Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~!

Chương 14




Rời đi đã ba ngày, cuối cùng cũng trở về, Kẹo Bông Gòn tự nhiên là muốn về nhà.

Nhỡ đâu... Sen đã về nhà thì sao?

Cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải là không có khả năng!

Kẹo Bông Gòn không quá thông minh đã bất tri bất giác kịp phản ứng.

—— Bản thân lúc trước sở dĩ chọn người đàn ông này làm Sen lâm thời của mình bởi vì toàn thân hắn đều toát ra một sự nguy hiểm mà mạnh mẽ, khiến mèo yên tâm không phải sao!

Tuy không rõ người đàn ông lợi hại tới trình độ nào, nhưng ít ra sẽ không tùy tùy tiện tiện mà chết đi.

Thật ra Kẹo Bông Gòn đều có một loại tự tin và tín nhiệm không thể hiểu được đối với mỗi người đã nuôi qua nó.

Trong quá khứ, nó chưa bao giờ lo lắng về vấn đề an toàn của chủ nhân, bởi vì trong lòng mèo trắng chủ nhân của mình không gì không làm được.

Hiện tại cái danh sách không gì không làm được này lại muốn thêm Sen và mèo đen.

Trước đó cảm xúc tụt xuống như vậy là vì ngay từ đầu hiểu lầm mình bị vứt bỏ, toàn bộ đầu óc đều bị cảm xúc tiêu cực chiếm lấy, không dừng được.

Hiện tại đã hiểu rõ, tâm trạng của Kẹo Bông Gòn tức khắc thoải mái hơn rất nhiều, đi bộ đều có chút cảm giác lâng lâng.

Ở một bên xem toàn bộ quá trình —— Ô Ngọc:???

Rõ ràng vừa rồi ở trên xe mèo con còn mang bộ dáng tang thương, lúc xuống xe giống như thay mèo, cái đuôi khôi phục bộ dạng nhàn nhã lúc trước mà vung vẩy, ngay cả tai cũng dựng lên.

Ô Ngọc hoàn toàn không đoán nổi mạch não của Kẹo Bông Gòn.

"Meo, đi thôi ~" Giọng nói cũng ngọt lịm.

"Ừ."

Ô Ngọc ngậm mèo trắng chạy về tòa nhà Lục Tục Sinh ở, cũng tưởng tượng được chúng nó sẽ thấy một cách cửa đóng chặt, sau đó cái đuôi đang dựng lên vì vui vẻ của Kẹo Bông Gòn lại một lần nữa rũ xuống.

Nhưng mèo trắng muốn về, vậy thì về thôi.

Nhưng mèo đen vạn lần không nghĩ đến vậy mà trong nhà Lục Tục Sinh thật sự có tiếng người, có tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

Ô Ngọc trong nháy mắt cảnh giác lên, nó ngăn mèo trắng đang chậm rì rì leo nốt mấy bậc thang cuối cùng, nghiêm túc nói: "Trong nhà ngươi có người."

"Meo?!"

Có người?!

Kẹo Bông Gòn trợn tròn mắt, móng vuốt nhỏ kích động dẫm lên mặt đất, không phải là......

Mèo trắng nghĩ quá hay, Ô Ngọc thậm chí không cần động não cũng biết nó nghĩ gì, cho nên nói sự thật.

"Không phải Sen của ngươi, có thể là người xấu."

Mèo đen tiếp tục dặn dò: "Ngươi lên một tầng nào đó trốn trước đi, không nghe thấy tiếng của ta thì không được xuống dưới, có hiểu không?"

"Hiểu được meoo!" Tuy tâm trạng rất muốn gặp Sen nhưng vào lúc này Kẹo Bông Gòn càng tin tưởng Ô Ngọc hơn.

Mèo trắng ngoan ngoãn lên lầu.

Ô Ngọc xác nhận Kẹo Bông Gòn đã lên tầng trên rồi mới quay người chen vào một cái khe hở ở cửa, đệm thịt chắc nịch của nó giúp nó đi không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Không có Kẹo Bông Gòn ở bên cạnh, Ô Ngọc không nổi giữ sự lạnh lùng nữa, trong lòng phun ra một tràng chửi bậy mèo trắng ngây thơ.

Đôi mắt xanh tối lại, yên lặng không một tiếng động mai phục tại góc tối của sô pha, giống như đưa người ta rơi xuống vực sâu, không thể nhìn thẳng.

Mèo đen hơi cong người lên, thong thả đi tới,như mãnh thú núp ở trong bụi cỏ chuẩn bị tập kích con mồi, chuẩn bị tốt để bất cứa lúc nào cũng có thể xuất kích.

Đến gần.

Lỗ tai nó run lên, nghe được giọng của một cô gái, bất an nói: "Ba, chúng ta còn chưa được chủ nhà đồng ý đã trực tiếp vào thì không tốt lắm đâu."

