Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 252




Thành phố kế bên quen thuộc cũng chỉ có thành phố A, Lý Tang Du không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô nài nỉ bác sĩ chuyển Mộ đến bệnh viện thành phố A, cô cũng không phát hiện đây chính là bệnh viện mà mình vừa mới tới cách đây không lâu.

Lục Huyền Lâm nằm viện ở đây, bây giờ ngay cả Trịnh Uyển Khanh cũng ở đây.

Tiêu Hà cứ lởn vởn trước mặt khiến Trịnh Uyển Khanh cảm thấy ngột ngạt, Trịnh Uyển Khanh liền kêu bà ta trở về, mà vốn dĩ Trịnh Uyển Khanh cũng không có vấn đề gì lớn, thế là Tiêu Hà dặn dò vài câu rồi sau đó yên tâm rời khỏi, bản thân bà ta vẫn còn rất nhiều chuyện phiền lòng.

Sau khi Tiêu Hà đi rồi, Trịnh Uyển Khanh liền ra khỏi phòng bệnh. Cô ta không thích một thân một mình ở lại phòng bệnh, hơn nữa, chỉ cần nhớ tới những lời mà mẹ Lục vừa mới nói là trong lòng không khỏi mừng thầm, chẳng bằng bây giờ mình nghĩ cách để bộc lộ sự quan tâm của mình đối với Lục Huyền Lâm trước mặt anh.

Mặc dù lần nào Lục Huyền Lâm cũng tỏ ra mình rất tuyệt tình, nhưng mà cô ta không tin trái tim Lục Huyền Lâm làm bằng đá, huống hồ gì hiện tại Lý Tang Du đã chết rồi, mà mẹ Lục lại vươn một cánh tay với cô ta.

Đúng lúc này, có một cô gái hoảng loạn chạy đến từ trước mặt cô ta va chạm cùng với người mang đầy tâm sự xuất hiện ở góc rẽ, giấy khám bệnh ở trong tay rơi xuống trước mắt cô ta.

Tâm trạng của Trịnh Uyển Khanh đang khá tốt, cô ta liền nhặt giấy khám bệnh cho người phụ nữ đang vội vàng không ngừng rối rít nói lời xin lỗi.

Bởi vì đang ở bệnh viện, cho nên sốt ruột chắc chắn chỉ có một việc, chính là người nhà bị bệnh, cùng là người đang gặp phải khó khăn cho nên va phải người khác cũng không có để ý gì nhiều.

Cô gái nhận lấy giấy khám bệnh, cũng không nhìn Trịnh Uyển Khanh thêm cái nào, chỉ vội vàng nói câu cảm ơn rồi liền đi khỏi. Mà trong nháy mắt người phụ nữ ngẩng đầu lên, Trịnh Uyển Khanh hoàn toàn ngây dại.

Biểu cảm trên mặt của cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ, tiếp theo đó là hoài nghi, thay đổi mấy lần cuối cùng vẫn trở về biểu cảm không thể tưởng tượng nổi và sợ hãi, cả người ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Lý Tang Du? Là Lý Tang Du? Lại là Lý Tang Du ư?

Không đúng, sao lại là Lý Tang Du, là một người đã chết sáu năm rồi, sao lại xuất hiện trước mặt cô ta? Chắc chắn là mình đã bị hoa mắt rồi.

Trịnh Uyển Khanh cười khan vài tiếng, dặn lòng không cần phải sợ hãi: “Trịnh Uyển Khanh, chắc chắn là bởi vì não bị chấn động, cho nên mày mới nhìn nhầm.”

Mà Trịnh Uyển Khanh cũng không nhìn thấy người kia rõ cho lắm, lúc nãy người phụ nữ ấy rất bối rối, thứ mà cô để ý cũng chỉ có giấy khám bệnh, Trịnh Uyển Khanh chỉ nhìn thấy được gương mặt trong lúc người kia nói lời cảm ơn liền xoay người rời đi, bây giờ nhớ lại thì cảm thấy khá mơ hồ.

Trịnh Uyển Khanh bất đắc dĩ thở dài, chắc chắn là bởi vì Trịnh Mễ Á, cho nên trong đầu mình mới hỗn loạn, nhìn thấy một người rất giống với Lý Tang Du là liền kết hợp gương mặt của người kia và Lý Tang Du lại với nhau.

Nhớ tới Trịnh Mễ Á, trong lòng Trịnh Uyển Khanh cảm thấy nhục nhã, mặc dù ngày hôm nay Trịnh Mễ Á cũng bị thua thiệt, nhưng mà cô ta chiếm vị trí của mình lâu như thế, cô ta cũng nên cướp về rồi, dù sao thì mẹ Lục vẫn có chút xem trọng thân phận của cô ta.

Khúc nhạc dạo ngắn ngủi khi nãy không khiến người khác để tâm, còn Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhớ đến những chuyện hỗn loạn đấy, thẳng cho đến khi có một âm thanh mềm mại đánh gãy suy nghĩ của cô ta.

“Dì ơi, dì có nhìn thấy mẹ của cháu không ạ?”

“Dì hả? Mày kêu ai là dì đó? Con nhỏ..."

Trịnh Uyển Khanh vừa quay người liền nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn khoảng chừng bốn năm tuổi đang ôm một con thỏ nhỏ với nước mắt đầm đìa nhìn cô ta, lúc đầu cô ta còn muốn dạy dỗ đứa nhỏ không có mắt nhìn một chút, lại phát hiện đứa nhỏ này trông vô cùng quen mắt.

“Dì ơi... dì có thấy...” Giọng nói mang theo tiếng nức nở vẫn còn chưa nói xong, điện thoại trên người đứa bé đã vang lên, sau đó có làm như thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra: “Mẹ ơi, mẹ đâu rồi... Tịch không thấy mẹ..."

