Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 341




Lục Nghiên Tịch cảm thấy đau đầu, buổi sáng khi tỉnh dậy, nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn ở trước mặt, cô sợ tới mức lập tức tỉnh ngủ.

Cô bị dọa nhảy dựng, Hoắc Vũ Khải cúi người xem xét: “Không sao chứ?”

“Thế thôi mà đã bị dọa rồi, đúng là kém cỏi.” Tư Bác Văn đứng bên cạnh không chịu thua kém, lập tức cũng chêm một câu.

Lục Nghiên Tịch bị kẹp ở giữa, nghiến răng nghiến lợi. Bất kể là ai, vừa mở mắt ra đã trông thấy hai người nhìn mình chằm chằm thì đều sẽ giật mình thôi nhé? Nhưng cô chẳng buồn tranh cãi với Tư Bác Văn, cũng không muốn nói chuyện với anh.

“Tôi không sao, tôi đi đánh răng rửa mặt đã.” Nói xong, cô lập tức rời giường, chui vào trong phòng vệ sinh lăn lộn một lúc xong mới lấy lại chút tinh thần. Mặc dù cô đã dùng phấn nền để che giấu quầng thâm mắt nhưng vẫn còn hơi rõ.

Hoắc Vũ Khải thấy mà đau lòng: “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát, anh trông bác gái cho.”

Sau chuyện ngoài ý muốn lần đó, nếu Lục Nghiên Tịch có thể tự làm hay trông mẹ được thì sẽ không nhờ vả người khác, cũng không đi đâu quá xa.

Cho nên cô mới mệt thế này.

“Không sao.” Lục Nghiên Tịch khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không sao cả.

“Để tôi.” Thấy hành động rề rà không chút sức lực nào của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn liền giành lấy chiếc bô trong tay của cô. Sắc mặt cứng đờ đi vào phòng vệ sinh xử lý.

Tiếng nước ào ào vang lên, Lục Nghiên Tịch lặng lẽ nuốt nước bọt, vội đi vào phòng vệ sinh: “Để tôi làm cho.” Thấy Tư Bác Văn làm chuyện này, cô không dám nghĩ tới.

Cô cũng không dám để cho anh làm.

Cô cầm lấy chiếc bô trên tay, đeo găng tay rồi cọ rửa sạch sẽ, sau đó lau khô.

Cả quá trình, Tư Bác Văn chỉ đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng sẽ giúp cô đổ nước tẩy.

Hoắc Vũ Khải đứng bên ngoài, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chặp vào cánh cửa nhà vệ sinh. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào của hai người vọng ra, gần như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Đến khi dọn rửa xong xuôi, Tư Bác Văn vẫn ngồi trên ghế, hờ hững nhìn Lục Nghiên Tịch chằm chằm. Từ lúc cô lau qua người, rửa mặt cho Lý Tang Du, rồi đến lúc cô quét dọn vệ sinh, ánh mắt anh chưa hề rời đi.

Cả quá trình, Lục Nghiên Tịch đều cảm thấy cực khó chịu, cố gắng né tránh. Tới lúc thật sự không chịu nổi nữa, cô mới dịu giọng đuổi người: “Anh vẫn chưa đi à?”

Hoắc Vũ Khải khựng tay lại, nhìn Tư Bác Văn rồi chêm một câu: “Đã bận xong rồi, anh đi trước đi.”

“Không vội.” Giọng nói hờ hững, tư thế thì nhàn nhã, rõ ràng là không hề muốn đi. Tối qua, chưa kể tới việc Tư Bác Văn bị bỏ lại ở cổng bệnh viện, sau khi về nhà Tư Đông Phú cũng ra tử lệnh, ba tháng sau ông ta phải được bế cháu.

Cho nên anh cần phải cố gắng.

Rõ ràng còn có Ngụy Như Mai... Nhưng tự dưng anh không còn tìm được cảm giác như lúc trước nữa.

“Tư Bác Văn, thật ra anh không cần phải làm thế đâu, tôi sẽ giấu chuyện với bác trai. Đợi đến khi anh muốn thì hẵng nói ra chuyện chúng ta đã ly hôn. Còn về việc tới Los Angeles, đến lúc ấy tôi sẽ bất ngờ qua đó, tôi tin rằng anh chắc chắn sẽ tìm được lý do.” Lục Nghiên Tịch chậm rãi nói.

Ban đầu cô cũng nghĩ tại sao Tư Bác Văn lại tới đây, ngoài việc bị Tư Đông Phúc ép ra thì cô không tìm được lý do nào khác.

“Ồ?” Tư Bác Văn cất cao giọng, chậm rãi bước tới. Lúc Lục Nghiên Tịch không hề đề phòng, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, dán sát cơ thể vào với nhau: “Vậy chuyện con cái thì sao?”

“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Lục Nghiên Tịch bị hành động của anh làm cho kinh hãi, đưa tay ngăn lại người anh. Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều về chuyện con cái.

