Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 342




Lục Nghiên Tịch không đi thẳng về phòng bệnh mà lúc đang đi được nửa đường lại rẽ lên tầng tìm bà cụ. Cô muốn tìm một người để nói chuyện, giãi bày tâm sự.

Nghĩ đi nghĩ lại, người thích hợp nhất cũng chỉ có bà cụ thôi.

Nhân lúc ánh mặt trời vẫn còn tốt, Lục Nghiên Tịch đẩy bà cụ xuống dưới, ngồi bên cạnh một bồn hoa của bệnh viện để phơi nắng.

Rõ ràng tâm trạng của bà cụ rất tốt, bà ấy dựa vào xe lăn hưởng thụ một lúc rồi đột nhiên nói: “Gặp chuyện gì phiền lòng à? Nói đi xem nào.” Mắt nhìn người của bà cụ rất sắc bén, lúc vừa mới gặp đã biết Lục Nghiên Tịch đang có tâm sự.

Lục Nghiên Tịch bối rối, lập tức nhìn xung quanh. Thấy không có ai, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Đối với một người phụ nữ, con cái có quan trọng không ạ?”

Quan trọng đến mức có thể vứt bỏ tất cả, hoặc thậm chí là không màng hết thảy.

Bà cụ không trả lời ngay mà nhìn vào bụng của Lục Nghiên Tịch, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ngoài người thân ra thì đó là người duy nhất lưu giữ dòng máu của con. Đó là sự gửi gắm, cũng là chuyện mà cuộc đời con người nhất định phải trải qua. Sinh con đâu có gì là không tốt, chỉ là xem con đón nhận nó như thế nào thôi.”

Bà cho rằng Lục Nghiên Tịch có thai, đang đau đầu vì không biết có nên sinh đứa bé ra hay không. Dù sao thì đa số người trẻ tuổi bây giờ đều có sự nghiệp riêng của bản thân, chỉ chú trọng theo đuổi sự nghiệp, thành ra con cái lại trở thành một vấn đề nan giải.

Không phải! Lục Nghiên Tịch không có được câu trả lời mà mình muốn nên dứt khoát thay đổi cách nói: “Nếu như bà chỉ còn thời gian một năm, bà lại có một người mẹ đang hôn mê chưa chắc đã tỉnh lại. Đã thế, nếu sinh con có thể cả hai sẽ đều chết trên giường bệnh, vậy bà có sinh không?”

“Không.” Bà cụ không cần suy nghĩ đã trả lời dứt khoát. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Nghiên Tịch, bà cũng không vòng vo: “Nếu biết bản thân không còn thời gian, lại còn có một người mẹ phải nhờ người khác chăm sóc thì còn sinh thêm một đứa bé làm gì? Để nó chịu khổ à?”

Lời nói của bà giống hoàn toàn với lời của bác sĩ.

Lục Nghiên Tịch cười chua xót: “Cũng đúng, sinh ra rồi còn phải phiền người khác chăm sóc.”

Ban đầu cô định giao mẹ mình cho cả nhà Vu Diễm My chăm sóc, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Lục Nghiên Tịch đã sợ rồi. Nhưng ngoài bọn họ ra thì còn ai có thể chăm sóc cho mẹ cô đây?

Cô bắt đầu rơi vào trầm tư.

Một già một trẻ ngồi im lặng phơi nắng, trong lúc đó mọi người ở trên tầng đều cuống cuồng cả lên, không ai biết bà cụ đã đi đâu. Lúc cô con gái thứ hai đến không thấy mẹ, tìm y tá hỏi họ cũng bảo không biết.

Cả đám người cuống quýt tít mù, ầm ĩ một hồi mới có người bệnh nói với bọn họ là bà cụ được Lục Nghiên Tịch đẩy xuống dưới phơi nắng.

Cô con gái thứ hai vội vàng đi xuống, nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ cách đấy không xa, cô ta lập tức đi tới rồi tức giận quát lên: “Lục Nghiên Tịch, ai cho cô tự tiện đưa mẹ tôi ra đây? Cô có biết tôi tìm bà ấy sốt ruột đến mức nào không?”

Cô ta thật sự rất lo.

Nhưng bà cụ ở bên cạnh lại nhìn con gái mình giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Đây là bệnh viện, con bé có thể làm gì được mẹ mày hả? Lạ thật đấy, hơn người ta cả chục tuổi đầu mà chả có tí chững chạc nào cả.”

“Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ thế?” Cô con gái thứ hai bị câu nói của bà cụ làm cho nghẹn họng, lập tức quay sang chất vấn bà ấy. Cô ta thật sự hoài nghi mình được mẹ nhặt về.

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh nhìn hai người cũng cảm thấy bó tay. Cô cũng quen với chuyện như vậy rồi, chỉ mong bà cụ có thể nói mấy câu dễ nghe một chút.

Kết quả bà cụ lại thẳng giọng quát lên: “Có con gái như mày thì được cái tích sự quái gì? Cái gì cũng chỉ biết nói mồm thôi, còn chẳng bằng con bé!” Nhìn con gái cư xử như một người thiếu giáo dục, nói chuyện cũng không khách sáo thế này, bà cũng phát cáu cả lên, hoàn toàn quên béng mất lời của Lục Nghiên Tịch: “Nó là con gái nuôi của mẹ.”

