Ba Lần Trốn Tìm

Chương 2: Ta trốn ngươi tìm




Cung Tiểu Khê nằm im thin thít trên giường. Hắn không có lựa chọn khác. Hắn bị Tư Đồ Lạc Kiếm điểm huyệt, lại bị đám thuộc hạ của y khiêng lên đây và để vậy, muốn gào muốn chạy cũng chỉ đành bất lực nhìn trời.

Tư Đồ Lạc Kiếm cho thuộc hạ lui ra ngoài khép cửa lại. Y ngồi một góc giường nhìn hắn, không rõ tâm tư, nhìn đến chán chê thì giải á huyệt cho phép hắn nói chuyện. Cung Tiểu Khê định mở miệng chửi bới, chợt bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tư Đồ Lạc Kiếm thì nghẹn họng, cuối cùng vẫn là để Tư đồ Lạc Kiếm hỏi trước: “Vì sao lại trốn ta?”

Vì sao lại trốn? Cung Tiểu Khê nuốt nước bọt uất nghẹn, chợt cười mai mỉa cho chính mình. Cung gia và Tư Đồ gia có giao tình nhiều đời, vì vậy ngay từ khi còn rất nhỏ Cung Tiểu Khê hắn cùng Tư Đồ Lạc Kiếm đã là thanh mai trúc mã. Bất quá, ở giữa họ còn có muội muội song sinh của hắn Cung Tiểu Nhiên. Khi trưởng thành, hai nhà muốn thân càng thêm thân, đã sắp xếp hôn sự cho Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Nhiên. Hắn thích Tư Đồ Lạc Kiếm, cứ nghĩ rằng y cũng có cùng cảm giác với hắn. Nào ngờ Tư Đồ Lạc Kiếm lại đồng ý hôn sự này. Y nói y thật sự thích muội muội hắn. Vậy nên hắn không dám tỏ bày, cũng không có cơ hội tỏ bày. Tốt thôi! Cung Tiểu Khê tự nói với bản thân bọn họ đều là những người quan trọng nhất với hắn. Hắn bỏ cuộc. Hắn chúc phúc cho họ.

Thế nhưng, thương thiên trêu ngươi! Muội muội hắn bạo bệnh chết một ngày trước hôn lễ. Thiệp mời đều đã phát ra. Danh tiếng của Tư Đồ gia ở Thiên Du Thành lại không nhỏ. Hắn không muốn Tư Đồ Lạc Kiếm mất mặt, chấp nhận mặc nữ trang thoa phấn hồng giả dạng thành Cung Tiểu Nhiên bái đường cùng y. Hắn cho rằng vào hỉ phòng, chỉ cần giải thích một chút với Tư Đồ Lạc Kiếm, sau đó bảo y cho hắn một tờ hưu thư là chuyện gì cũng giải quyết xong. Nào ngờ được, đêm đó Tư Đồ Lạc Kiếm bị đại ca y Tư Đồ Thạc Lưu bỏ thuốc, xảy ra tình một đêm với hắn. Lỗi là ở hắn. Hắn quá yếu lòng không đẩy y ra, để rồi sau khi y tỉnh táo trở lại, đã mắng hắn ghê tởm, còn đuổi hắn cút xéo.

Hắn không có mặt mũi quay lại Cung gia. Lẽ nào phải nói với phụ mẫu là hắn động phòng với phu quân của muội muội mình? Hắn cùng sư phụ Lục Cốc Tử rời khỏi Thiên Du Thành, đã ngầm hứa rằng cả đời này không bao giờ quay lại. Xui xẻo là giờ đây sư phụ hắn lại nhận một mối làm ăn lớn ở đây. Lão nhân gia bảo rằng nuôi hắn bấy lâu tốn cơm tốn gạo, hắn phải ngoan ngoãn kiếm cả núi tiền về báo đáp ông. Ngay từ đầu, hắn đã thấy vụ làm ăn này có gì đó không ổn. Sao không phải nơi nào khác mà nhất thiết lại là Thiên Du Thành, cái nơi hoàng đế nói một câu còn chẳng quyền lực bằng Tư Đồ Lạc Kiếm nói.

“Không trốn. Chỉ là không muốn gặp.” Cung Tiểu Khê nói.

Tư Đồ Lạc Kiếm hỏi tiếp: “Vậy có khác gì nhau?”

“Không khác. Ngươi thích nghĩ là một cũng được.”

Tư Đồ Lạc Kiếm im lặng, lát sau lại khó khăn nói ra: “Ngày đó, là do ta bối rối quá mức, không thể khống chế nổi tâm trạng nên mới to tiếng với ngươi.”

“Chuyện qua rồi không muốn nghe.”

