Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 253




Lý Tang Du hoàn toàn không chú ý có người đang đi đến gần mình, suy nghĩ của cô đều đặt ở trên người Tịch: “Tịch, đợi một lát nữa trở về thì ngủ một giấc đi có được không nào? Mộ tỉnh dậy mà nhìn thấy con thì không vui đâu.”

“Vâng ạ, con biết rồi.”

“Lý Tang Du.” Trịnh Uyển Khanh ở sau lưng vẫn thăm dò gọi thêm một câu.

Âm thanh cực kỳ quen thuộc khiến Lý Tang Du sững sờ, cô và Tịch cùng quay đầu lại nhìn về phía cô ta.

“Cái dì kỳ quái?” Tịch nhìn Trịnh Uyển Khanh, lập tức liền nhận ra ngay là cái dì ngay cả nói chuyện cũng không nói hết.

Chẳng lẽ là cái dì kỳ quái này quen mẹ mình?

Lý Tang Du thì không nói gì, cô ngồi xổm xuống chỉ về phía một phòng bệnh, nhẹ nhàng nói ở bên tai Tịch: “Con có nhìn thấy không, anh trai con ở đây này, ở trong còn có chị y tá nữa. Con đi vào đó trước đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ hoặc là tìm chị y tá, có nghe chưa?”

Tịch nhìn Trịnh Uyển Khanh với ánh mắt tò mò, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu rồi ôm chặt con thỏ nhỏ.

“Đi thôi.” Thấy Tịch đi vào phòng bệnh, Lý Tang Du mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trịnh Uyển Khanh ở một bên.

“Lý Tang Du, thật sự là cô.” Trịnh Uyển Khanh không thể giữ nổi sự kiên nhẫn, nhưng mà đánh giá thật kỹ một lần, nhìn thấy Lý Tang Du hoàn hảo không có chút tổn hại nào, cô ta vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Hơn nữa, nghe thấy lời nói khi nãy của Lý Tang Du, lại còn có một đứa bé? Nhưng mà nghe không chính xác cho lắm.

“Cô đi theo tôi.” Lý Tang Du nói, trong giọng nói không có chút cảm xúc.

Cô cũng không nghĩ tới người đầu tiên ở thành phố A biết cô còn sống là Lục Huyền Lâm, người thứ hai cô gặp phải là Trịnh Uyển Khanh, cũng không biết cái này có được tính là nghiệt duyên không nữa.

Nhưng mà đối mặt với Trịnh Uyển Khanh, trong lòng Lý Tang Du không có gợn sóng gì quá lớn, thậm chí là vô cùng bình thản, ngoại trừ có chút kinh ngạc.

Mà thẳng cho đến khi giọng nói của Lý Tang Du vang lên, Trịnh Uyển Khanh vẫn còn chưa kịp phản ứng, có điều vẫn thành thật đi theo sau lưng cô.

Thật sự chưa chết, thế mà lại chưa chết?

Mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng mà một người đã biến mất khỏi thế giới này sáu năm trời rồi bỗng nhiên vào một ngày lại xuất hiện trước mặt bạn, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi đúng không.

“Lý Tang Du, vậy mà cô lại chưa chết.” Đi được một lúc, Trịnh Uyển Khanh mới phản ứng lại, muốn nắm lấy bả vai Lý Tang Du, lại bị người ta nhanh nhẹn thoát đi.

Nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Trịnh Uyển Khanh, Lý Tang Du bật cười nhưng không cười thành tiếng, thậm chí còn nhìn về một bên khác.

Cô cũng không hận Trịnh Uyển Khanh, nhưng mà vẫn không muốn gặp người từng khiến cô phải mất đi con, người khiến cô phải đau khổ, dù sao thì cô cũng chẳng phải là thánh mẫu.

Cô cười, cô đang cười Trịnh Uyển Khanh, cái bộ dạng ước gì cô chết mấy trăm năm không giống như bộ dạng giả vờ của trước kia.

Mà trong mắt của Trịnh Uyển Khanh thì là Lý Tang Du đang giễu cợt cô ta.

Bây giờ Lý Tang Du bình an trở về còn dẫn theo con, mà cô ta thì không có cái gì hết, thậm chí trong lòng Lục Huyền Lâm cũng không có cô ta.

Nếu như bây giờ Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du trở về, nói không chừng còn dẫn theo con của anh, vậy thì cô ta còn cơ hội gì nữa

Hi vọng vừa mới chớm nở liền vụt tắt à?

“Lục Huyền Lâm có biết cô còn sống không? Cô trở về để giành lại Lục Huyền Lâm?” Trịnh Uyển Khanh cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng giọng nói mà Lý Tang Du nghe thấy vẫn có chút run rẩy.

Sao vậy? Quan hệ giữa bọn họ không tốt hả? Lý Tang Du không nhịn được mà đưa ra suy đoán.

Sau đó, cô phát hiện cách bệnh viện không xa có một cửa hàng bán bánh gato. Sắp đến sinh nhật của hai đứa nhỏ rồi, nhưng mà bởi vì Mộ đột nhiên lại bị bệnh cho nên cô không kịp chuẩn bị.

“Tại sao cô lại không nói chuyện?” Lý Tang Du càng im lặng thì Trịnh Uyển Khanh càng lo lắng, cảm xúc của cô ta cũng càng kích động hơn, cô ta bước vài bước đi đến gần Lý Tang Du: “Cô nhìn tôi nói chuyện đi, tại sao cô lại còn sống?”

Sáu năm trong quá khứ, Trịnh Uyển Khanh tưởng rằng mình sắp quên Lý Tang Du, bây giờ mới phát hiện không phải là như vậy, đặc biệt là bộ dạng thanh cao này khiến cho người ta chán ghét vô cùng.

