Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 547: [Ngoại Truyện] Đông Phương Tú (IV)




Đông Phương Tú ngủ cũng không an ổn, chờ âm thanh ồn ào náo động bên ngoài đi qua, không bao lâu sau nàng lại nghe thấy âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng kia.

Chẳng qua âm thanh lần này là từ một phòng khác truyền đến.

Loan Minh thiết lập cấm chế chỉ có thể làm người ngoài không có cách nào nhìn trộm vào được bên trong, bên trong lại có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài rõ ràng.

Đông Phương Tú nghe được, đương nhiên Loan Minh cũng nghe, trong bóng đêm, ánh mắt hắn nhìn Đông Phương Tú trở nên có vài phần đen tối.

Những âm thanh đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thần kinh của hắn, làm hắn nhịn không được mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hắn đứng dậy uống nước giải khát, đụng vào ghế phát ra tiếng vang nhỏ, làm trong lòng hắn nhảy dựng, nhanh chóng nhìn về phía người trên giường.

Nghe thấy tiếng hít thở đều của nàng, cũng không có bị đánh thức, bây giờ hắn mới thật cẩn thận chuyển qua bên cái bàn, rót mấy ly nước lạnh uống ực ực, chất lỏng lạnh căm căm chạy từ yết hầu vào thực quản, thân thể khô nóng giảm bớt một chút.

Làm sao Đông Phương Tú có thể ngủ cho được, nghe thấy tiếng uống nước từng ngụm từng ngụm phía sau, trong lòng nàng không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.

Loan Minh đều muốn uống hết nước lạnh trong phòng, bây giờ mới ngồi xuống ghế.

Âm thanh cách vách đứt quãng, liên lục, thời gian rất dài như cũ, hô hấp của Loan Minh đều tăng thêm không ít, chỉ phải chuyển ánh mắt dời đến nơi khác.

Nhìn đến bóng người mơ hồ kia, đầu óc của hắn đều choáng váng.

Thật vất vả chịu đựng đến âm thanh bên kia kết thúc, Đông Phương Tú lại bỗng nhiên ngồi dậy, Loan Minh sợ tới mức thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống.

Loan Minh đang muốn lên tiếng, đã thấy Đông Phương Tú đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Trong không gian yên tĩnh, rất nhanh đã vang lên âm thanh răng rắc quỷ dị kia, giống y đúc âm thanh tối hôm qua.

Đông Phương Tú xuống giường, đi đến chân tường dán lỗ tai lên vách tường, âm thanh cách vách chợt rõ ràng lên không ít.

Quả nhiên là từ cách vách truyền đến.

Ngoại trừ âm thanh răng rắc răng rắc kia, còn có một ít âm thanh kéo động.

Trong đầu Loan Minh bây giờ nghĩ lại là, vừa rồi Tú Nhi không ngủ... hắn...

Nghĩ đến đều đó, hắn lập tức hận không thế tát cho mình một bạt tai.

Vốn dĩ Tú Nhi đã không thích mình, hắn còn biểu hiện ra dáng vẻ như vậy trước mặt Tú Nhi, Tú Nhi sẽ nghĩ hắn như thế nào đây?

Sau khi âm thanh kết thúc, Đông Phương Tú mới xoay người lên giường, ánh mắt xuyên thấu bóng đêm, nhìn chằm chằm Loan Minh.

Loan Minh cảm thấy vô cùng may mắn vì bây giờ không có ánh sáng, bằng không hắn đã không có mặt mũi nào mà nhìn Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú nhìn chằm chằm hắn một lát, cảm thấy có thể làm Loan Minh xấu hổ mộ trận, nàng mới nằm xuống.



Ừm... hình như nàng học hư giống Vu Hoan cô nương rồi.

Nhưng cảm giác này thật đúng là rất sảng khoái.

Ngày hôm sau, cách vách quả nhiên lại chết người, giống như hôm trước, chỉ còn dư lại một đống y phục và một ít xương nhỏ vụn.

Đông Phương Tú mặt vô biểu cảm rời giường, chủ động nhìn Loan Minh, Loan Minh lại né tránh ánh mắt nàng, thần sắc xấu hổ, không dám nhìn Đông Phương Tú, lỗ tai cũng đỏ ửng không bình thường.

Thừa dịp khi Loan Minh quay đầu, Đông Phương Tú cong cong khóe môi, lại rất nhanh khôi phục lại.

"Bây giờ ra trấn." Đông Phương Tú lơ đãng ném xuống một câu, mở cửa đi ra ngoài.

Loan Minh ậm ờ lên tiếng, cúi đầu đi theo phía sau nàng.

Đông Phương Tú sẽ không xen vào chuyện của người khác, nàng cũng đã từng nghĩ muốn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng hiện thực lại vả mặt nàng quá mạnh, một khi không cẩn thận còn có thể kéo mình vào đó, có khả năng bị người ta cắn ngược lại một cái.

Hiện tại xem ra nàng đã hiểu rõ Vu Hoan cô nương, muốn sống lâu, phải có tâm địa lạnh lùng mạnh mẽ, chuyện không liên quan đến mình không xía vào.

Bát quái có thể xem, nhưng chuyện thì ngàn vạn lần không thể quản.