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp giãy dụa thì Tư Bác Văn đã thả tay ra, ý cười nơi khóe miệng càng đậm: “Chẳng qua chỉ là một tờ giấy thôi.” Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Để lại Lục Nghiên Tịch rối bời, bỗng chốc cô không thể nào hiểu nổi ý của Tư Bác Văn. Cũng do Hoắc Vũ Khải vẫn đang ở bên cạnh nên cô càng ngượng ngùng không biết nên nói gì cho phải.

Mà Hoắc Vũ Khải lại chỉ im lặng, ánh mắt ngày càng sâu thẳm. Anh ta phải đẩy nhanh hành động, cần thuyết phục anh cả cho phép mình cưới Lục Nghiên Tịch mới được. Nếu không, anh ta luôn cảm thấy dù có giấy ly hôn nhưng Nghiên Tịch vẫn không thể thoát khỏi Tư Bác Văn.

“Nghiên Tịch, gần đây công ty anh hơi bận rộn, có lẽ không đến được nhiều. Visa hay chuyến bay cũng như nơi ăn ở gì đó, anh sẽ sắp xếp toàn bộ, ba ngày sau là có thể rời đi, em chuẩn bị dần đi nhé.” Hoắc Vũ Khải nói xong, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Khoảng thời gian Lục Nghiên Tịch rời đi, anh ta phải mau chóng được anh cả công nhận năng lực làm việc. Sau khi tiếp nhận công ty, anh ta sẽ đủ thực lực để phân cao thấp với Tư Bác Văn rồi.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng điều Lục Nghiên Tịch nghĩ tới lại là bỗng dưng có chút không nỡ khi phải rời xa Phong Thành: “Được.” Nhưng vì mẹ, cô bắt buộc phải đi.

Hoắc Vũ Khải ở lại với cô thêm một lát rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Sau khi anh ta rời khỏi, trong thâm tâm của Lục Nghiên Tịch bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng. Cô nhờ người trông Lý Tang Du, còn mình đi lên lầu.

Lúc gõ cửa văn phòng làm việc, cô còn hơi hốt hoảng, còn có chút sợ hãi..

“Sao thế?” Giọng nói của Mộ Bảo Vinh luôn toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Anh ấy bớt chút thì giờ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Nghiên Tịch, thấy tinh thần của cô thì lập tức sầm mặt: “Tôi đã nói rồi, không được quá mệt mỏi, trong viện còn có y tá, cô không cần phải tự làm tất. Chuyện tối qua còn chưa đủ à?”

Nửa đêm cô đột nhiên bị sốt, Mộ Bảo Vinh sốt sắng chạy từ nhà tới đây, bận rộn hồi lâu. Kết quả, nguyên nhân là do cô mệt mỏi quá độ nên dẫn tới sức đề kháng giảm bớt. Anh ấy là bác sĩ chủ trị của cô, không tức mới là lạ.

Lục Nghiên Tịch lập tức giống như đứa trẻ nhận lỗi, luôn miệng hứa hẹn: “Sẽ không đâu, sẽ không có lần sau đâu.” Cô cười hì hì, thấy Mộ Bảo Vinh đã bớt giận hơn đôi chút, cô mới nói ra mục đích của mình: “Tôi có thể mang bầu không?”

“Gì cơ?” Cô vừa dứt lời, Mộ Bảo Vinh đã ngẩng phắt đầu lên, khung kính trượt một chút, che giấu vẻ ngạc nhiên trong mắt anh ấy.

Lúc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy, vẻ tức giận đã thoáng hiện trong mắt anh ấy: “Tôi biết sức khỏe của mình, nhưng tôi muốn có con.” Cô vốn chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng những lời chú Tư nói hôm qua đã nhắc nhở cô.

Nếu cô chết rồi, huyết mạch của nhà họ Lục sẽ bị đứt đoạn... Nhân lúc sức khỏe vẫn còn chưa đến mức tồi tệ nhất, cô có thể sinh một đưa để nó mang họ Lục.

“Không được, không được, không được.” Mộ Bảo Vinh nói liền ba câu, sau đó nhìn Lục Nghiên Tịch nói thẳng thừng: “Cho dù sức khỏe của cô cho phép, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ bị di truyền bệnh máu trắng. Cả đời sẽ phải chịu sự tra tấn của bệnh tật, còn chưa chắc đã có thể sống sót. Cô nỡ sinh con ra để nó chịu tội hả?”

“Nếu suôn sẻ, cô sẽ chỉ có thêm một sự vướng bận, không tìm được tủy xương, cô... Hơn nữa, quá trình sinh con vô cùng đau khổ. Lúc làm hóa trị cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Nếu lúc sinh đẻ mất máu quá nhiều hoặc xảy ra một chút ngoài ý muốn đều sẽ lấy đi tính mạng của cả hai.”

Mộ Bảo Vinh nói ra những điều có thể xảy ra. Còn có những nguy hiểm khác nữa, nhưng anh ta lại bất giác không muốn nói hết ra.

Lục Nghiên Tịch cũng nghĩ là không được rồi, cũng lường trước những sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra. Nhưng không ngờ lời Mộ Bảo Vinh nói đã nhắc nhở cô, sinh một đứa trẻ để lại cho mẹ, để họ sống bôn ba tiếp ư?

Cô không làm được.