Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~!

Chương 15




Màn đêm tối tăm bao phủ toàn thành phố không một kẽ hở, trăng đỏ như máu an tĩnh treo phía chân trời, trở thành màu sắc duy nhất của nơi đây.

Một con mèo trắng đang bước vội vàng mà xuyên qua với các con phố, như đang tìm kiếm cái gì đó.

Từng cơn gió lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, trực tiếp cắt đến xương tủy.

Nơi này như bị thế giới vứt bỏ, nhà không người ở —— cửa sổ đóng chặt, cửa hàng tiện lợi mở 24h ngừng kinh doanh, không ánh đèn đường, yên tĩnh đến đáng sợ.

Mèo trắng bị đông lạnh đến run bần bật, nhưng vẫn liều mạng như cũ mà chạy, tiếng thở dốc và tiếng bước chân vội vã của mình như hình với bóng.

Nó không biết bản thân đã chạy bao lâu, vì sao lại muốn chạy, nhưng trực giác nói cho nó biết không thể dừng lại, thịt lót trong thời gian dài cọ xát với mặt đất đau đớn nóng rát.

Muốn tìm được... Muốn tìm được...

Bỗng chốc, lỗ tai mèo trắng run rẩy, thính giác nhạy bén của mèo làm nó nháy mắt phát hiện ngoài tiếng thở dốc của bản thân hình như vẫn còn âm thanh hỗn loạn khác vang lên.

Rất nhỏ.

Như cùng tiết tấu với hô hấp của bản thân mèo trắng, sột sột soạt soạt, như tiếng của bò sát

Nếu không phải xung quanh rất yên tĩnh chỉ có mèo trắng, sợ là nó cũng khó phát hiện.

Mèo trắng vừa định giảm bớt tốc độ, liền nghe thấy thêm một âm thanh ở phía sau không thuộc về mình.

Tiếng động lần này khá rõ, như một vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất, thong thả mà nặng nề.

Ngay sau đó tiếng thứ ba, thứ tư... Xoèn xoẹt, nhiều đến mức mèo trắng không rõ phía sau có cái gì.

Móng vuốt nóng ướt, bàn chân có chất lỏng chảy ra, là máu.

Trước kia mèo trắng luôn mềm mại toàn làm nũng với chủ nhân mà hiện tại lại phá lệ kiên cường, đơn giản là không có lựa chọn nào khác.

Muốn chạy nhanh lên, nhanh lên... Không thể bị đuổi theo.

Tuyệt đối không thể ——

"Meo, meoo!" Tiếng mèo kêu trầm thấp bởi vì vừa tỉnh ngủ còn hơi chút khàn khàn.

Kẹo Bông Gòn bị vuốt mèo rắn chắc đẩy tỉnh, nó trợn mắt, cặp mắt lam vàng nháy mắt co lại thật nhỏ, lông dài mượt mà trên người mượt lập tức xù lên, dựng ngược như con nhím đang tự vệ, ngay cả răng nanh trong miệng cũng bị nhe ra, muốn uy hiếp thứ đáng sợ..

Mà ở thứ duy nhất bị uy hiếp là Ô Ngọc nhíu mày: "Gặp ác mộng?"

"..."

Mèo trắng trầm mặc không nói lời nào mà duy bộ dáng như vậy.

Không được trả lời, Ô Ngọc cũng không bắt ép, mà vô cùng kiên nhẫn hỏi: "Rất đáng sợ sao?"

"..."

"Đều là giả." Giọng Ô Ngọc trấn an, còn hơi dịu dàng.

"..."

Kẹo Bông Gòn vẫn cự tuyệt giao lưu, may mà mèo đen không nói nhiều, trực tiếp đi đến bên mèo trắng.

Không màng mèo trắng bởi vì mình tới gần mà đột nhiên run rẩy kịch liệt, một ngụm ngậm lấy cổ Kẹo Bông Gòn, ngậm nó về phía mình.

Sau đó nghiêng người nằm xuống, mạnh mẽ nhét mèo trắng vào bụng mềm mại nhất của mình.

Nó vươn đầu lưỡi đỏ sậm, một chút rồi một chút liếm láp cổ Kẹo Bông Gòn.

