Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 201




“Tổng giám đốc...Tổng giám đốc...” A Minh cũng sốt ruột, nếu mà Tổng giám đốc có nguy hiểm gì thì anh ta làm sao bàn giao lại cho ông cụ Lục được?

Nhưng Lục Huyền Lâm đã chạy đi không còn thấy bóng người.

“Mấy người nói gì không nói, cứ thích nói về người đã mất, giờ thì hay rồi, gặp được chính chủ, nếu việc này ra chuyện gì thì coi mấy người làm sao xử lý cục diện!” A Minh tức giận dậm chân, anh ta không dám đuổi theo Lục Huyền Lâm ngay, Tổng giám đốc bây giờ giống như quả bom hẹn giờ.

“Đúng là giống lắm mà! Tôi xin thề.” Nhân viên phục vụ nói rất chắc chắn.

Elise đột nhiên xích lại gần: “Giống đến đâu?”

Nhân viên phục vụ nghĩ rồi nghĩ: “Chín mươi phần trăm, bây giờ nghĩ lại thì đứa bé trai bên cạnh cô ấy vậy mà có đến bảy tám mươi phần trăm giống với Tổng giám đốc của các người, đúng, giống lắm, ngũ quan bé trai đúng là phiên bản thu nhỏ của Tổng giám đốc, mấy người nếu gặp được, nhất định cũng sẽ giật mình, trên thế giới lại có người giống nhau như vậy.”

Nhân viên phục vụ không chỉ nói về sự giống nhau giữa khách hàng nữ và Lý Tang Du nữa, mà còn thêm sự giống nhau của một đứa bé trai và Lục Huyền Lâm nữa.

Một người có thể hoa mắt nhìn nhầm một người, sao lại có thể đúng lúc nhìn nhầm hai người được?

"Chờ một chút..." A Minh như nghĩ tới cái gì: “Đứa bé trai có phải mặc bộ đồ tây nhỏ màu đen, cổ áo thắt chiếc nơ nhỏ không?”

“Đúng vậy đó, lúc ăn cơm, nước trái cây không cẩn thận đổ trên cổ áo, còn đặc biệt dùng khăn giấy lau, tôi chưa thấy đứa bé hiểu chuyện lại thích sạch sẽ như vậy bao giờ đâu, đúng là khiến người ta yêu thích mà...”

Mà A Minh đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn nhau với Elise, vẻ mặt hai người đều là sự kinh ngạc.

Bé trai mà nhân viên phục vụ nói, chính là đứa bé trai mà bọn họ gặp ở nghĩa trang kia, còn được Lục Huyền Lâm ôm chặt.

Tổng giám đốc nhà mình, bọn họ tự hiểu rõ, mặc dù mấy năm nay đối với trẻ em có tình cảm đặc biệt, nhưng không đến nỗi gặp đứa bé nào cũng đi ôm một cái.

Chẳng lẽ Lý Tang Du không chết?

Chẳng là đứa bé kia đúng là con của Lý Tang Du?

Nếu là con của Lý Tang Du, cũng có nghĩa là con của Tổng giám đốc, việc này có thể giải thích tại sao Tổng giám đốc lại thích một đứa bé xa lạ, cũng vì giữa họ có quan hệ huyết thống.

Khó trách Tổng giám đốc luôn nói nhìn thấy Lý Tang Du, chỉ là mọi người tưởng là anh quá nhớ nên mới xuất hiện ảo giác. Hiện tại xem ra, chỉ sợ Lý Tang Du cũng chưa chết...

Hai người lao ra khỏi cửa như bay.

“Không phải, chờ chút, sao các người biết...” Câu hỏi của cô gái bị vứt vào không khí nhốn nháo.

Hai người đang phi nước đại bây giờ là người có tâm trạng phức tạp nhất.

Lý Tang Du trở về thật rồi sao? Còn mang theo một bé cưng? Còn giống sếp Lục đến bảy tám mươi phần trăm! Trời ơi!

Vô số quạ đen bay qua trên đầu hai người.

Thuật chết đi sống lại?

Hai người vừa bước qua con phố, chợt nghe âm thanh gào thét của Lục Huyền Lâm: “Lái xe tới đây! Đến sân bay!”

Nhìn Lục Huyền Lâm đang nóng tính, vẻ mặt vội vàng, A Minh và Elise đồng thời có một cảm giác: Tổng giám đốc trước kia lại trở lại rồi.

Có điều, bọn họ thích.

Lục Huyền Lâm sau khi thay đổi luôn yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến người khác sợ hãi, giống như là một thể xác không có linh hồn. Bây giờ, bản tính của Lục Huyền Lâm đã trở về, mới khiến bọn họ cảm thấy anh thật sự đang sống.

A Minh và Elise không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ mình có xu hướng chịu ngược đãi?

Nghĩ thì nghĩ vậy, tìm người vẫn phải tìm, bọn họ cũng hi vọng có thể tìm được người phụ nữ còn sống: Lý Tang Du!

