Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 192




Biết mình không thể khuyên anh ta, Lý Tang Du cũng không nói tới chủ đề này nữa: “Anh làm việc đi, em phải lên xe rồi.”

“Ở nhà chờ anh.”

“Biết rồi, đại minh tinh à.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Tang Du lên xe taxi.

Ai mà không muốn có người bên cạnh, nhất là phụ nữ mang thai giống như cô, nhưng mà cô không thể bởi vì sự ích kỷ của mình mà làm trễ công việc của Thái Vũ Hàng.

Người đại diện Tiền Nhất Triết từng gọi điện thoại cho cô, dù không trực tiếp nói thẳng nhưng mà cũng mấp mé biểu thị trạng thái làm việc của Thái Vũ Hàng cứ không chuyên tâm, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.

Cho nên, nếu cô có thể không làm phiền Thái Vũ Hàng thì cô sẽ cố gắng không quấy rầy anh ta.

Anh ta đã vì cô mà nỗ lực rất nhiều.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, người vui vẻ, người không vui vẻ, người hạnh phúc, người không hạnh phúc, thời gian đối với mọi người đều rất công bằng.

Nhoáng một cái, sáu năm liền trôi qua.

Lục Huyền Lâm đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sống một cuộc sống chín giờ đi làm năm giờ tan ca.

Chỉ là lần này đang nghỉ phép năm, Vu Thiến đưa anh đến một nơi.

“Lúc đó, cô ấy đã từng nói là muốn đến đây.” Hai người Vu Thiến và Lục Huyền Lâm bước đi chẳng có mục đích trên một con đường ở thành phố C: “Chỉ là sau đó chú Lý xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn trì hoãn.”

“Thành phố C...” Lục Huyền Lâm nhớ mang máng Lý Tang Du có từng nhắc tới cái tên này, lúc đó cô đang gọi điện thoại, hình như là tên của một cô nhi viện nào đó, chỉ vì lúc đó anh cho rằng cô dan díu với người khác mà tức giận đập điện thoại di động của cô.

Nếu như lúc đó anh bình tĩnh một chút, hoặc là nghe cuộc trò chuyện trong điện thoại của cô lâu hơn một chút, có lẽ là anh sẽ sớm tìm được nơi này, tìm được người viện trưởng đó, hiểu rõ chuyện trước kia của Lý Tang Du.

Haiz!

Anh thầm than một tiếng ở trong lòng, cho dù là sáu năm đã trôi qua, nhưng những hình ảnh lúc cô ở bên anh lại càng ngày càng rõ ràng.

Mấy năm nay, anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng cũng đã thay đổi không ít. Trở nên thành thục hơn, có thể thấu hiểu cho người khác hơn, cũng càng trầm tĩnh hơn, không còn táo bạo và ngang ngược giống như trước kia.

Nhân viên trong công ty đều cảm thấy dường như tổng giám đốc nhà mình đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn, không còn nóng nảy và lạnh lùng khiến người khác phải hoảng sợ như trong quá khứ.

Thư ký riêng của Lục Huyền Lâm là A Minh, chính là người cảm nhận sâu sắc nhất.

Bình thường, A Minh rất hay cảm thán ở bộ phận văn thư: “... không quen với một tổng giám đốc có tính tình tốt như thế này, có đôi khi chờ một câu nói mà chờ đến nỗi muốn phát bệnh tim, tổng giám đốc cứ ba ngày không mắng chửi người khác thì tôi không quen, vừa mới nhìn thấy tổng giám đốc ngẩn người thì tôi lại sợ hãi, mỗi lần nói chuyện gì với anh ấy đều phải lặp đi lặp lại nhiều lần để thức tỉnh anh ấy.”

Cuối cùng, A Minh được người của bộ phận văn thư tặng cho một biệt danh: cuồng tự ngược.

Không chỉ có A Minh không quen, ngay cả người của bộ phận văn thư cũng không quen, rốt cuộc bọn họ đã không thể nghe thấy Lý Tang Du và tổng giám đốc đấu võ mồm, cũng rất ít khi nhìn thấy tổng giám đốc xuất hiện ở bộ phận văn thư.

Tất cả đều đang chậm rãi thay đổi trong âm thầm.

“Nếu ngày hôm đó Tang Du không rời khỏi thành phố A, nói không chừng sẽ không bị nổ chết.” Vu Thiến đã suy nghĩ giả thuyết này trong sáu năm trời.

Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Trừ phi chuyện của ba vợ kín kẽ không có một khe hở, Tang Du không bị xúc động thì mới không có khả năng này, một khi cô ấy mà biết thì cô ấy sẽ trở lại.”

Bỗng nhiên lại có một vật đâm vào đùi anh.

“Ui da!” Có một giọng nói non nớt vang lên.

Lục Huyền Lâm cúi đầu xuống, là một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi.

Cô bé che lấy cái trán bị đụng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một cục.

Lục Huyền Lâm vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Bị đụng đau rồi hả? Để chú thổi cho cháu nha, có được không?”

Trong nháy mắt cô bé ngẩng đầu lên, Lục Huyền Lâm khẽ giật mình.

Gương mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm với ngũ quan xinh xắn rất giống với một người.