Cai đuôi thon dài như roi thép nhẹ nhàng mà chậm rãi vỗ thân mình Kẹo Bông Gòn, ngẫu nhiên còn sẽ nghịch ngợm khua vài đường trước mắt mèo trắng, giống như gậy mèo thật.

Nhiệt độ cơ thể của mèo đen rất cao, bị một vùng lông nóng rực vây lấy, sự lạnh lẽo trên người mới dần dần tan đi, vì thế cũng không giãy giụa nữa mà yên tĩnh ngốc trong ngực mèo đen.

Nhưng vì nó còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên toàn bộ mèo đều có vẻ ngốc ngốc, ánh mắt tan rã, thân thể mềm mại như thú bông mặc người định đoạt.

Hai mèo đều không phát ra tiếng, hành lang u tối lập tức yên tĩnh lại nhưng không khủng bố mà ngược lại còn có vẻ ấm áp.

Nửa ngày qua, Kẹo Bông Gòn mới mở miệng khô khốc: "Ta... Hình như có một giấc mơ."

Mèo đen thấp giọng "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ bản thân đang nghe, cái đuôi phía sau tiếp tục vỗ nhẹ.

"Trong mơ rất lạnh, nhìn như có thứ gì đó đuổi theo ta, cho nên ta vẫn luôn chạy." Kẹo Bông Gòn nỗ lực hồi tưởng nói: "Sau đó, sau đó... Nhớ không rõ."

"Nhớ không rõ thì quên đi."

Ô Ngọc không có hỏi thêm mà nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài này, cái này làm Kẹo Bông Gòn rất có cảm giác an toàn, nó dùng sức chôn đầu nhỏ về phái lông ngắn của mèo đen, cứ như chỉ cần thế thì không có bất cứ thứ gì có thể làm hại bản thân.

Mèo đen tùy nó lộn xộn, đôi mắt xanh thẫm khó mà dịu dàng: "Muốn ngủ tiếp một lát nữa hay không."

"Không, sẽ mơ." Kẹo Bông Gòn rầu rĩ nói.

Ô Ngọc: "Ta ở đây, nếu phát hiện ngươi nằm mơ thì đánh thức ngươi."

Mèo trắng ngẩng đầu: "Vậy ngươi không ngủ sao?"

"... Chúng ta là động vật về đêm." Ô Ngọc nói: "Ngày ngủ đêm thức, do ngươi sống cùng con người quá lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đồng hóa."

Kẹo Bông Gòn như suy tư nói: "Hóa ra là thế, vậy ban ngày ta cũng sẽ bảo vệ Ô Ngọc, để Ô Ngọc có một giấc ngủ ngon..."

Càng nói tiếp, tiếng của mèo trắng càng nhỏ, cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, sau đó trực tiếp ngủ.

Ô Ngọc giật giật thân mình, điều chỉnh tư thế, để cho Kẹo Bông Gòn ngủ thoải mái.

Hơi thở ấm áp của Kẹo Bông Gòn phun ở trước ngực mèo đen, nhưng Ô Ngọc lần này không luống cuống như trước nữa.

Mà bắt đầu tự hỏi về giấc mơ của Kẹo Bông Gòn —— hình như trước đó ở trong nhà Kiều Thủy Mạnh mèo trắng cũng nói đã gặp ác mộng.

Ô Ngọc dám xác định, có mình ở đây, tuyệt đối không có bất cứ quái dị nào có thể lướt qua nó tới tìm mèo trắng.

Nếu không phải 〔quái dị〕kia, vậy sẽ là cái khác sao?

Hay đây cũng chỉ là mơ bình thường?

Thông tin quá ít, Ô Ngọc tạm thời chưa thể phán đoán, mèo đen ghi tạc chuyện này vào trong lòng, cái đuôi dài cái được cái không vỗ về mèo trắng.

——

Mặt trời phá tan tầng mây, những tia nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ.

Màu đen hút sáng, lông của Ô Ngọc bị phơi đến tỏa sáng, giống như cái thảm nhung lớn, ấm áp thoải mái.