“Nhưng người bái đường với ta là ngươi, người cùng ta…” Tư Đồ Lạc Kiếm đột nhiên chùng giọng xuống. “cũng là ngươi. Ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Chịu trách nhiệm? Cung Tiểu Khê lạnh lòng, híp mắt lại nhìn Tư Đồ Lạc Kiếm: “Thế thì không cần. Ta thừa sức dư ăn dư mặc, cũng không giống nữ nhân có cái trinh tiết lẫm liệt gì đó. Ngươi thả ta đi là ta cảm tạ ngươi lắm rồi. Trách nhiệm gì đó…ta nhắc lại…không cần.”

Tư Đồ Lạc Kiếm lại nói: “Ta sớm đã nói hết chuyện của chúng ta với trưởng bối hai nhà. Phụ mẫu của ngươi…à không…nhạc phụ, nhạc mẫu đã đồng ý nếu ta tìm được ngươi thì có quyền đưa ngươi về Tư Đồ gia.”

Cung Tiểu Khê trợn mắt, thét lên: “Tư Đồ Lạc Kiếm ngươi…ngươi đầu óc kiểu gì thế hả? Ta đã khi nào bảo ngươi chịu trách nhiệm?” Phen này thì tiêu rồi. Danh dự gì, thể diện gì cũng bị tên đầu heo này làm mất sạch. Hắn ngày nào còn ở Thiên Du Thành thì ngày đó phải đeo mặt nạ da người mới sống được. Cả Thiên Du Thành này hộ to hộ nhỏ tính ra phải có hơn ba trăm. Để lộ khuôn mặt thật mà đi khơi khơi ngoài đường chắc là bị nước bọt của ba trăm hộ này nhấn chết chìm tại chỗ.



“Tiểu Nhiên đã mất, ta không thể rước nàng qua cửa là do ta vô phúc. Ngươi là ca ca của nàng, cũng là bằng hữu lớn lên từ nhỏ cùng ta, ta chăm sóc ngươi cả đời thì có gì không đúng?”

Cung Tiểu Khê cắn chặt răng. Trăm lần không đúng, vạn lần không đúng. Mỗi câu y nói ra đều chỉ có trách nhiệm cùng tình nghĩa, không phải là cam tâm tình nguyện muốn ở cùng một chỗ với hắn. Hắn biết y nhân phẩm hoàn hảo, đức hạnh mẫu mực. Trong mắt người khác, những cái này có thể xem là ưu điểm ngút trời, nhưng trong mắt hắn, chính là một loại cứng nhắc ngu ngốc, không biết tùy cơ ứng biến.

“Huống hồ, đêm đó nghĩ kỹ lại đều là lỗi của ta. Ngươi không biết chút võ công nào, dù muốn phản kháng ta cũng không thể. Tiểu Khê, ta thật lòng muốn bù đắp.”

Cung Tiểu Khê nhắm sẵn thuyết phục không được nên chuyển sang thương lượng trả giá: “Ngươi muốn nhưng ta không muốn. Thế này đi. Ngươi thả ta ra ngoài. Nếu trong cùng một ngày, ngươi có thể ba lần bắt được ta, thì tính là ngươi thắng, ta cái gì cũng nghe ngươi. Ngược lại, nếu ngươi không bắt được thì ngươi phải nghe ta.”

“Được!” Tư Đồ Lạc Kiếm đồng ý mà không chớp mắt lần nào. Sự quả quyết này làm Cung Tiểu Khê hoang mang. Hắn nói: “Hiện tại tính là một lần. Ta vẫn còn hai cơ hội nữa.”

Tư Đồ Lạc Kiếm giải luôn huyệt còn lại cho Cung Tiểu Khê, nói ngắn gọn: “Đi đi!”

Cung Tiểu Khê gãi cổ ngoái nhìn y. Tên này sao lại tự tin đến thế? Hắn bồi thêm: “Ngươi tuyệt đối không được cho người theo dõi ta. Thế là phạm luật.”

“Được!”

Cung Tiểu Khê thôi không suy nghĩ nữa. Hắn chạy ra ngoài, phát giác họ không phải ở Tư Đồ phủ mà là một biệt viện xây trên hồ. Hắn đương nhiên không có tâm trạng ngắm biệt viện này có bao nhiêu rộng lớn, bao nhiêu kiên cố, đi thẳng một mạch tìm lối ra rồi biến mất sau hàng cây rậm ngoài hồ.

Một canh giờ sau, hắn đổi trang phục và mặt nạ da người đóng giả một thư sinh. Lần đầu Tư Đồ Lạc Kiếm có thể nhận ra hắn là vì giọng nói. Lần này hắn dứt khoát sẽ câm luôn như hến. Thiên Du Thành có nhiều thư sinh như vậy, hắn không tin Tư Đồ Lạc Kiếm thần thông quảng đại đến mức bắt được hắn.

Vậy mà…y thực sự có thể bắt được hắn, lại đến vào lúc hắn đang nghênh ngang ngồi ăn mì ngoài phố. Cung Tiểu Khê kinh ngạc tới mức không kịp khép miệng, cọng mì còn lòng thòng xuống tô. Đám thuộc hạ của Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn hắn như quái vật, còn Tư Đồ Lạc Kiếm lại bất mãn chỉ vào miệng hắn, ý bảo khép lại.