“Không cần ạ.” Cô bé trực tiếp từ chối, cũng lui về phía sau một bước, trên gương mặt nhỏ nhắn là biểu cảm nghiêm túc, rất là đáng yêu.

Nhìn thấy tâm lý phòng bị vững vàng như thế, Lục Huyền Lâm một mặt khá khen cô bé, một mặt khác thì cảm thấy buồn cười.

“Có còn đau không?” Lục Huyền Lâm hỏi, cố ý thả nhẹ giọng nói.

Vừa mới nhắc tới cái này, biểu cảm nghiêm túc trên mặt của cô bé liền tan rã, đổi lại là biểu cảm đau đến xuýt xoa: “Đau ạ.”

Không biết tại sao, vừa mới nhìn thấy cô bé này thì Lục Huyền Lâm liền thấy yêu thích: “Chú không phải là người xấu đâu, để chú xoa giúp cháu nha?” Nói xong liền muốn đưa tay ra.

Cô bé phồng mang trợn má, mở to đôi mắt tròn xoe, một bộ dạng như ông cụ non: “Mẹ đã nói là không thể để cho người lạ sờ sờ, sẽ bị người xấu bắt đi.”

“Ha ha.” Vu Thiến nhịn không được bật cười.

“Đúng vậy, mẹ của cháu nói rất đúng.” Lục Huyền Lâm rất tôn trọng mà thu hồi tay mình, trong lòng tán dương cách giáo dục của người mẹ đối với cô bé này, anh nâng mắt nhìn xung quanh: “Ở đây không có nhiều người, còn có xe chạy qua chạy lại, rất nguy hiểm, để chú đưa cháu về nhà?”

“Cháu có anh trai.”

Đang nói chuyện, có một bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi hớt hải chạy tới, kéo bé gái lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn hai người xa lạ trước mặt.

Đường nét trên gương mặt của bé trai không khác bé gái là bao, điểm khác biệt duy nhất chính là khí chất của cậu bé có vẻ thành thục hơn, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ trầm ổn, trưởng thành khác với loại non nớt của một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi.

Một cặp song sinh.

Lục Huyền Lâm kinh ngạc kêu lên trong lòng, ai lại may mắn có được một đôi long phượng thai xinh đẹp, đáng yêu như thế.

Nếu như không phải sợ hù dọa hai đứa, anh thật sự rất muốn hai tay ôm hai đứa vào trong ngực.

Trẻ em luôn là thứ mà anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Lúc rảnh rỗi, kiểu gì anh cũng sẽ đến công viên giải trí, đứng xa xa ngắm nhìn mấy đứa nhỏ cười cười nói nói.

Thời gian dần dần trôi qua, sở thích này càng ngày càng mãnh liệt hơn, mỗi lần nhìn thấy trẻ con, gần như là anh đều phải dừng lại trêu chọc một chút, sờ sờ một tẹo.

Dường như đây đã trở thành một loại đam mê của anh.

“Bọn chú... khát nước, gần đây có siêu thị không thế?” Hai đứa nhỏ trước mắt làm Lục Huyền Lâm có một loại xúc động muốn dừng lại dừng không được, cho dù tiếp xúc với nhau thêm một phút cũng đủ rồi.

Vu Thiến đầu đầy vạch đen, lý do này cũng kém quá rồi, bây giờ con nít dễ dụ như vậy hả?

Quả nhiên, bé trai chỉ một ngón tay ra sau lưng bọn họ: “Đi về phía sau 100 m là có rồi.”

Lần này, Lục Huyền Lâm không còn lý do nữa, một mặt xấu hổ.

Thiếu chút nữa là Vu Thiến đã bật cười, đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà lại thua ở trong tay một đứa nhỏ, nói ra thì ai mà tin?

Cậu bé không đợi Lục Huyền Lâm kịp phản ứng, liền lôi kéo em gái chạy đi.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần đi xa, Lục Huyền Lâm không khỏi buồn vô cớ.

Một bé trai thông minh, một bé gái đáng yêu.

Bé trai được dạy dỗ rất tốt, bé gái cũng được cưng chiều rất đáng yêu.

Chắc chắn là ba mẹ của bọn nó rất ưu tú.

“Nếu như...” Lục Huyền Lâm dừng lại một chút, chắc con của mình cũng lớn cỡ hai đứa nhóc ấy...

Dựa vào gen nổi trội của anh và Lý Tang Du, chắc chắn con của bọn họ cũng sẽ không thua kém.

Vu Thiến nghe thấy anh nói như vậy, nếu Lý Tang Du còn sống, có lẽ là con của bọn họ cũng có độ tuổi bằng với đôi long phượng thai khi nãy.

Cô ta cứ đứng đó với Lục Huyền Lâm như thế, xa xa đã không còn bóng dáng của hai đứa nhỏ đâu, nhưng mà anh không muốn đi, vẫn còn đang nhìn, cho nên cô ta không đành lòng thúc giục.

Không biết trôi qua bao lâu, Lục Huyền Lâm quay người đi ngược trở về.

“Không đi tiếp hả?”

“Ừm.” Lần này đến đây, anh cũng chỉ muốn nhìn nơi cuối cùng mà Lý Tang Du đã lựa chọn.

Chỉ nhìn thôi.