"Meoo..." Đầu Kẹo Bông Gòn giật giật, đôi mắt lam vàng chậm rãi mở, long lanh trong suốt, giống như viên bi trẻ em loài người hay chơi, rất xinh đẹp.

Ô Ngọc cúi đầu đối diện với tầm mắt của mèo trắng.

Xanh thẫm cùng lam vàng.

Qua khoảng bốn năm giây, ký ức của Kẹo Bông Gòn bắt đầu trở lại, nó trong nháy mắt nhớ tới ngày hôm qua bản thân làm việc ngốc lúc nửa đêm.

Giống như bị dẫm đuôi, kích động mà nhảy dựng lên, nói lắp: "Ta ta ta ngày hôm qua... Cái kia, ta muốn nói ngươi có buồn ngủ không, muốn ngủ hay không, đêm qua ta nằm mơ nên không rõ, không phải muốn khiêu khích ngươi."

Xong đời xong đời xong đời, nó chỉ vì một cơn ác mộng, lại nhe răng với mèo đen tiên sinh, lại còn chôn vào ngực đối phương mà ngủ, nó thật đần mà.

Nhưng... Nhưng mà hôm qua mèo đen tiên sinh rất kiên nhẫn, rất dịu dàng!

Ô Nọc ở một bên rất có hứng thú mà nhìn mèo trắng đang tràn đầy sức sống, nhìn qua có vẻ không bị ác mộng hôm qua ảnh hưởng đến.

Nó cứ nghĩ ban ngày lại phải gặp một con mèo con ủ rũ nữa.

Mèo đen không thể không bội phục năng lực tự điều tiết và năng lực thích ứng của Kẹo Bông Gòn, thật lợi hại.

Chờ mèo trắng phát tiết xong, Ô Ngọc mới lắc đầu: "Ta không buồn ngủ, trước kia thường thức đêm đã quen rồi."

Thật ra mèo đen dù ba bốn không ngủ thì tinh thần vẫn sáng láng, thể chất mạnh mẽ.

Nhưng Kẹo Bông Gòn không biết, nó vô cùng áy náy, ngượng ngùng nói: "Gây thêm phiền phức cho người rồi, meo, ta..."

"Meo meo meo meo meo ——" khi con người trêu đùa mèo thì thường phát ra tiếng kêu đó.

Mà ngọn nguồn của tiếng kêu đó là ở nhà Sen của mèo trắng.

Bởi vì hôm qua Ô Ngọc nghe thấy người trung niên đó nói, mấy ngày sau sẽ đến tiếp, cho nên nó liền mang theo mèo trắng ngủ ở hành lang tầng ba trước để ngăn ngừa việc ngoài ý muốn phát sinh.

Trước đó mèo đen có quan sát qua, tòa nhà thấy này hình như chưa từng có hàng xóm ở trên hay ở dưới, cả tòa như chỉ có mỗi Sen của mèo trắng là ở.

Nếu không có vài hàng xóm lên lên xuống xuống thì đều có thể phát hiện mèo trắng sắp đói chết do hai ngày chưa ăn cơm.

"Meo meo meo... Meo meo mi ở trên sao?" Giọng của cô gái trẻ vẫn đang gọi, thậm chí giọng nói kia đang tới rất gần.

Cô ta đang lên lầu.

Ô Ngọc không do dự, lập tức ngậm cổ mèo trắng, tính đi lên lầu tiếp theo.

"Từ từ meo! Ta nhớ ra rồi, chủ của giọng nói này ta biết!" Kẹo Bông Gòn giãy giụa muốn ra khỏi miệng của mèo đen.

Ô Ngọc cân nhắc, cảm thấy ứng phó một con người thì nó vẫn được, cho nên không mạnh mẽ mang mèo trắng đi.

Mà lỏng miệng để mèo trắng xuống.

Sau đó thấy Kẹo Bông Gòn nhanh như chớp chạy xuống tầng dưới, như là đồ ngốc chuyên đưa tới của cho người ta lừa.

Mèo đen sợ có việc ngoài ý muốn, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.

*

Kẹo Bông Gòn rất vui, hôm qua nó cảm thấy giọng cô gái này rất quen nhưng nghĩ không ra đã nghe qua khi nào.

Nhưng vừa rồi, nó đột nhiên ánh sáng chợt lóe mà phản ứng, đây không phải là con người dịu dàng mà nó gặp được, dưỡng một đống mèo lớn sao.

Vốn nó có suy nghĩ muốn tuyển cô ấy làm Sen lâm thời nhưng sau đó lại ngửi thấy hơi thở của Sen hiện tại nên mới sốt ruột liền chạy đi luôn.

Hiện tại nó phải cảm ơn cô ấy thật tốt!

Mèo trắng chạy rất nhanh, ba phát là nhảy xuống tầng, xuất hiện Thiên Thiên ở bên trái.

"Trời ơi! Sao mi lại ở đây, bảo bối à trước đấy mi chạy đi đâu, tao tìm mi khắp nơi cũng không thấy!"

Nói thật, Tả Thiên Thiên có hơi bị dọa, cô thật sự không nghĩ còn có may mắn như vậy chờ cô.

Vốn cô chỉ muốn lên lầu tìm mèo đen, kết quả mèo trắng và mèo đen cùng nhau xuất hiện!

Tả Thiên Thiên theo bản năng vươn tay, muốn ôm mèo trắng vào trong ngực.

Nhưng đột nhiên bị một ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm, lạnh hết sống lưng, lông tơ dựng đứng.

Động tác ôm mèo của cô dừng lại, theo tầm mắt kia nhìn lại, liền nhìn thấy bóng hình mèo đen ngày hôm qua đang ngồi sau mèo trắng.

Hình thể của nó so với mèo trắng lớn hơn một vòng, thân hình thon dài, đầu thân hoàn hảo, tứ chi thon chắc có lực, còn nhìn ra được đường nét cơ bắp rắn chắc.

Mèo đen trong tưởng tượng của Tả Thiên Thiên rất cực phẩm, chỉ cần yên tĩnh đứng thẳng ở đó mà cô có thể trực tiếp tưởng tượng ra, hung thú cam nguyện thu nanh vuốt ẩn nấp trong bóng tối chỉ vì ở bên cạnh để bảo vệ công chúa.

Bị cặp mắt xanh kia nhìn chằm chằm, đáy lòng Tả Thiên Thiên nhịn không được mà run lên, cánh tay nổi da gà, rõ ràng chỉ là một con mèo mà thôi.

"Meoo ~" tiếng kêu như vại mật ngọt cứu Tả Thiên Thiên ra khỏi loại trạng thái vi diệu này.

Cô cười thầm bản thân xem truyện tranh quá nhiều, cái gì mà công chúa và hung thú, quá hoang tưởng rồi*.

*Chunibyo (Bệnh trung nhị): hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.

Đáy lòng như muốn chửi bậy, nhưng cô không ôm mèo lên nữa mà ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kẹo Bông Gòn: "Bảo bối, mi và con mèo đen này quen nhau hả?"

"Meo!"

Ừm!

Biết con người nghe không hiểu, Kẹo Bông Gòn đi đến cạnh Ô Ngọc, cọ cọ cổ mèo đen.

"Mèo con ——" Tả Thiên Thiên vội vàng muốn ngăn cản, dù gì con mèo đen kia rất hung dữ, ai biết có thể không kiên nhẫn mà cắn mèo trắng một phát hay không, nhưng thực tế —— mèo đen ngoan ngoãn cọ lại.

"..." Cô gái chỉ có thể cười gượng: "Quan hệ của hai đứa tốt thật."

"Meo meo"

Đương nhiên, chúng ta không chỉ quên biết mà còn là bạn tốt nha ~

Kẹo Bông Gòn tung tăng nhảy nhót trở lại bên cạnh Tả Thiên Thiên, nhão nhão dính dính mà cọ bên chân cô, cũng vào lúc này Tả Thiên Thiên mới phát hiện trên cổ mèo trắng vậy mà có vòng cổ.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy mèo con còn chưa có, vậy mà đã tìm được chủ nhân mới rồi.

Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Tả Thiên Thiên phủ định, bởi vì cô đã thấy số điện thoại trên vòng cổ

Đó là của Lục Tục Sinh, cũng chính là số điện thoại của anh trai cô.