"Không tốt?" Giọng người đàn ông trung niên tức giận hỏi lại: "Như thế nào là không tốt?! Nó mất tích lâu như vậy, mãi mới trở về, không nói việc chả thèm đi thăm ba nó, mới không bao lâu lại mất tích nữa... Hừ! Nếu nó không tới, ba đây liền tự mình tới tìm nó!"

Ba?

Ô Ngọc rất thông minh, từ cuộc đôi thoại của hai người lấy ra được từ trọng điểm.

Là người thân của vị Sen kia của Kẹo Bông Gòn sao?

Tuy cái "người thân" này còn phải xác nhận, nhưng nó đã hơi thu liễm móng vuốt đã vươn ra.

Yên tĩnh, bí mật nghe tiếp.

Người đàn ông trung niên như bị kích động, ông ta che ngực, hận sắt không thành thép: "Cái thằng bất hiếu này, nhắc tới nó là ba liền tức sôi máu. Ba là ba nó! Ba ruột! Nhiều năm như thế, không biết bớt một chút kiêu ngạo, hòa hòa khí khí cúi đầu với ba nhận sai thì chết sao!"

Cô gái cẩn thận nói: "Ba đừng kích động, Lục Tiên —— con, anh con không phải sau khi về liền có công việc mới sao, khả năng là có việc vội phải đi ra ngoài, lúc khác chúng ta lại đến."

Người đàn ông trung niên càng không nghe lời khuyên, cực kỳ bướng, lớn giọng nói: "Ông già này muốn liều mạng với nó. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ba mỗi ngày sẽ tới đây, ba muốn nhìn xem cái thằng bất hiếu này khi nào thì về."

Cô gái rất đau đầu, nhưng chỉ có thể dỗ: "Ba, chúng ta về nhà trước đi, mẹ vừa gọi điện nói đã nấu cơm xong, đang đợi chúng ta về."

"......" Người đàn ông trung niên im lặng nửa ngày, đột nhiên không nói một lời đứng lên rời đi.

Ô Ngọc nghe thấy bọn họ muốn xuống, cũng theo sát phía sau.

Cô gái vừa bước ra khỏi cửa, định quay người đóng cửa, trong phòng đột nhiên vụt ra một cái bóng đen "Vèo" cọ vào chân cô rồi chạy đi.

Cô giật mình thở ra một cái, vội vàng nhảy ra.

Mà cái thứ đen như mực kia đã chạy lên lầu không thấy đâu.

"Đó là... Mèo sao? Sao lại ở trong phòng Lục Tiên sinh?!"

Tả Thiên Thiên nuôi mèo, đương nhiên sẽ không sợ mèo, vừa rồi chỉ là sự cố, đột nhiên không kịp phòng bị nên bị dọa.

Hiện tại lấy lại tinh thần rồi, nghĩ đến bộ lông đen kia chợt lóe rồi biến mất, cùng với thân hình thoăn thoắt, tuy không thấy rõ nhưng Tả Thiên Thiên dám khẳng định con mèo đó tuyệt đối là mèo cực phẩm.

Tong danh sách duyệt mèo của Tả Thiên Thiên, có thể cùng so sánh thì chỉ có mèo trắng nhặt được lần trước.

Nhưng mèo trắng và mèo đen vừa rồi hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

Một con là xinh đẹp, tinh xảo, kiêu căng quý phái.

Một con là có thân hình hoàn mỹ, cơ thể dẻo dai, gầy mà không yếu.

Hai sự hoàn hảo này khiến tim Tả Thiên Thiên như nhảy Disco, quá chọc người!

Chỉ tiếc mèo trắng lúc đó, bởi vì cô sơ ý để nó nhảy khỏi cửa sổ chạy đi, cô đi tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được.

Hiện tại lại gặp được một con nữa, Tả Thiên Thiên không kiềm chế nổi mà ngo ngoe rục rịch trái tim yêu mèo, cho dù ban ngày ban mặt hành lang tối, cô vẫn muốn đuổi theo.

Ai biết trời không chiều lòng người.

Tả Thiên Thiên mới lên một bậc cầu thang, giọng nói của ba cô liền vang lên: "Thiên Thiên! Không phải bảo về nhà sao, con sao còn chưa xuống?"

Cô nhìn trên lầu, lại nhìn dưới lầu, loay hoay như muốn chia người ra làm hai, cuối cùng lại nghe được tiếng gọi của ba, mới không cam lòng mà thở dài, chạy xuống lầu: "Đang đi xuống đây!"

......

Tầng 3, cửa thang bộ.

Kẹo Bông Gòn thăm dò nhìn xuống: "Giọng nói vừa nãy có chút quen, meo."

Ô Ngọc sợ hai người kia lại đi lên, ngậm mèo trắng về, tường thuật lại cuộc đối thoại vừa nghe được.

"Bọn họ hình như là người thân của Sen ngươi."

"Người thân?!" Kẹo Bông Gòn khiếp sợ: "Ta đi theo Sen trong khoảng thời gian này, chưa thấy được hắn có người thân đâu, meo!"

Ô Ngọc lắc đầu: "Còn chưa xác định có phải là thật hay không, chúng ta quan sát trước rồi nói."