...

Sảnh sân bay.

Người qua người lại trên sân, Lục Huyền Lâm đi xuyên qua bọn người, mắt không buông tha bất kì chỗ nào.

A Minh và Elise cũng giúp đỡ tìm kiếm.

Mặc dù cùng tổng giám đốc tìm người, nhưng hai người vẫn hoài nghi tính chân thực của chuyện này trong tiềm thức.

Đều biết rằng Lý Tang Du xảy ra chuyện đã qua đời, nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo một đứa bé?

Việc này có khác gì như phim truyền hình đâu?

Khi hai người này còn đang ủ rũ thì Lục Huyền Lâm như đã phát điên lên đẩy từng người từng người ra.

Anh hi vọng khi đẩy những người này ra có thể nhìn thấy được khuôn mặt khiến anh điên đảo trong mơ kia, Còn chuyện sau gặp mặt sẽ thế nào thì nói sau, hiện tại anh không có thời gian bận tâm, một lòng muốn biết cô còn sống hay đã chết thôi?

“Xin hành khách chú ý, chuyến bay sắp cất cánh đến thành phố C, mới hành khách chuyến bay nhanh chóng Check in.”

Lục Huyền Lâm đột nhiên hiểu rõ gì đó, chạy thẳng đến phía hải quan.

“Thưa anh, xin xuất trình giấy tờ!” Đương nhiên anh bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài.

“Cho tôi vài phút được không?”

"Không được!"

“Chỉ vài phút!”

"Không được là không được, một phút cũng không được, mời anh lui về!” Ranh giới cuối cùng của bảo vệ đã bị phá vỡ.

Lục Huyền Lâm giờ gì cũng không nghe vào, một đấm đã đánh vào mặt bảo vệ, chuẩn bị cưỡng ép đi qua.

Một chiêu này chẳng những không qua được hải quan mà dẫn đến nhiều bảo vệ hơn.

Máy bay đương nhiên đến cuối vẫn bay đi mất, người cũng bị đưa vào phòng an ninh, Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế thất thần.

“Sao xúc động thế làm gì? Anh không có giấy tờ thì thôi đi, sao lại đánh người...” Đội trưởng bảo vệ ngồi đối diện cứ liên miên lải nhải giáo dục anh thiếu gia mặt đen như đáy nồi.

Lục Huyền Lâm tỉnh táo hơn nhiều so với vừa nãy, cúi đầu không biết là đã biết sai hay đang suy nghĩ gì.

“Người trẻ tuổi có việc cũng không nên xúc động như vậy, anh kích động cũng không đuổi kịp được máy bay đâu!”

“Tôi đã bỏ lỡ một lần, không muốn bỏ lỡ nữa!”

“Gì?” đội trưởng bảo vệ không nghe rõ ràng.

Lục Huyền Lâm ngẩng đầu thẩn thờ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong đầu đều là cô còn sống, đứa bé vẫn còn sống...

Đột trưởng bảo vệ hơi kinh ngạc, chẳn lẽ sự giáo dục của mình khiến cậu thiếu gia này trở nên tinh thần có vấn đề?

Bây giờ anh vốn không muốn so đo hậu quả, chỉ muốn đuổi kịp cô. Nếu lại bỏ lỡ đó là cả đời.

Nếu cô còn sống thì chỉ muốn dùng cả tấm lòng ôm một cái dù đã trễ.

Cửa phòng an ninh mở ra, A Minh và hai nữ sĩ đi vào, một là luật sư, còn lại là một cảnh sát nữ.

Nữ cảnh sát ghé sát tai đội trưởng bảo vệ nói về thân phận Lục Huyền Lâm và chuyện đã xảy ra hôm nay, đội trưởng bảo vệ vẻ mặt khó coi vẫn gật đầu ý bảo đã biết.

“Xin hỏi ngài Lục có thể rời đi rồi sao?” Luật sư thấy đội trưởng bảo vệ đã hiểu đại khái bèn trưng cầu ý kiến.

Đội trưởng bảo vệ gật đầu ý bảo phê chuẩn.

A Minh thấy việc đã giải quyết xong bèn ghé đến bên tai Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc...lời tôi nói anh phải phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nghe đấy, đừng dọa đến mình, cũng đừng dọa đến tôi...”

Lục Huyền Lâm không nói gì, nhưng từ bàn tay đang run rẩy cầm ly giấy trong tay kia, có thể nhìn ra tâm trạng sốt ruột của anh lúc này.

Anh sợ khi nghe được tin thất vọng, chỉ cần liên quan tới Lý Tang Du, anh cần phải nghe.

“Mau nói!”

“Cô...cô Tang Du...”

Vẻ mặt Lục Huyền Lâm trắng bệch.

“Tôi đã điều tra, cô Tang Du quả thật ở trên chuyến bay bay đến thành phố C...”