“Con là gì…” Lục Nghiên Tịch vừa nói được mấy chữ thì đã bị bà cụ trừng mắt nhìn. Cô sợ hãi, im bặt lại.

“Được, cô ta là con gái của mẹ, vậy mẹ bảo cô ta đến mà hầu hạ mẹ đi!” Cô con gái thứ hai vung tay, ném món quà nhỏ mà mình cố ý mang đến cho mẹ xuống đất, sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện mà không thèm quay đầu lại lấy một lần.

Bà cụ nhìn theo, mấp máy miệng, nhưng vì cơ thể kháng cự nên không thốt thành lời. Vẻ áy náy trong ánh mắt cho thấy bà ấy đã rất hối hận vì việc mình vừa làm.

Nhưng đến phút cuối cùng bà ấy vẫn phàn nàn một câu: “Đúng là càng ngày càng phách lối rồi đấy.”

“Là tại bà hay nổi nóng ấy, đối xử với con gái như thế mà còn nói bừa thế à?” Lục Nghiên Tịch cũng không nghe nổi nữa, chẳng trách ba chị em họ đều coi cô như kẻ thù.

Cô vừa nói bà cụ vừa cúi xuống nhặt đồ cô ta ném ở dưới đất lên. Sau khi mở hộp ra, bên trong là một chiếc bình sứ nhỏ, vì được bọc bằng bọt biển không bị vỡ.

Trên chiếc bình vẽ một người phụ nữ dắt theo ba đứa trẻ, chắc là gia đình bà cụ, nét vẽ vô cùng đơn giản, giống như tranh của học sinh tiểu học.

“Thật ấm áp.” Lục Nghiên Tịch không kìm nổi xúc động, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra một vấn đề, trong hình không hề có đàn ông.

Từ đầu đến giờ, cô cũng không nghe bọn họ nhắc đến bố hay chồng gì đó. Lục Nghiên Tịch không hỏi mà chỉ đưa chiếc bình sứ cho bà cụ.

Hình vẽ, chiếc bình và ký ức quen thuộc hiện về trong đầu bà cụ.

Một mình bà ấy phải chống đỡ cái gia đình này, bà ấy không thể yếu đuối, nếu không sẽ bị người ta ức hiếp. Nghĩ lại, lần đi chơi xuân đó cách đây đã hai mươi mấy năm trời rồi: “Thời gian trôi nhanh thật.”

“Cho nên phải quý trọng người trước mắt. Bà hiểu rõ sức khỏe của bản thân nhất, sao còn phải đối xử với bọn họ như thế?” Lục Nghiên Tịch nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Nhưng ngay cả bà cụ cũng lắc đầu: “Bà không muốn, chỉ là không khống chế được. Mà bây giờ nghĩ lại, nếu như bà không nghiêm khắc thì ba đứa nó cũng không xuất sắc như bây giờ. Bà không hề hối hận.”

Lục Nghiên Tịch không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa mà đưa mắt nhìn bà cụ đang nắm chặt chiếc bình sứ trong tay, lặng lẽ cúi đầu.

Trên đời có rất nhiều người nghĩ một đằng nói một nẻo.

So với không gian yên tĩnh ở bên này thì bên kia dường như đã hoàn toàn bùng nổ.

Sau khi cô em gái thứ hai kể lại chuyện ở bệnh viện cho chị gái và em trai nghe, vẻ mặt của cả hai đều rất bình tĩnh.

“Nếu làm như vậy mà mẹ thấy vui thì cứ chiều theo ý mẹ đi.” Chị cả không có bất kỳ ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy như thế rất tốt.

“Em không có ý kiến.” Em trai ba lại càng ngắn gọn, nói xong cũng đi làm việc của mình luôn.

Dù cô em gái thứ hai có nói thế nào, bọn họ vẫn cho rằng quyết định của bà cụ không có vấn đề gì cả.

Cô ta không còn cách nào khác đành hẹn Vu Diễm My ra, sau đó kể lể là bà cụ đã đối xử với bọn họ tệ bạc như thế nào, rồi bọn họ đối xử tốt với bà ấy ra sao. Khi nhắc đến Lục Nghiên Tịch, trong ánh mắt cô ta ngập tràn oán hận.

“Thật ra mấy chuyện này cũng chẳng là gì, chỉ sợ bà ấy sẽ chia một nửa gia sản cho Lục Nghiên Tịch thôi.” Vu Diễm My chậm rãi nói. Cô ta dùng hai tay chống cằm, giống như đang tự hỏi, sau đó lại nói một cách thản nhiên: “Hình như bà cụ từng nói là không có ý định chia tài sản cho các cô.”

Câu nói này như một viên đá rơi vào mặt hồ đang yên ả, khiến trong lòng cô em gái thứ hai rất lâu không thể bình tĩnh lại được: “Cô ta dựa vào đâu mà lấy không tài sản của nhà tôi…”

“Dựa vào việc cô ta ở bệnh viện chăm sóc bà cụ đó.” Vu Diễm My không sợ to chuyện, đổ dầu vào lửa.