thích như thế, sắc mặt bà cụ cũng dịu đi nhiều, sự bất mãn với hành động vừa rồi của em gái thứ hai cũng vơi bớt, bà gật đầu: “Được.”

Bên này, em gái thứ hai vừa đẩy bà cụ về phòng bệnh, chưa đến mười phút sau, Lục Nghiên Tịch đã đi ra từ trong thang máy, lục lọi thùng rác trên hành lang.

Cô đoán được em gái thứ hai sẽ tiêu hủy khăn quàng cổ, vậy nên cô mượn lý do kiểm tra camera giám sát hôm xảy ra chuyện, đã nhìn thấy cả quá trình em gái thứ hai vứt khăn quàng cổ đi.

Bởi vì thời gian cách nhau không lâu nên cũng không có thứ gì bẩn thỉu đổ lên khăn quàng cổ, nhưng cảnh cô lục lọi thùng rác vẫn bị không ít người nhìn thấy, họ còn thì thầm bàn tán sau lưng cô.

Vẻ mặt Lục Nghiên Tịch hơi xấu hổ, cô cầm khăn quàng cổ rồi vội xuống lầu.

Đúng lúc em gái thứ hai đi lấy nước nóng đã âm thầm quan sát hết cảnh này. Đợi sau khi Lục Nghiên Tịch rời đi, cô ta cũng vội đi lấy nước nóng cho xong rồi hẹn gặp Vu Diễm My.

“Làm thế nào bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Chắc chắn Lục Nghiên Tịch đã phát hiện rồi.” Em gái thứ hai đứng ngồi không yên, dáng vẻ bình tĩnh giả tạo ban đầu đã không còn tăm hơi, cô ta đang rất hoảng loạn.

“Cô hoảng cái gì mà hoảng? Làm cũng đã làm rồi, bình tĩnh nghĩ cách đi.” Vu Diễm My thấp giọng quát lên, thấy em gái thứ hai hoảng hốt như thế làm cô ta cũng không thể bình tĩnh được.

May mà giờ Lý Tang Du vẫn chưa chết, Lục Nghiên Tịch cũng chưa đi Los Angeles, cô ta vẫn còn cơ hội.

Nhưng em gái thứ hai không giống cô ta, cái em gái thứ hai muốn là tài sản, và cả sự quan tâm của mẹ mình. Nhưng bây giờ Lục Nghiên Tịch làm ầm lên, cô ta sợ phải ngồi tù.

“Nếu tôi bị bắt, tôi sẽ khai là cô sai tôi làm, là cô lên kế hoạch bảo tôi bỏ thuốc người phụ nữ kia. Dù sao thì cô cũng không nghĩ cách giúp tôi, muốn chết thì cùng chết!” Em gái thứ hai cũng rất rốt ruột, thẳng thừng quăng lời uy hiếp.

Sau khi nói xong, thấy sắc mặt Vu Diễm My không bình thường lắm, cô ta lại thấy hơi hối hận, mềm giọng nói: “Cô mau chóng nghĩ cách giúp tôi đi!”

“Tôi có thể có cách gì được? Cô không hại chết được người ta còn ở đây uy hiếp tôi, muốn kéo tôi chết chùm.” Vu Diễm My liếc nhìn em gái thứ hai, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, trong lòng đã có cách.

“Đó là bệnh viện đấy.” Nếu không phải bác sĩ, trên đường đưa đến bệnh viện chắc chắn Lý Tang Du đã chết rồi. Nhưng đó lại là bệnh viện, nếu không... em gái thứ hai đang nghĩ thế, thấy sắc mặt lạnh lùng của Vu Diễm My thì lập tức ngậm miệng.

Vu Diễm My không nói gì, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn cốc cafe trước mặt.

Đợi đến khi em gái thứ hai đã mất hết kiên nhẫn, Vu Diễm My mới thản nhiên nói: “Giá họa.” Nói xong, thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái thứ hai, cô ta kiên nhẫn giải thích: “Cô tìm một người gánh tội thay, còn nếu không thì mình cô tự gánh đi.”