Lý Tang Du cảm thấy thời gian mà mình dành cho Trịnh Uyển Khanh đã đủ nhiều rồi, nếu như không phải bởi vì Tịch ở đây, sao cô lại có thể đứng chung một chỗ với Trịnh Uyển Khanh được chứ?

Tuy nói là cô không hận Trịnh Uyển Khanh, nhưng chán ghét thì không thiếu, trước kia lúc còn là Lý Uyển Khanh thì đã bắt đầu ghét rồi, chỉ có điều lúc đó không muốn khiến ba khó xử cho nên mới nhịn xuống.

Vốn dĩ nghĩ là chị em nhịn một chút là thôi, nhưng mà Tiêu Hà lại lừa gạt tất cả mọi người, để nhà họ Lý nuôi một đứa con gái cho người ngoài mười mấy năm, như thế này thì cũng thôi đi, nhưng đến lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện thì lại không hề ra tay trợ giúp.

Ba không còn trên đời nữa, Tiêu Hà lập tức để Lý Uyển Khanh trở thành Trịnh Uyển Khanh.

Thật sự vô cùng thất vọng, ba cô dưới suối vàng sao có thể nhắm mắt được đây?

Cô thật sự không hận bất kỳ ai trong bọn họ, chỉ là rất ghét, cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà ba mình luôn là một người thông minh, tại sao lại bị Tiêu Hà lừa gạt? Lý Tang Du suy nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng mà đây cũng chỉ là mối nghi ngờ thường xuyên xuất hiện trong lòng cô mà thôi.

Cho dù có hỏi Tiêu Hà thì bà ta cũng chỉ bịa ra những nguyên nhân vô cớ để đẩy hết tất cả mọi chuyện lên trên người ba, căn bản sẽ không nói ra sự thật.

Về một số phương diện, hai mẹ con này thật sự giống nhau như đúc.

“Tôi đi đây.”

“Cô chột dạ có đúng không? Cô trở về giành lấy anh ấy, cô đúng là âm hồn bất tán cứ quấn lấy tôi.” Trịnh Uyển Khanh nhìn bóng lưng Lý Tang Du, điên cuồng hét lên.

Từ trước đến nay Lý Tang Du đều tốt hơn cô ta, từ khi bắt đầu ở nhà họ Lý đến sáu năm trước, Lý Uyển Khanh đều ghen tị với Lý Tang Du, nhưng mà lúc đó bởi vì Lục Huyền Lâm nên cô ta mới có thể châm chọc Lý Tang Du một cách hung hăng.

Sáu năm trước nhà họ Lý suy tàn, cô ta lắc mình trở thành Trịnh Uyển Khanh, Lý Tang Du qua đời, cô ta cho rằng tất cả đã kết thúc.

Cho dù Lục Huyền Lâm không thích cô ta, vậy thì cũng chỉ là tạm thời. Cô ta có thể từ từ thay đổi.

Nhưng mà tại sao, tại sao Lý Tang Du lại trở về? Tại sao Trịnh Uyển Khanh vẫn kém hơn Lý Tang Du.

Cô ta cũng chỉ là một đứa con gái riêng không có địa vị, không có con của mình, thậm chí ngay cả tình yêu cũng không có.

Chỉ cần Lý Tang Du đồng ý, bây giờ Lục Huyền Lâm lập tức kết hôn lại với cô, cưng chiều cô vô hạn.

Lúc này, Lý Tang Du thật sự nhịn không được nữa rồi, dường như là ngay từ đầu cũng không có kiên nhẫn, cô cười muốn chảy cả nước mắt.

Dây dưa? Cô muốn dây dưa với cô ta à?

“Lý Tang Du, cô dựa vào cái gì mà đắc ý như vậy, cô thật sự cho rằng Lục Huyền Lâm yêu cô hả?” Đúng vậy, anh ấy yêu cô.

Trịnh Uyển Khanh nắm chặt hai tay, móng tay vừa dài vừa nhọn sắp cắm vào trong da thịt nhưng mà cô ta lại không cảm thấy đau đớn.

“Anh ta có yêu tôi hay không thì liên quan gì tới cô?”

Sáu năm trước không liên quan gì tới cô, bây giờ cũng không liên quan tới cô, nhưng mà cũng không liên quan tới tôi nữa. Bây giờ Lý Tang Du đã có hạnh phúc của riêng mình, cô sẽ không tham lam nhiều như thế, càng sẽ không ngu ngốc giống như "Lý Tang Du" đã chết đi, cứ đau khổ níu kéo những thứ không thuộc về mình.

Nhưng mà đã rất lâu rồi không nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh ngu ngốc như thế, nếu như muốn cướp thì sáu năm trước đã trở về rồi.

Lý Tang Du nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không nói gì thêm.

“Cô!” Trịnh Uyển Khanh thật sự muốn tức đến hộc máu.

Bây giờ cô ta hoàn toàn vào thế bị động, một câu nói tùy tiện của Lý Tang Du, nhất là khi không nói lời nào cũng có thể khiến cho cô ta nổi điên.

Nụ cười lộ liễu đó là đang chế giễu cô ta?

Trịnh Uyển Khanh, phải tỉnh táo!

“Vậy được thôi, tôi chỉ cần cô trả lời tôi một câu hỏi, đứa nhỏ kia là của ai?” Đây chính là chỗ mấu chốt.

“Hình như là chuyện này càng không có liên quan gì tới cô nhỉ, cô Trịnh... à thật ngại quá, hình như nhà họ Trịnh vẫn chưa có cô chủ thứ hai.”