Ba Lần Trốn Tìm

Chương 1: Quay đầu không phải bờ




Xú tiểu nhị lưng khòm, chột mắt phải vừa bước lên lầu châm trà liền nghe một nhân sĩ giang hồ dõng dạc đứng lên nói: “Vậy nên hoàng đế là cái thá gì chứ? Hoàng đế ở tận kinh thành xa xôi kia, cánh tay làm sao đủ dài mà quản tới Thiên Du Thành của chúng ta?”

Xú tiểu nhị nhìn quanh, thấy khắp lầu đều là nhân sĩ giang hồ ngồi đông đến mức chẳng còn chiếc bàn nào trống. Hắn tò mò hỏi: “Đại hiệp, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vị nhân sĩ này nói: “Thiên Du Thành xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi không biết gì sao?”

Xú tiểu nhị còn chưa kịp mở miệng thì kẻ ngồi cạnh vị nhân sĩ đã lên tiếng: “Hắn chỉ là người làm công nhỏ nhoi, lo được chuyện đại sự gì chứ?”

Vị nhân sĩ nhìn xú tiểu nhị thở dài đầy cảm thông: “Thôi được, để gia đây mở mang kiến thức cho ngươi. Ngươi phải biết Thiên Du Thành của chúng ta xưa nay là vùng đất bất trị, quan viên cử đến bao nhiêu người đều trốn chạy hết bấy nhiêu. Ở tại đây, thành chủ của chúng ta là lớn nhất. Y chính là hoàng đế của Thiên Du Thành này. Thế mà lão hoàng đế già ở kinh thành kia không phục, lại phái một ngự sử đến trấn áp thành chủ. Tên ngự sử kiêu căng vừa ngồi kiệu đến trước cổng thành đã bắt thành chủ đích thân ra đón tiếp. Thành chủ không ra liền bị y quy cho cái tội là chống lại thánh chỉ, còn định cho binh sĩ đánh vào thành. Kết quả…” Vị nhân sĩ vỗ đùi cười khoái trá: “Thành chủ cũng ra, nhưng chính là tên ngự sử và đám binh sĩ kia bị đánh cho chạy dài.”

Xú tiểu nhị cảm thấy chán ngắt. Chuyện này cũng xảy ra một hoặc hai tháng trước rồi, có mới mẻ gì đâu mà khiến đám nhân sĩ này tụ tập huyên náo đến thế?

Vị nhân sĩ khác nói tiếp: “Chuyện chưa dừng ở đây đâu. Nếu chỉ thế thì quá đơn giản rồi, dù sao triều đình và Thiên Du Thành của chúng ta không phải lần đầu bất hoà, đám người bị thành chủ đuổi đi cũng không phải chỉ có tên ngự sử này. Cái đáng nói là sau khi tên ngự sử hồi kinh, không biết hắn bẩm báo thế nào mà hoàng đế không phái người đến Thiên Du Thành nữa, đột nhiên lại muốn ban hôn cho thành chủ và lục công chúa.”

Xú tiểu nhị nghĩ nghĩ, thì ra là ban hôn. Vậy nên cái đám nhân sĩ rỗi rãi không gì làm này đang tụ tập để bàn lén chuyện hôn sự nhà người khác sao?

Vị nhân sĩ ngồi ở xa tít cuối lầu cũng sợ không được nói, ráng đứng lên nhướn cổ: “Thế nhưng thành chủ của chúng ta từ chối rồi.”

“Sao lại từ chối? Đã là công chúa chắc hẳn phải xinh đẹp lắm. Nếu là ta thì ta mừng còn không kịp nữa là. Các ngươi nghĩ xem, kim chi ngọc diệp chứ chẳng phải vừa.” Một nhân sĩ khác nữa chen vào.

Lại có nhân sĩ nào đó nữa giải thích: “Ngươi không biết thành chủ của chúng ta thành hôn rồi sao? Phu nhân người ta còn rành rành ra đó mà hoàng đế muốn ban hôn, chẳng khác nào ép thành chủ bỏ phu nhân cưới lục công chúa.”

Xú tiểu nhị ngầm lắc đầu. Lời này thì sai rồi.

Nhân sĩ khác nữa chen vào: “Đó chỉ là tin đồn. Chưa từng có ai nhìn thấy qua phu nhân của thành chủ bao giờ. Có lẽ thành chủ đến giờ vẫn đơn thân lẻ bóng, vậy nên rất nhiều nữ tử luôn ao ước được thành chủ để mắt tới.”