Nói xong, cô ta không muốn phí thời gian tiếp nữa, đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Cô ta phải đảm bảo rằng em gái thứ hai sẽ không cắn ngược lại cô ta, không thì cô ta cố gắng lâu như thế làm gì.

Chỉ để lại em gái thứ hai đứng sững tại chỗ, tròng mắt cô ta đảo loạn, khó khăn lắm mới tìm được một người, để tránh đêm dài lắm mộng, cô ta vội thực hiện kế hoạch.

Trong bệnh viện, cảnh sát lại đến lần nữa, họ so sánh khăn quàng cổ trên tay với cái trong ảnh cắt ra từ camera giám sát: “Rất giống nhau, nhưng bây giờ đụng hàng không phải chuyện gì lạ, chúng tôi không thể dựa vào cái này mà bắt người được.” Nói xong, cảnh sát dẫn đầu rối rắm nhìn Lục Nghiên Tịch.

Dù sao thì bằng chứng này cũng không chắc chắn.

“Cục cảnh sát nuôi một đám ăn không ngồi rồi như thế này sao? Xảy ra chuyện không biết đi điều tra mà phải đợi đương sự tự điều tra à?” Giọng Tư Bác Văn lạnh tanh, anh nhìn thoáng qua cảnh sát dẫn đầu.

Cơ thể cảnh sát cứng đờ, anh ta lập tức cúi đầu: “Chúng tôi sẽ đi điều tra ngay.” Sau khi uất nghẹn đáp lời, anh ta dẫn hai cấp dưới rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra ngoài, cảnh sát trẻ tuổi đi theo anh ta đã tức giận nói: “Anh ta là ai chứ, dám dùng giọng điệu đó ra lệnh cho chúng ta thì thôi đi, đây là thái độ với cảnh sát nhân dân đấy à?” Cậu ta làm cảnh sát ba tháng, lần đầu tiên gặp người như thế.

Cảnh sát đi đầu nhìn học trò của mình một cái, sau đó bất đắc dĩ đi về phía trước: “Phong Thành nước sâu lắm, còn nữa, anh ta là Tư Bác Văn, là con trai độc nhất của Tư Đông Phúc.”

Bọn họ không biết Tư Bác Văn trong giới kinh doanh, nhưng lại biết Từ Đông Phúc trong giới chính trị, ở Phong Thành này, không có bao nhiêu người dám chọc vào họ.

Cậu cảnh sát trẻ tuổi lập tức im miệng đi theo sau thầy mình, không hó hé thêm gì nữa.

Nhưng Lục Nghiên Tịch trong phòng bệnh lại thẳng thừng phớt lờ nhân vật hết sức lợi hại trong mắt người khác này. Cô chỉ lo việc của mình, không chủ động mở miệng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tư Bác Văn mở lời trước: “Xin lỗi, tôi không nên dẫn người đi hết, nhưng lúc đó...”

“Tôi có nhìn thấy tin tổng giám đốc Tư nửa đêm tới khách sạn tìm người, lật tung mọi hang cùng ngỏ hẻm ở Phong Thành để tìm người ta.” Lục Nghiên Tịch ấn ý tiếp lời, cô ngẩng đầu nhìn Tư Bác Văn, lạnh giọng nói: “Đó đều không phải là lý do, anh một lòng tìm Ngụy Như Mai khiến mẹ tôi xém chết trong bệnh viện, rồi còn bảo tôi hiến máu cho Ngụy Như Mai. Những chuyện này, anh cảm thấy một câu xin lỗi là xong rồi sao?”

Sự tuyệt vọng đó, đến giờ nghĩ lại vẫn có thể khiến tim cô co rút đau đớn.

Lục Nghiên Tịch, mày chỉ đang làm quá lên thôi, tại sao cứ phải là Tư Bác Văn mới được? Cô thầm hỏi trong lòng, hỏi không được kết quả, cô cười nhạt, giơ tay ra hiệu tiễn khách.

Tư Bác Văn không biết nên giải thích gì, tại sao lại đến bệnh viện, anh cũng không biết nguyên nhân.