Còn Loan Minh, hiện tại toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn lại có ba chữ Đông Phương Tú, làm gì có hơi sức đi quản người khác.

Lại nói, cho dù có là trước kia, hắn là một chủ nhân của một vực, cũng sẽ không đi quản những chuyện này.

Hai người vốn định ra khỏi trấn nhỏ, nhưng mà bọn họ chưa đi được bao xa, đã bị một đứa nhỏ đụng phải, đứa nhỏ kia lập tức ngã xuống đất khóc lớn, dẫn người lớn đến.

Bất chấp tất cả, chỉ vào hai người lập tức chửi ầm lên, nói cái gì mà bắt nạt trẻ con.

Đông Phương Tú nhanh chóng liên kết với chuyện ngày hôm qua, cũng là lúc nàng ra trấn, có người bỗng nhiên đi lên quấn lấy nàng.

"Là nó đụng trước, liên quan gì đến bọn ta." Ngữ khí của Loan Minh lạnh lẽo âm hiểm người nghe thấy da đầu đều tê dại.

Đây mới là Loan Minh.

Phụ nhân kia quả nhiên che chở đứa nhỏ kia lui về sau một bước, cuối cùng cắn răng rời đi.

Người vây xung quanh thấy không có chuyện gì, sôi nổi tản ra, từng người đi làm chuyện của mình.

Người vừa đi, tia âm hiểm trên mặt Loan Minh thu lại, lấy lòng cười cười với Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú không để ý đến Loan Minh tiếp tục đi về phía trước, nhưng chỉ đi được mười mét, lại có người bắt đầu đến gây chuyện.

Tuy bị Loan Minh hù đến, nhưng những người này lại không hề biết mệt mà kéo đến, ý muốn kéo dài thời gian vô cùng rõ ràng.

Đông Phương Tú bỗng nhiên đổi phương hướng, đi về phía trấn nhỏ bên kia, điều này đi thông suốt một khoảng thật dài cũng không có ai đến gây chuyện.



Quả nhiên là đang phòng ngừa bọn họ đi ra ngoài.

Tối ngày hôm qua bọn họ không ngăn cản mình, là bởi vì bọn họ biết mình ra không được...

Nói cách khác, cảnh tưởng quỷ dị bên ngoài kia chỉ có tác dụng khi màn đêm buông xuống mà thôi.

Trong đầu Loan Minh cũng đã có đáp án, nhưng hắn không nói gì, dù sao hắn cứ đi theo Tú Nhi là được.

Cho đến chạng vạng, vì nghiệm chứng phỏng đoán của nàng, nàng lại lần nữa đi về phía ra vào cửa trấn nhỏ.

Lần này quả nhiên không có ai ngăn cản nàng, thậm chí cũng không có ai thèm giương mắt nhìn nàng cái nào.

Đông Phương Tú đỡ trán nhìn cổng chào ở trấn nhỏ, hiện tại không thể nghi ngờ, thứ khống chế trấn nhỏ này muốn gϊếŧ nàng, giống như phòng cách vách nàng vậy.

"Huynh nhanh lên, trời muốn tối rồi." Âm thanh hơi mang non nớt truyền đến từ phía sau Đông Phương Tú.

"Được được, đệ cẩn thận một chút đừng để đụng vào người ta." Người đáp lại giọng nói kia tựa như thật bất đắc dĩ, lại mang theo một tia cưng chiều.

Đông Phương Tú quay đầu lại, đã thấy hai bóng người đang từ từ đi về phía trấn nhỏ.

Hai người đều mặc y phục màu bạc, xa xa nhìn vô cùng chói mắt.

Người đi ở phía trước có diện mạo rất đáng yêu, đang phồng quai hàm lên nhai gì đó, đôi mắt trong sáng, thánh thiện không nói nên lời.

Người phía sau lại cho người ta cảm giác rất lạnh nhạt, cô cùng không thân thiện, không dễ tiếp cận.

Đông Phương Tú không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này, người kia rõ ràng đang cười...

Hai người kia cũng nhìn thấy Đông Phương Tú và Loan Minh đứng ở cửa, thiếu niên đáng yêu kia không khỏi đi nhanh hơn.

"Hai vị, các ngươi đứng ở đây làm cái gì?"

Thiếu niên mới vừa nói xong, đã bị người phía sau túm vào ngực, đề phòng nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

"Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần, không được nói chuyện với người xa lạ." Hắn chỉ chỉ chóp mũi của thiếu niên trong ngực, sự cưng chiều dịu dàng trong mắt không thèm che dấu chút nào.

Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra hai người này có quan hệ gì.

Đông Phương Tú không khỏi xấu hổ ho khan hai cái.

Bây giờ ở Huyền Thiên Chi Cảnh, kỳ thật cũng không phản cảm nam nhân yêu nhau, ngược lại bởi vì hai vị mới tấn chức Quỷ Đế kia, đã phất lên phong cách nam nam.

Nhưng lúc trước nàng cũng chỉ nghe nói đến, vẫn chưa được chính mắt nhìn thấy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình ảnh hai người nam nhân thân mật như vậy.

Chỉ là hình ảnh này còn xinh đẹp hài hòa hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.