Xú tiểu nhị gật đầu. Lời này thì hợp lý hơn. Xú tiểu nhị nôn nóng hỏi vào vấn đề: “Nghe các ngươi nói nãy giờ, ta vẫn chưa hiểu là rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì?”

Vị nhân sĩ lúc đầu hắn bắt chuyện mới nói tiếp: “Vấn đề chính là vì thành chủ không chịu quy hàng triều đình, cũng từ chối cả hôn sự với lục công chúa, khiến hoàng đế nổi giận, phái cả đội quân tiến đánh Thiên Du Thành. Bất quá, ông ta không nghĩ tới, Thiên Du Thành chúng ta nổi danh khắp thiên hạ vì cái gì? Chính là hỏa dược. Đội quân kia còn chưa kịp làm gì đã bị nổ chết như rơm rạ. Nhiều người lại nói thành chủ làm vậy quá lãng phí vật lực rồi, chi bằng triệu tập đại hội anh hùng, để huynh đệ chúng ta chém giết đám binh lính kia một trận cho thống khoái vẫn hơn.”

Xú tiểu nhị lại gật đầu. Cơ mà chém giết không phải chuyện hay, vẫn cứ là dùng hỏa dược cho nhanh gọn hơn.



Xú tiểu nhị bưng trà xuống lầu, gặp một tiểu nhị khác cố tình đi gần hắn hỏi: “Lấy được chưa?”

“Đương nhiên.” Xú tiểu nhị lén lút đưa mảnh ngọc vừa trộm được sang tay y. Y cầm mảnh ngọc đi thẳng vào phòng bếp. Xú tiểu nhị cũng muốn đi theo, nhưng lúc này ngoài quán chợt có người vào. Đó là một nam tử mặc thanh y, ngũ quan sắc sảo, phong thái hiên ngang. Theo sau y còn có vài người thuộc hạ. Ai nấy đều nhận ra y. Thành Chủ Tư Đồ Lạc Kiếm, nhân vật trung tâm của đám buôn chuyện trên lầu.

Xú tiểu nhị chửi rủa thầm trong lòng. Hắn quay ngoắt người muốn trốn, lại bị một thuộc hạ của Tư Đồ Lạc Kiếm gọi lại: “Tiểu nhị, mang trà lên.”

Tư Đồ Lạc Kiếm không lên lầu mà chọn một góc khuất ngồi vào. Đám thuộc hạ đứng canh phía sau y, không dám vọng động. Xú tiểu nhị thay trà mới xong thì do dự đến gần bàn của Tư Đồ Lạc Kiếm. Hắn tự nhủ với lòng ngàn vạn lần không sao đâu. Hắn đang ngụy trang thành thế này, cho dù Tư Đồ Lạc Kiếm có con mắt tinh tường thế nào cũng không thể nhận ra hắn. Xú tiểu nhị ngậm chặt miệng lại. Chỉ cần hắn giả câm luôn thì có mười Tư Đồ Lạc Kiếm cũng phải chào thua. Không thể nào nhận ra hắn nổi. Không thể nào.

Xú tiểu nhị rót trà ra ly cho Tư Đồ Lạc Kiếm. Y không uống mà hỏi hắn, giọng điệu trầm trầm dễ nghe: “Gần đây ngươi có gặp vị khách nào lạ mặt ra vào quán này không?”

Xú tiểu nhị lắc đầu.

“Lẽ nào tất cả đều là khách quen sao?” Tư Đồ Lạc Kiếm hoài nghi đổi một cách khác để hỏi.

Xú tiểu nhị chỉ vào miệng ú ớ và lắc đầu. Tư Đồ Lạc Kiếm gạt tay cho hắn lui xuống, lườm mắt sang chỗ đám thuộc hạ: “Không phải nói có kẻ nhìn thấy hắn nhập thành sao? Nếu thế thì lật tung cả thành lên cũng phải tìm ra cho bằng được.”

Xú tiểu nhị vừa nghe đến lời này liền lạnh sống lưng, hoảng loạn đụng trúng người khác, làm đổ nhiều nước trà ra đất.

“Xin lỗi! Xin lỗi, ta không cố ý!” Xú tiểu nhị vội vàng tạ lỗi với vị khách, sau đó rùng mình nhớ ra một chuyện. Hắn đang giả câm cơ mà!

Khi hắn quay người lại, quả nhiên phát hiện Tư Đồ Lạc Kiếm đứng dậy khỏi ghế nhìn hắn, ánh mắt rất thâm sâu bí hiểm. Đột nhiên, y cười một cái như trút được cả bầu gánh nặng, nói: “Tiểu nhị, lại đây. Ta muốn uống thêm trà.”