Cung Tiểu Khê nuốt vội cọng mì: “Không thể nào! Sao ngươi tìm được ta?”

Tư Đồ Lạc Kiếm không trả lời, chỉ nói: “Ngươi vẫn còn một cơ hội.”

Lần cuối cùng, Cung Tiểu Khê nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, quyết định giả dạng bặm trợn một xíu. Hắn gắn cả tấn râu lên mặt, đắp thêm vài vết sẹo, còn mua cả cái nón rộng vành có màn che màu đen. Cung Tiểu Khê vô cùng đắc ý với thành quả này, dù vậy cũng không dám chạy lung tung nữa mà trốn vào một con ngõ nhỏ. Đang đi, hắn bị một người nắm cổ áo kéo giật lại, cứ tưởng là Tư Đồ Lạc Kiếm nên tim phổi gì cũng rơi rớt ra ngoài, không ngờ nhìn kỹ lại là sư huynh hắn Giang Trạch Lâm.

“Tiểu Khê, ngươi giở trò quỷ gì đó?”



Cung Tiểu Khê giật mình: “Sư huynh, ngươi nhận ra ta sao?”

“Khi nãy thấy ngươi thần thần bí bí đi mua đồ về chế mặt nạ, không nhận ra ngươi mới lạ.”

Cung Tiểu Khê thở phào, không nhận ra khuôn mặt hiện giờ của hắn là tốt rồi.

“Sư huynh, chuyện rất dài dòng, có kể thì ngươi cũng chẳng hiểu. Ngươi mang ngọc bội đến cho Cát lão đầu chưa?”

Giang Trạch Lâm gật đầu: “Đã mang, nhưng ông ta xem qua bảo là miếng ngọc giả. Tên nhân sĩ giang hồ kia đúng là đồ lừa bịp, còn dám khoe là vật gia truyền quý báu vô song. Cát lão đầu bảo Vân Trung Ngọc Bội thật sự có màu xanh phỉ thúy, nhưng khi soi dưới ánh sáng sẽ tỏa ra màu trắng nhạt như đám mây, vì vậy mới có tên gọi như vậy.”

“Nhưng nói suông không có manh mối nào thì bảo xem chúng ta phải tìm ở đâu bây giờ?”

“Người ta chịu chi số tiền lớn ra, tất nhiên phải có lý do của nó. Tối nay ta đến mấy tiệm đồ cổ dò xét thử. Ngươi không biết võ, không cần đi theo, cứ chờ tin của ta là được.”

Cung Tiểu Khê đồng ý. Giang Trạch Lâm đi trước. Hắn giờ đây làm gì có thời gian mà lo nghĩ đến chuyện mảnh ngọc bội. Trước nhất là phải tìm cách trốn qua ngày mai.

Hắn đi lang thang trong cái ngõ nhỏ, hết đi rồi ngồi, hết ngồi rồi đứng như kẻ điên. Đến lúc hoàng hôn, chợt có vài người cầm gậy gộc tới đánh đuổi hắn đi. Cũng do hắn cải trang quá giống cường đạo, lại lượn lờ trước cửa nhà người ta, khó trách người ta sợ hãi. Hắn vừa ra đường lớn chưa lâu thì lại thấy đói bụng. Ăn xong một đĩa bánh hấp, hắn bắt gặp hai bé trai đang giành nhau cây kẹo hồ lô.

Cung Tiểu Khê đi tới doạ bọn chúng một trận rồi giựt lấy cây kẹo cười hí hửng. Hắn sắp ăn thì phụ thân của bọn chúng chạy ra, tướng tá còn bặm trợn hơn hắn.

“Ngươi dám cướp kẹo của con trai ta hả?”

Cung Tiểu Khê lùi lại, thủ sẵn tư thế chuẩn bị chạy, ngờ đâu có một cánh tay giơ ra phía trước, chìa xâu tiền cho ông ta: “Thứ hắn cướp ta sẽ đền tiền.” Người đàn ông thấy có nhiều tiền nên giựt lấy, không thèm chấp nhặt với hắn mà dẫn hai đứa con trai đi.

Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn hắn, không nói tiếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều như thế. Hắn hiếu động, y yên tĩnh. Hắn ngỗ ngược, y quy củ. Tệ hơn nữa là hắn gây hoạ, y giải quyết. Thành thật mà nói bọn họ như băng với hoả. Y không thích hắn không có gì lạ. Hắn thích y mới là điều lạ lùng.

Cung Tiểu Khê ấm ức cắn một viên kẹo hồ lô. Lại tìm thấy rồi. Không có lý gì mà tìm thấy dễ dàng đến vậy? Tên Tư Đồ Lạc Kiếm này chắc chắn đã giở thủ đoạn.