Lạc Thần đã sớm thuê một phòng khá rộng lớn xa hoa, thấy tam nữ vừa tiến vào phòng, bất ngờ đột kích ôm chầm cả ba thân thể vào lòng ngực khiến các nàng la oai oái...
Trong khoảng khắc đó, ba mùi hương thơm ngát tràn vào trong mũi, Lạc Thần say mê hít sâu...
“Muốn làm gì? Thiếp còn chưa xử tội chàng trăng hoa đâu, còn dám chiếm tiện nghỉ?” Yên Sương Nhi sản giọng...
“Hề hề, nhớ quá cho ôm một chút!” Lạc Thần cười xấu xa, ngồi xuống giường nệm...
Diễm Hồng Liên tròng mắt hấp háy, nhìn Yên Sương Nhi khiêu khích nói: “Cô không muốn chàng ôm thì ra ngoài, nhường lại cho tỷ muội chúng ta!”
“Đúng nha, Sương Nhi tỷ tỷ có thể gặp hắn sau mà, tên này cũng sẽ không. chạy mất!” Diễm Điệp Tình vội vàng phụ họa, đầu nhỏ gật lia lịa...
“Các người...cả hai tỷ muội chung chồng còn không biết xấu hổ?” Yên Sương Nhi tức giận đến bộ ngực phập phồng, quát một tiếng...
“Khanh khách, chúng ta chẳng những tỷ muội chung chồng, còn cùng ngươi chung chồng, khanh khách!” Diễm Điệp Tình cười đến bộ ngực sửa rung rẩy, tạo thành từng làn sóng lăn tăn...
Yên Sương Nhi mím môi, ủy khuất nhìn Lạc Thần...
Lạc Thần đầu to như cái đấu, biết hậu cung sớm muộn cũng gặp chuyện, vội vàng đánh lạc hướng nói:
“Kể cho ta nghe thời gian qua của các nàng xem nào!? Phu quân rất muốn biết hai năm qua các bảo bối của ta đã làm những gì?”
“Chàng kể trước! những nữ nhân kia từ đâu ra?” Ba âm giọng ăn ý vang lên, tam nữ hiếm thấy đồng lòng như vậy, các nàng bất ngờ nhìn nhau, không nhịn được mỉm cười...
Lạc Thần nhẹ nhỏm thở phào một hơi, chỉ cần các nàng không gây gỗ xích mít muốn hắn làm gì cũng được, vừa ôm ba vòng eo nhỏ của các nàng, vừa mở miệng tâm tình kể chuyện:
“Bắt đầu từ lúc ta và Sương Nhi chia tay vậy...sau khi bóp nát Tiểu Na Di Phù
ta...
Lạc Thần từ tốn kể, tam nữ nhắm mắt lắng nghe, đầu tựa vào người hắn...
Hắn kể cho các nàng tất tần tật mọi việc, từ khi đến Linh Vũ Thành gặp mặt Tân Mộng Ảnh, cho đến khi Tố Mai nở ra, rồi lần lượt là các nữ nhân khác của hắn, Cơ Băng, Cơ Nhã, Lý Trúc Loan, Mộc Tử Âm, cuối cùng đến dì nhỏ Liễu Thi Cầm và Băng Huyền Đế Quốc công chúa Băng Lam Tịch...
Hậu Cung ra đời như thế nào...
Đương nhiên cả những trận chiến lớn nhỏ khác nhau, quá trình tu luyện của hắn, ngay cả việc sử dụng lệnh bài chữ Diễm để cầu cứu Diễm Nguyệt Kỳ, chỉ là tên này khôn khéo lượt bỏ quan hệ giữa nàng và hắn, có đánh chết Lạc Thần cũng không dám nói ra mình và mẹ vợ lên giường ngay thời điểm này...
Tam nữ nghe như sỉ như say, so với vô vàn chuyện nam nhân này trải qua, các nàng sống quả thật quá mức an nhàn rồi.
Nghe đến tên này vậy mà còn nhiều nữ nhân như vậy, thậm chí ngay cả vài nữ nhân Luyện Hư Kỳ cũng bị hắn thu vào Hậu Cung, tam nữ hai mắt trợn tròn, trong lòng không sao bình tĩnh được...
Nam nhân nhà mình là tai tinh của phái nữ hay sao? Nghe đến Hậu Cung thành lập, Yên Sương Nhi phì cười nói khẽ:
“Trách không được nhị tỷ Hoa Ngọc Phượng nói Hậu Cung có liên quan đến thiếp, thì ra là như vậy!”
Lạc Thần mỉm cười, chuyện tam nữ Tử Âm giải cứu Hoa Ngọc Phượng khỏi tay Huyết Linh Tông hắn có biết, đối với cách làm của các nàng rất hài lòng và tự hào...
“Mẫu thân bọn thiếp có nói gì không?” Diễm gia hai cô công chúa nghe đến Diễm Nguyệt Kỳ gặp mặt Lạc Thần, nhảy dựng rời khỏi lòng hắn, hấp tấp luyên thuyên hỏi...
Hiển nhiên trong lòng hai nàng, vị mẫu thân đại nhân bá đạo ngạo kiều kia không dễ đối phó...
Ghen tuông là một loại tình thú nhỏ trong tình yêu nam nữ để hâm nóng tình cảm mà thôi, các nàng cũng không phải nữ nhân hồ đồ không biết lý lẽ, bị ghen
tuông làm mờ lý trí...
Huống hồ gì có thể chung chồng với các nữ nhân lợi hại như vậy, cũng là một loại động lực không nhỏ thúc đẩy các nàng...
Lạc Thần trong lòng cảm động, chân thành nói: