Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 191




Bắt đầu từ khi luật sư lấy văn kiện ra, sau khi Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua thì vẫn không nói lời nào, cũng không chạm vào nó. Bây giờ anh không nói một lời mà đứng dậy, quay người trực tiếp đi lên lầu, trở về phòng mình.

Đối mặt với thái độ đó, luật sư một mặt mông lung, không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Chúng tôi nhận.” Ông cụ Lục lên tiếng.

Luật sư thở phào một hơi, sau khi lịch sự nói cảm ơn thì liền đi khỏi.

“Ba, xử lý khoản tiền này như thế nào đây?” Mẹ Lục hỏi.

“Giao cho Huyền Lâm, để tự nó quyết định.”

...

Ở phía sau cô nhi viện thành phố C, có một ngôi nhà gỗ, bên ngoài ngôi nhà có một khoảng sân được bao bọc bởi hàng rào.

Trong sân trồng một vài loại thực vật khác mùa, khi mùa đông sắp đến gần, những đóa hoa cúc vàng rực rỡ nở rộ ở trong sân.

Lý Tang Du mặc một chiếc áo khoác len rộng rãi, đội mũ mùa đông, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bây giờ, cô đặc biệt chú trọng đến việc bảo vệ mình không bị đông lạnh.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lý Tang Du ra khỏi cửa, nhìn thấy cúc vàng nở rộ trong gió rét, nhịn không được mà xoay người ngửi ngửi, mùi hương thơm ngát làm cho tâm trạng của cô thoải mái hơn.

Bởi vì tâm trạng vui vẻ cũng chính là một trong những bài học mà lúc này cô phải thực hiện.

Bây giờ cô rất thích cuộc sống bình thản và yên tĩnh như thế này, mỗi ngày đọc sách, nghe một chút nhạc nhẹ, thỉnh thoảng trò chuyện với đứa bé ở trong bụng, sống rất hài lòng.

Rời khỏi đô thị, rời khỏi các cuộc tranh giành, rời khỏi âm mưu tính toán, tất cả đều trở nên tốt đẹp như thế.

“Tang Du, cháu muốn đi ra ngoài hả?” Viện trưởng Tô của cô nhi viện cười tủm tỉm nói.

“Chào buổi sáng, viện trưởng Tô. Ngày hôm nay cháu phải đi kiểm tra thai kỳ.” Đứng dưới ánh mặt trời mùa đông, cả người Lý Tang Du toát lên một vẻ đẹp yên tĩnh.

“Chú ý an toàn đó, có chuyện gì thì tìm chú.”

“Cảm ơn viện trưởng.”

Trên mặt Lý Tang Du mang theo nụ cười thân thiện đi lướt qua bọn nhỏ đang chơi đùa, ra khỏi cô nhi viện.

Cô quen với viện trưởng Tô cũng là do tình cờ, đó là khi cô mới tốt nghiệp đại học trở về nước, cô đã giúp đỡ viện trưởng Tô tái phát bệnh đau bao tử ở sân bay, đưa ông ta đến bệnh viện, trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì mới biết có sự tồn tại của cô nhi viện.

Trùng hợp chính là người vẫn luôn giúp đỡ cho cô nhi viện này là ba của cô, lần này viện trưởng Tô đến thành phố A là để bàn chuyện xây dựng cô nhi viện, sau đó Lý Tang Du đã đưa ra không ít ý kiến trong kế hoạch xây dựng, cho nên viện trưởng Tô cũng rất tôn trọng và bảo vệ Lý Tang Du.

Lần này nhà họ Lý xảy ra chuyện, sau khi viện trưởng Tô biết được thì lập tức đến thành phố A đón huyết mạch duy nhất còn lại của nhà họ Lý, sắp xếp một chỗ ở có hoàn cảnh yên tĩnh trong nhà ở phía sau cô nhi viện thành phố C.

Trong bệnh viện, Lý Tang Du kiểm tra từng hạng mục dành cho phụ nữ mang thai, sau khi biết được chỉ tiêu ở các phương diện đều bình thường, cô yên tâm hơn rồi.

Lúc đi khám thai, ai nấy cũng đều có người đi cùng, duy nhất chỉ có cô là một mình.

Cô không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần con cô khỏe mạnh, cô đã thỏa mãn.

Trải qua khó khăn trắc trở, trải qua tử vong, cô thờ ơ với nhiều thứ.

Bây giờ, quan trọng nhất là bé con.

Sau khi kiểm tra xong, cô ngồi trên chiếc ghế dài để nghỉ ngơi, nhẹ nhàng vỗ về phần bụng dần dần lớn hơn, cô dịu dàng nói: “Nếu ba biết mình có cháu ngoại, không biết là ông ấy sẽ vui tới cỡ nào... bé cưng, con phải cố gắng nha, mẹ chờ con ra đời.”

Thành viên của nhà họ Lý đã lụi tàn, đến thế hệ ba Lý thì chỉ còn lại có một mình đứa con gái là Lý Tang Du, có thể nhìn thấy cháu ngoại của mình, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của ba Lý, thậm chí còn từng hi vọng Lý Tang Du có thể sinh nhiều con hơn, thỏa mãn nguyện vọng hạnh phúc vì được cháu ngoại vây quanh của mình.

“Ba, nhà họ Lý không bị hủy hoại đâu, sẽ được nối tiếp đời này sang đời khác.” Lý Tang Du tự mình lẩm bẩm.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô không cần nhìn cũng biết là ai, bây giờ người biết số điện thoại của cô ngoại trừ viện trưởng Tô thì chính là Thái Vũ Hàng.

“Em đang ở đâu vậy?” Thái Vũ Hàng ở đầu dãy bên kia nghe thấy tiếng ồn ào bên phía Lý Tang Du.

“Đang ở bệnh viện, vừa mới kiểm tra thai kỳ xong.”

“Sao lại không đợi anh về, một mình em đi nguy hiểm lắm?” Thái Vũ Hàng có chút không vui.

“Ngôi sao nổi tiếng, ở đây là thành phố C, không có người nào biết em hết, làm gì có nguy hiểm chứ.”

“Vậy cũng không được, lần sau nhất định phải chờ anh về rồi mình cùng đi.”

Đối với sự cố chấp của Thái Vũ Hàng, Lý Tang Du chỉ biết cười trừ: “Được rồi được rồi, nghe lời anh.”

“Mấy ngày nữa anh sẽ trở về, mua rất nhiều giày dép, quần áo đẹp cho con của chúng ta.”

Thiếu chút nữa là Lý Tang Du đã bật cười thành tiếng: “Đứa nhỏ vẫn còn chưa ra đời, thế mà anh đã mua, chờ đến lúc nó được sinh ra, mùa đông đã kết thúc rồi.”

Cô mới phát hiện Thái Vũ Hàng yêu thích trẻ con như thế, chỉ cần nhìn thấy vật dụng của trẻ con, cho dù có cần hay không thì cũng sẽ mua một giỏ trở về, bây giờ trong nhà đã có thể mở cửa hàng bán đồ trẻ con.

“Anh không quan tâm, đây là trách nhiệm của một người ba nên làm.”

“Nhưng mà...”

Nghe hiểu ý trong lời nói của Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng cố gắng cường điệu hơn: “Ba nuôi thì cũng là ba.”

“Được rồi, ba đứa nhỏ à, có thể mua ít một chút được không?”

“Không được, chuyện này là do anh quyết định, không thể để con trai của chúng ta thiếu thốn vật chất.” Thái Vũ Hàng dừng lại một chút: “Bây giờ thời tiết không ổn định, em đừng có ra ngoài quá lâu, sau khi kiểm tra xong thì về nhà nhanh đi, không thể để mình bị cảm lạnh.”

“Biết rồi, ông quản gia ạ.” Bây giờ, Lý Tang Du ngoại trừ biết Thái Vũ Hàng có tình yêu thương với trẻ con, cô còn phát hiện hóa ra anh là một người thích lải nhải như thế, sao trước kia mình lại không biết vậy chứ?

Lý Tang Du đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Xem ra là anh phải trông chừng em thời thời khắc khắc mới được, dựa vào tính cách của em, nói không chừng là đợi đến lúc con trai em sinh ra rồi thì em mới nói cho anh biết.”

Bị một câu của Thái Vũ Hàng nói trúng, Lý Tang Du liền chột dạ không dám lên tiếng. Đúng là cô không muốn làm phiền anh ta, công việc của anh ta phải hoạt động nhiều như thế, thời gian ngủ mỗi ngày đều không đủ, còn phải quan tâm chuyện của cô, làm cho cô rất áy náy.

“Không nói lời nào, anh đoán đúng rồi chứ gì.”

Lý Tang Du le lưỡi: “Yên tâm đi, chờ trước khi đứa nhỏ được sinh ra, em sẽ nói cho anh biết trước.”

“Đừng có gạt anh, anh đã hỏi bác sĩ ngày con trai chào đời rồi, anh đang tính hằng ngày đây này, em không nói anh cũng biết.”

“Sao anh biết chắc chắn là con trai chứ?” Lý Tang Du đành phải đổi chủ đề, nếu như tiếp tục nói nữa, không đến nửa tiếng thì anh ta sẽ không dừng.

“Con trai hay con gái thì anh đều thích.”

Lý Tang Du cười cười: “Được rồi được rồi, dù sao cũng đều là miếng thịt trong lòng anh.”

“Biết là tốt rồi.”

Cuộc nói chuyện của hai người bỗng nhiên dừng lại một lúc.

Một lúc sau, Lý Tang Du mới nói: “Thật ra anh nên tìm một cô gái tốt, lập gia đình, có một đứa bé thuộc về mình...”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị giọng điệu bất thiện của Thái Vũ Hàng đánh gãy: “Đừng có quan tâm chuyện của anh, anh biết là em ghét bỏ anh, nếu như em có thể nói cho anh biết quên em bằng cách nào thì anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

Ai có thể trả lời câu hỏi này đây?

Ai cũng không thể.

“Em cảm thấy mình là sao chổi, ai gặp em cũng đều không may mắn.”

“Không phải, em là ngôi sao may mắn, gặp được em, yêu em, anh chưa từng hối hận.”

Anh ta là người đã từng chết một lần, cô cũng vậy, để hai người bọn họ có một loại cảm giác sống sót sau cái chết mà không có ai có thể trải nghiệm, loại cảm giác này khiến bọn họ càng thêm gần gũi, có thể hiểu nhau hơn, càng lý trí hơn.