Nghe thấy tiếng nức nở của Tịch, trái tim Lý Tang Du đau đớn vô cùng, bởi vì quá gấp rút cho nên cô hoàn toàn quên mất Tịch cũng luôn đi theo sau lưng mình. Mà lúc nãy Tịch bị một vài thứ khác hấp dẫn lực chú ý, vừa mới quay đầu là không thấy Lý Tang Du đâu.

“Tịch, con có nhớ rõ là mình lạc mất mẹ ở đâu không? Con đến đó rồi tìm cô y tá nghe điện thoại đi có được không nào? Mẹ sẽ đến tìm con.” Lý Tang Du nói một hồi, nước mắt bất giác rơi xuống, nhưng mà vẫn có thể kìm nén giọng nói của mình. Mặc dù Tịch còn nhỏ nhưng cũng biết quan tâm đến cảm xúc của cô, cô không muốn để lúc này mà Tịch còn phải lo lắng cho cô.

“Vâng ạ, Tịch không khóc, Tịch chờ mẹ..." Tịch nói xong thì liền nghe lời Lý Tang Du đi ngược trở về, hoàn toàn không chú ý đến cái dì đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mà sau khi Tịch rời khỏi tầm mắt mình rồi thì Trịnh Uyển Khanh mới bỗng nhiên sực nhớ lại, từ lúc nào mà lại cảm thấy cô bé này quen mặt, không phải lúc Lý Tang Du còn nhỏ đã có bộ dạng như vậy à?

Trước kia, bắt đầu kể từ khi cô ta chuyển vào nhà họ Lý, cô ta có thể nhìn thấy ảnh chụp của Lý Tang Du ở khắp nơi, từ nhỏ cho đến lớn đều có, cô ta đã nhìn nó vô số lần bằng ánh mắt ghen ghét.

Mặc dù không giống y như đúc, nhưng cũng giống từ bảy đến tám mươi phần trăm... hơn nữa còn là bốn năm tuổi...

“Nè cô bé.” Mà đến lúc cô ta lấy lại tinh thần đuổi theo thì đã không còn bóng dáng của đứa nhỏ đâu.

Lúc nãy thật sự là Lý Tang Du? Cô ta vẫn còn chưa chết? Cô ta còn sinh con? Là con của Lục Huyền Lâm à?

Khi suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu cô ta, Trịnh Uyển Khanh liền cảm thấy ớn lạnh.

Mặc dù suy nghĩ cuối cùng chỉ là suy đoán dựa theo thời gian, nhưng mà vẫn khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lý Tang Du, cô tốt số như vậy à? Tôi không tin!

Trịnh Uyển Khanh nắm chặt hai tay đang run rẩy rồi bước đi về phía đứa bé vừa biến mất, bởi vì đứa bé ấy mà cô ta cho rằng Lý Tang Du vẫn còn sống.

Nhưng mà cô ta không cam lòng, vì mọi thứ quá mông lung, cô ta nhất định phải biết rõ hết tất cả.

“Cô có nhìn thấy một đứa nhỏ không?”

Một cô y tá mới nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh mặc đồ bệnh nhân, vừa định hỏi thì đã bị Trịnh Uyển Khanh bắt tay chất vấn, giọng nói phẫn nộ khiến cô ta run lên.

“Một cô bé hả? Cô ơi, cô không thấy con của cô đâu à?”

“Trả lời tôi.”

Lằng nhà lằng nhằng làm lãng phí thời gian, nhìn cô y tá sợ hãi lắc đầu, Trịnh Uyển Khanh bất mãn hất tay ra rồi tiếp tục tìm kiếm, cô ta đi vài vòng ở khu vực xung quanh, nhưng tại sao lại chẳng thấy người đâu.

Lúc này, hai bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện trong tầm mắt cô ta.

Ông trời cũng đang giúp mình, Trịnh Uyển Khanh đẩy người đang ngăn cản trước mặt, biểu cảm vô cùng kỳ quái: “Lý Tang Du.”

Mà lúc này Lý Tang Du đang dặn dò Tịch nên hoàn toàn không nghe thấy có người đang gọi cô, lúc nãy thật sự hù dọa cô rồi, hai đứa nhỏ đều là tâm can bảo bối trong lòng cô, nếu như lúc nãy Tịch thật sự xảy ra chuyện, e là cô không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

“Mẹ ơi, là do Tịch không ngoan, Tịch không nghe lời đi sát theo mẹ, sau này con chắc chắn sẽ không như vậy nữa.” Tịch nắm chặt lấy tay Lý Tang Du, nghiêm túc nhìn cô. Anh trai vẫn luôn hiểu chuyện đã bị bệnh rồi, cô em gái này cũng đột nhiên hiểu chuyện theo.

“Nếu như còn như vậy, sau này Tịch không ăn kẹo nữa, mẹ đừng lo lắng mà.”

“Đứa nhỏ ngốc này.” Sau này không ăn kẹo nữa hả, đây là sự trừng phạt nặng biết bao nhiêu, lông mày đang nhíu chặt của Lý Tang Du từ từ giãn ra, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như vậy, con có nhớ kỹ lời mẹ đã nói với con không?”

Nhưng mà chính cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.

“Rồi ạ.” Tịch trịnh trọng gật đầu, nỗi sợ hãi vừa rồi đã bị đẩy đi hoàn toàn.

Trịnh Uyển Khanh thấy hai người kia không có phản ứng, mày nhăn chặt lại, bước nhanh đi tới.

Bởi vì bóng lưng quen thuộc ấy, mọi suy nghĩ trong lòng cô ta đã được khẳng định.