Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 548: [Ngoại Truyện] Đông Phương Tú (V)




Mà hai người này đúng là Thiên Nguyệt và Diêm Tố.

Diêm Tố phồng quai hàm lên nuốt xuống thứ trong miệng, lẩm bẩm nói: "Nói chuyện cũng không cho phép, ta sắp nghẹn chết rồi."

Đông Phương Tú mím môi, lại không cười lên tiếng, nếu vừa rồi nàng có chút kiêng kị nam nhân nhìn thấy có vẻ không thân thiện kia, bây giờ nàng lại cảm thấy có vài phần thân thiết.

Nàng không nói nên lời là vì sao.

"Đi thôi." Thiên Nguyệt liếc mắt nhìn Loan Minh một cái, ôm Diêm Tố vào trong trấn nhỏ.

"Chờ một chút." Đông Phương Tú gọi bọn họ lại, có lòng tốt nhắc nhở: "Tốt nhất đừng đi vào."

"Vì sao?" Diêm Tố chớp mắt, vẻ mặt tò mò.

"Các ngươi từ đâu đến đây?" Tuy trong lòng cảm thấy hai người này có vài phần thân thiết, nhưng nên cảnh giác thì Đông Phương Tú vẫn phải có.

Từ xa Thiên Nguyệt đã nhìn thấy hai người này đứng đây, không khỏi đánh giá hai người này lại một lần, xong rồi mới chậm rãi nói: "Núi Tử Trần."

Núi Tử Trần cách nơi này không xa.

Đông Phương Tú chần chờ: "Trấn nhỏ này có chút kỳ quái, nếu các ngươi có thể rời đi thì tốt nhất mau rời đi đi."

Nàng không biết người không có đi vào, còn có thể rời đi không, nhưng xem phần cảm giác thân thiết kia, nàng không ngại nhắc nhở bọn họ hai câu.

"Kỳ quái? Ta nhìn thấy không có gì đặc biệt mà?" Diêm Tố nhìn nhìn vào trấn nhỏ vài lần, chọc chọc người bên cạnh: "Thiên Nguyệt, huynh có nhìn ra cái gì không?"

Thiên Nguyệt...

Đôi mắt lạnh lùng của Loan Minh bỗng nhiên nhiều thêm vài phần.

Một trong hai người mới tấn chức lên Quỷ Đế kia, không phải tên Thiên Nguyệt sao?

Hai người này lại vừa lúc là...

Hắn bất động thanh sắc bước một bước đến gần Đông Phương Tú hơn.

Thanh danh của hai người này cũng không phải rất xấu, những cũng không phải rất tốt.

Đông Phương Tú nhìn hai người kia một lần, sau khi Vu Hoan cô nương phong thần, nàng đã từng đến Tiên Lộc Đài, tuy rằng chưa nhìn thấy hai người này, nhưng nàng cũng đã nghe Vu Hoan đề cập đến.

Khó trách sẽ cảm thấy thân thiết...

Người bên cạnh Vu Hoan cô nương, có lẽ đều là... kỳ ba như vậy?

"Không có." Thiên Nguyệt lắc đầu, nhưng cũng không có ý định muốn vào trong.

"Đã có kỳ quái, các ngươi không rời đi sao?" Diêm Tố hồ nghi nhìn Đông Phương Tú: "Ngươi không phải đang lừa bọn ta chứ?"

"Nếu có thể đi, cũng sẽ không ở đây lãng phí thời gian."

Thiên Nguyệt cùng Diêm Tố liếc nhau, có chút không rõ nguyên do.

Đông Phương Tú bảo bọn họ chờ một lát, nàng đi về phía nơi xa, nhưng rất nhanh nàng từ một hướng khác trở lại.



"Mặc kệ đi như thế nào, đều sẽ quay về tại chỗ." Đông Phương Tú bất đắc dĩ buông tay.

Loan Minh thấy Đông Phương Tú tỏ ra thái độ thân mật với hai người xa lạ này, lập tức tự đổ một bình dấm chua.

Tú Nhi cũng chưa từng đối với ta như vậy.

Tú Nhi cũng chưa dùng ngữ khí thân mật kia nói chuyện với ta như vậy.

Hai người kia dựa vào cái gì.

Ánh mắt hắn nhìn Thiên Nguyệt và Diêm Tố mang theo vài phần âm u sát khí không tên.

Thiên Nguyệt nhìn Loan Minh liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Đông Phương Tú, loại cảm giác này... ừm, rất quen thuôc, tựa như lúc Diêm Tố ném hắn ra chạy đến nói chuyện với người khác vậy.

"Thần kỳ như vậy." Đôi mắt Diêm Tố sáng lên: "Thiên Nguyệt ta đi thử."

Diêm Tố đẩy Thiên Nguyệt ra chạy ra bên ngoài, Thiên Nguyệt bất đắc dĩ nhưng vẫn không đuổi theo.

Một lúc lâu Diêm Tố mới về, còn đi về bằng đường cũ.

"Không có mà, có thể đi ra ngoài."

Ánh mắt Đông Phương Tú tối nghĩa nhìn chằm chằm cổng chào của trấn nhỏ: "Có lẽ là bởi vì hai người chưa từng vào trấn nhỏ."

Diêm Tố sờ sờ đầu, như vậy là phải vào trấn nhỏ mới được ư?

Thiên Nguyệt nhanh chóng kéo tay Diêm Tố lại: "Đừng quậy, hôm nay..."

