Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 202




Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim Lục Huyền Lâm vẫn là nhảy vọt một cái.

Lời của A Minh không còn nghi ngờ gì là nói cho Lục Huyền Lâm là Lý Tang Du còn sống.

“Bé trai đi cùng gọi là Lý Mộ, tên thường gọi là Mộ Mộ...”

Đứa bé Lý Mộ anh gặp ở nghĩa trang lại là con mình?

Sao anh lại hồ đồ như vậy, hôm nay không phải thanh minh, người đến nghĩa trang cũng không nhiều, lại là ngày giỗ của Bùi Lâm, nếu Lý Tang Du còn sống thì nhất định sẽ đến nghĩa trang.

Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm hối hận suýt chút đập đầu vô tường.

Khó trách Mộ Mộ thấy ảnh chụp Lý Tang Du trên bia mộ lại giật mình như vậy?

Khó trách nhìn thấy tên ông nội lại có thể nhận ra?

Khó trách đứa bé kia luôn cho anh một loại cảm giác thân cận không cách nào nói rõ...

Tất cả đều đang ám chỉ cho anh, nhưng chính anh không phát hiện.

Lục Huyền Lâm ngửa cổ một cái, uống cạn nửa ly nước còn lại trong tay.

Nửa ly nước như linh đạn diệu dược khiến Lục Huyền Lâm bơm đầy máu sống lại đứng lên: “Đi thành phố C!”

Anh nhất định phải tìm tới cô!

Dù có phải hay không, anh muốn tận mắt thấy, chính miệng hỏi một chút, mới hết hi vọng.

"Tổng giám đốc, tôi còn chưa tra được chỗ ở của cô Lý Tang Du..." A Minh có ý là có thể lại cho chút thời gian hay không.


"Lập tức!" Lục Huyền Lâm cũng không chờ được nữa dù chỉ một giây đồng hồ.

"Rõ!"

A Minh đưa Lục Huyền Lâm đến lúc lên máy bay vẫn còn thấy vô cùng sốt ruột.

Dù sao bị tổng giám đốc uy hiếp không cho phép báo cho ông cụ Lục, không cho phép nói cho bất kỳ ai, còn không cho phép Elise đi theo, nói là công ty không thể vắng người, bọn họ phải ở lại xử lý công việc.

Cho nên lúc đưa Lục Huyền Lâm đi, A Minh luôn ở vào trạng thái lo lắng, sợ Tổng giám đốc xảy ra chuyện, anh ta dù chết để tạ tội cũng không đủ.

Nếu như nhìn thấy cô Tang Du còn sống đột nhiên kích động té xỉu làm sao bây giờ?

Nếu như chỉ là trùng tên cô Lý Tang Du thì lại làm sao bây giờ?

Nếu như...

A Minh càng ngày càng không dám nghĩ...

"Tổng giám đốc... Chúng ta thương lượng một chút..." A Minh còn thử thăm dò.

"Không cần nói, tôi đi một mình! Lời tôi nhắn nhủ không được xảy ra vấn đề!" Lục Huyền Lâm đạm mạc tiếp nhận hành lý trong tay A Minh liền qua hải quan.

Vạch đen sau đầu A Minh càng lúc càng nhiều, đúng là Tổng giám đốc tùy hứng không đùa được đâu.

...

Lục Huyền Lâm xuống máy bay, giờ đang đứng ở đầu con phố mà gặp gỡ Lý Mộ và Lý Tang Du lần trước.

Bình ổn lại hơi thở, kiên nhẫn hỏi thăm nơi ở của Lý Tang Du.

Thăm dò được chỗ ở thì Lục Huyền Lâm có chút khẩn trương, không biết mình có nên tiến một bước về trước hay không.

Nếu cô còn sống thì sẽ thấy được cảnh tượng thế nào? Trong đầu không ngừng nghĩ đi nghĩ lại.

Đôi chân đúng là bộ phận thành thật nhất của cơ thể, không đến mười phút đã dẫn Lục Huyền Lâm đến nơi.

Sân viện trước mắt đầy hoa tươi, một mảnh xuân ý dạt dào. Lộ ra cảm giác ấm áp, mấy năm này, có bao nhiêu lần anh đã từng tưởng tượng, nếu như Lý Tang Du còn sống, anh nguyện ý buông xuống tất cả công việc, chỉ nắm tay cô sống tại sân vườn như này...

Nhưng là bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là biết cô còn sống hay không?

Anh duỗi ra ngón tay, đứng trước chuông cửa, do dự một chút, vẫn là ấn xuống.

"Đinh...". Truyện Teen Hay

Chuông cửa vang lên, kích thích trái tim khẩn trương của Lục Huyền Lâm, trái tim nhảy loạn một trận.

Muốn gặp được cô sao?

"Xin hỏi tìm ai?" Một thanh âm non nớt từ bộ đàm bên trong truyền ra.

Là giọng Lý Mộ?