Xú tiểu nhị hít sâu. Tổ tông ơi! Hắn biết phải làm sao đây?

Xú tiểu nhị bước lại, nhìn rõ ly trà của Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn còn đầy ắp.

“Tiểu nhị, ngươi không phải bị câm sao?” Tư Đồ Lạc Kiếm lúc này mới thong thả uống trà và hỏi hắn.

Xú tiểu nhị vận động cả khối não, đáp: “Tiểu nhân là người thô lỗ, được nhìn thấy phong thái oai hùng của thành chủ khó tránh bị khiếp sợ một phen, nhất thời không nói được?”

“Vậy sao giờ lại nói được?”



“Là…là vì tiểu nhân phát giác thành chủ không chỉ phong thái hơn người, mỹ mạo còn trác tuyệt, giống như thiên tiên hạ phàm. Trong lòng tiểu nhân thật khâm phục không thôi, không dám có chút gì giấu giếm mạo phạm thành chủ.”

Xú tiểu nhị nói ra lời này không dám ngước đầu lên, nhưng hắn biết đám thuộc hạ đi theo Tư Đồ Lạc Kiếm đang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Này cũng là nịnh bợ quá đáng rồi.

Tư Đồ Lạc Kiếm đặt ly trà lại bàn. Xú tiểu nhị xuýt xoa. Y quả nhiên là nội công thâm hậu, ngay cả hành động đặt ly cũng không làm nước trà trong ly chuyển động chút nào.

“Ta chưa gặp qua ngươi bao giờ, đúng không?”

Xú tiểu nhị lật đật gật đầu: “Vâng, tiểu tốt vô danh như tiểu nhân sao có vinh hạnh gặp qua thành chủ được?”

“Ta cũng không có nói ta là thành chủ phải không?”

Xú tiểu nhị chết đứng. Phải rồi. Y không có nói, những người khác cũng không có gọi. Bọn họ đều tự giác lảng tránh ra xa, không hề dám đến gần quấy rầy y.

Xú tiểu nhị lắp bắp: “Khi nãy…đi lấy trà cho thành chủ, chính là…chủ quán có nhắc nhở qua tiểu nhân phải phục dịch chu đáo, vậy nên tiểu nhân mới biết.”

“Đối đáp được lắm. Cung Tiểu Khê, nhiều năm không gặp, tài dịch dung của ngươi giỏi hơn xưa, mà ngay cả miệng lưỡi cũng lợi hại không kém.”

Xú tiểu nhị nhìn ra cửa. Hắn tự phân tích nếu bây giờ bỏ mặc mọi thứ mà chạy, thì liệu hắn nhanh hơn hay Tư Đồ Lạc Kiếm nhanh hơn? Hắn lắc lắc đầu. Không cần đoán cũng biết Tư Đồ Lạc Kiếm nhanh hơn, chỉ sợ hắn còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị y tóm gọn rồi.

Hắn giả ngu: “Thành chủ nói gì tiểu nhân không hiểu. Cung Tiểu Khê là ai? Người nhận nhầm người chăng?”

“Hình dạng có thể thay đổi, nhưng giọng nói của ngươi sao ta lại không nhận ra? Theo ta về.”

Xú tiểu nhị lại nhìn ra cửa. Kệ đi! Chạy không thoát vẫn phải chạy. Hắn buông ấm trà nóng ra rồi ba chân bốn cẳng lao thẳng ra cửa, nào ngờ Tư Đồ Lạc Kiếm quả thật vẫn nhanh hơn. Y điểm vào huyệt vị dưới vai hắn, điểm luôn cả huyệt nói gần cổ. Hắn lập tức cứng đờ ra như pho tượng. Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn đám thuộc hạ, ra lệnh: “Khiêng hắn về.”

Ông chủ quán cả sợ chạy ra hỏi han tình hình. Tư Đồ Lạc Kiếm không nói nhiều, dúi cho ông một xâu tiền: “Ta mua người này.”

Sau khi Tư Đồ Lạc Kiếm đi rồi, đám đông trên lầu lại tiếp tục bàn tán. Gì thế kia? Tên tiểu nhị bị bắt đi không phải là người vừa hỏi bọn họ về Tư Đồ Lạc Kiếm sao? Hắn rốt cuộc đã gây ra chuyện gì đắc tội với thành chủ đại nhân?

Giang Trạch Lâm ở trong phòng bếp cầm mảnh ngọc nhìn ra, đăm chiêu suy nghĩ: “Tiểu sư đệ, ra đây là lý do ngươi sống chết không muốn về Thiên Du Thành sao?”