Diêm Tố như nghĩ tới gì đó, lập tức từ bỏ ý nghĩ muốn đi vào: "Vậy các ngươi làm sao bây giờ?"

"Ở đây chờ hừng đông, nếu ta đoán được không sai, lúc trời sáng ở đây sẽ mất đi hiệu lực... chỉ sợ... thứ bên trong sẽ không để ta dễ dàng rời đi như vậy."

Nếu nàng tự mình đưa đến, đương nhiên là trở thành đồ ăn, làm gì có đạo lý nhìn đồ ăn chạy trốn.

Thiên Nguyệt phát hiện Đông Phương Tú dùng chữ ta, mà không phải là bọn ta.

Chứng minh nam nhân phía sau nàng cũng không có được nàng tính vào. Nhưng nam nhân kia rõ ràng có ý đối với cô nương này, thật là hai người kỳ lạ.

"Hai vị nhanh chóng rời đi đi." Đông Phương Tú khó được cười cười.

"Aiz, vậy các ngươi làm sao bây giờ?"

"Gặp chiêu nào thì phá chiêu đó." Vẻ mặt Đông Phương Tú hơi bất lực, nếu nàng gặp phải, nói vậy chắc cũng là trắc trở nàng nên trải qua.

Thiên Nguyệt không nói gì, ôm Diêm Tố lải nhải rời đi.

Hai người quả nhiên không có bị quay lại.

Đông Phương Tú nhìn nhìn phương hướng Tiên Lộc Đài, thu hồi tầm mắt rồi an tĩnh chờ.

Bóng đêm cắn nuốt một tia ánh sáng cuối cùng, màn đêm bắt đầu bao phủ trời đất.

Ngọn đèn dầu từ từ thắp sáng cả thôn, người lui tới không ngừng tăng nhiều.



Đông Phương Tú tìm nơi có thể ẩn nấp, ánh mắt xuyên qua đám người lui tới kia.

Những người này giống như nhảy ra từ trong trống rỗng...

"Lạnh không?"

Đông Phương Tú liếc Loan Minh một cái: "Sau khi rời khỏi đây, ngươi trở về đi."

"Không cần." Loan Minh cự tuyệt đến vô cùng kiên định: "Mặc kệ nàng bỏ ta lại bao nhiêu lần, ta đều sẽ tìm được nàng."

"Loan Minh, ngươi thật sự muốn ép ta vào đường cùng sao?" Giọng của Đông Phương Tú xuyên thấu qua gió đêm lạnh lẽo, lại nhiễm vài phần bi thương.

Những chuyện lúc trước đó, mặc dù hắn bị nữ nhân kia điều khiển, nhưng nàng không có cách nào tha thứ được...

Không có cách nào tha thứ được tự tay mình gϊếŧ hắn.

Nàng biết nàng đây là yếu đuối, nhưng nàng còn có cách nào, có những lúc, tình cảm vốn không chịu sự khống chế của bản thân mình được.

Nàng chỉ hy vọng người này có thể cách mình thật xa, chỉ cần nhìn thấy hắn, nàng lập tức nhớ đến cảnh tượng hắn chết ở trong tay mình.

"Tú Nhi... Ta không có..." Loan Minh kinh hoảng nhìn Đông Phương Tú: "Ta chỉ là muốn thấy nàng."

Đông Phương Tú gục đầu xuống, giữa bọn họn đã cách quá nhiều thứ, đã không có khả năng.

Chờ đến khuya, phố xá náo nhiệt bỗng nhiên an tĩnh lại.

Đông Phương Tú đưa mắt nhìn qua, mặc dù nàng từng gặp không ít cảnh tượng quỷ dị, nhưng đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như thế, vẫn nhịn không được mặt trắng bệch.

Phố xá vừa rồi còn đèn đuốc sáng trưng, bây giờ âm khí dày đặc, ngọn lửa u ám phiêu lãng ở trong không khí.

Làm gì còn là trấn nhỏ phồn hoa lúc trước nữa, quả thật giống như trấn nhỏ bị vứt đi lâu lắm rồi không có ai ở.

Mà những người lúc trước nàng nhìn thấy kia...

Chỉ còn lại từng bộ xương khô, trắng bệch, bây giờ đang lắc lư ở trên phố, không có phát ra bất cứ âm thanh nào.

Da đầu Đông Phương Tú tê dại, cắn răng không để mình kêu ra tiếng.

Vậy mà hai ngày này nàng ở chung với mấy thứ này lâu như vậy?

"Ọe..." Dạ dày quay cuồng một trận, nhịn không được nôn khan.

Loan Minh muốn thay nàng vỗ vỗ lưng, lại sợ mình tùy tiện đụng chạm vào, chọc giận nàng.

Mới ban đầu Đông Phương Tú chỉ phát ra âm thanh, sau đó không tiếng động nôn khan, nàng vốn dĩ cũng không ăn bao nhiêu, nôn ra cũng chỉ là chút vị chua.

Chờ nàng tốt rồi, mới lại lần nữa nhìn về phía trấn nhỏ kia.

Chỉ có một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà đã không thấy những bộ xương khô đó đâu nữa. Trống rỗng một mảnh, vô cùng quỷ dị.

"Chúng nó đi đâu vậy?" Đông Phương Tú quay đầu hỏi Loan Minh.

Loan Minh trầm mặt lắc đầu, vừa rồi hắn chỉ chú ý Tú Nhi, làm sao hắn chú ý đến vài thứ kia được.