Giờ khắc này, Lục Huyền Lâm cảm thấy đây thật sự là thanh âm tuyệt vời nhất trên thế giới.

"Chú là... Lục Huyền Lâm..." Mặc dù biết rõ đối diện chỉ là một đứa trẻ, nhưng giọng Lục Huyền Lâm vẫn là có chút run rẩy.

"Lý Mộ, là ai vậy?" Bộ đàm truyền ra thanh âm nữ tính, Lục Huyền Lâm như kề sát tai bên trên bộ đàm, muốn phán đoán có phải là giọng Lý Tang Du hay không, nhưng quá mơ hồ, không nghe rõ ràng.

"Mẹ, con đang hỏi mà, mẹ không cần lo!" Lý Mộ đơn giản đáp trả: "Có thể lặp tên lại lần nữa sao?"

"Chú..." lúc nói tên mình anh hơi do dự, nếu như cô còn sống thì phải đối mặt thế nào đây?

"hello?" Lý Mộ thật ra nghe được tên Lục Huyền Lâm, chỉ là muốn xác nhận lại một lần, mà cậu cũng không dám tin tưởng người đàn ông này tìm tới nhanh như vậy.

Cậu vẫn cho là sau chuyện nghĩa trang, thì cả đời cũng không gặp lại người này nữa, không ngờ vẫn gặp lại người có quan hệ máu mủ với mình thế này.

"Lý Mộ, đến cùng là ai vậy, mẹ ra mở cửa!" Lý Tang Du ở phòng bếp rửa rau, chuẩn bị lau khô tay tới mở cửa.

Lý Mộ hít sâu một cái: "Mẹ ơi không sao ạ!"

Cô biết rõ năng lực xử lý của Lý Mộ, có vẻ là hàng xóm đến, Lý Tang Du cũng không coi ra gì, tiếp tục rửa rau

Vừa đẩy cửa ra Lý Mộ liền thấy Lục Huyền Lâm chuẩn bị xoay người.

"Đã tới, sao còn muốn bỏ đi?" Thanh âm non nớt kéo lại bước chân Lục Huyền Lâm.

“Con còn nhớ chú không?” Lục Huyền Lâm quay người hơi lúng túng đứng tại chỗ nhìn Lý Mộ.

Lý Mộ đẩy rào chắn cửa cao bằng mình ra, hi vọng có thẻ nhìn rõ người đàn ông có cùng huyết thống với mình: “Đương nhiên, chú này, sao chú tìm được đến đây?”

“Chú hỏi thăm chỗ ở của cô Tang Du, một đường đến được đây...”

Nói đến tên Lý Tang Du, ánh mắt Lý Mộ bắt đầu trốn tránh, dù động tác nhỏ nhưng vẫn bị Lục Huyền Lâm phát giác ra.

Quả nhiên cô còn sống, ánh mắt Lý Mộ nhìn về anh đại khái đã biết anh là ai. Đứa trẻ thông minh như vậy nhất định biết mình hỏi thăm việc gì.

Lúc ở nghĩa trang, Lý Mộ lạnh nhạt như vậy nhìn ảnh chụp Lý Tang Du mà không chút gợn sóng, có thể là cho là cái tên Lý Tang Du này và mẹ mình không liên quan gì đến nhau.

Quả thực với việc anh đã làm, con anh cũng không tha thứ cho anh.

Hiện giờ xem ra, với biểu hiện của Lý Mộ đã sớm biết thân phận của anh.

Như vậy đều không tha thứ cho anh sao?

Lý Mộ luôn cúi đầu, hai chân không tự chủ dậm mạnh. Nhưng là ánh mắt phía trên quá nóng bỏng.

"Chú là tìm đến mẹ sao?" Lý Mộ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt Lục Huyền Lâm.

Làm vậy lại để Lục Huyền Lâm chột dạ.

Đúng là...

Đứa trẻ này biết tất cả mọi chuyện...

Nếu vậy giọng nói vừa nói trong phòng chính là Lý Tang Du...

Càng đến gần chân tướng, anh càng không biết làm sao.

Anh cũng có mặt hèn yếu, bước chân thoáng lui về, động tác tuy nhỏ những vẫn bị Lý Mộ bắt được.

“Chú có thể không?”

Giọng điệu hèn mọn khiến trong lòng Lý Mộ hơi thắt lại. Lý Mộ suy nghĩ một hồi: “Có thể.”

Coi như có người tìm mẹ mình, để chú ta đi vào.

Cả Lục Huyền Lâm và Lý Mộ, bàn tay đầy mồ hôi hơi căng thẳng.

“Cám ơn!”

Lục Huyền Lâm sợ hãi đối mặt với Lý Tang Du, Lý Mộ thì sợ hành động của mình khiến mẹ tức giận.

Hai người lần lượt cất giấu tâm tình thấp thỏm đi vào trong phòng.

Vừa tới cửa, Lục Huyền Lâm đứng vững người.

Hai tay anh run nhẹ