Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 337: Trở thành học sinh




Ải khảo hạch thứ hai kết thúc, chỉ còn chừng 2000 Thí Sinh thành công thông qua, toàn bộ chỉ có thể ở tạm các gian khách sạn, tửu lâu bên trong Thánh Thành...

Chờ Khảo Hạch ải thứ 3 diễn ra...

Từ hơn một vạn người háo hức bừng bừng tiến về Thánh Thành, chỉ mới ở cửa ải thứ hai, lượng người bị đào thải đã vượt qua tám phần, quả thật là khốc liệt đến cực điểm...

Trách không được, toàn thể thiếu niên thiên tài đều lấy việc gia nhập Học Phủ làm vinh hạnh...

Trở thành học sinh của Học Phủ, là một hình thức chứng minh thực lực của bản thân tốt nhất...

Lạc Thần đã thay ra y phục máu me đầm đìa, lần này mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng tốc độ khôi phục của Thể Tu rất kinh người, miễn cưỡng có thể đi đứng bình thường... mặc kệ không ít ánh nhìn soi mói từ người ngoài, hắn lặng lẽ đứng trước cửa một gian khách sạn xa hoa, như chờ đợi một điều gì đó...

Tử Âm, Thi Cầm, Tố Mai cùng Trúc Loan đã tiến vào Linh giới Châu nghỉ ngơi, sau khi leo 69 bậc thang, các nàng cảm thấy đôi chút mỏi mệt...

Đó là các nàng nói thế, nhưng Lạc Thần biết, tứ nữ đây là giành ra khoảng. không gian riêng tư cho hắn, bởi lẽ các nàng biết, hắn sắp phải chào đón những người nào...

Quả nhiên không lâu, ba thân ảnh tuyệt đại phong hoa ngự không mà đến, mang theo từng làn hương thơm ngát khác nhau, rơi xuống trước mặt hắn...

Sau hai năm, tại thời điểm đoàn tụ này, Lạc Thần chào đón các nàng bằng một nụ cười và ánh mắt tình cảm, chợt lùi về sau vài bước, dùng toàn bộ thị lực. của mình ngắm nhìn các nàng, như muốn khắc sâu từng thân ảnh trước mặt vào. tận sâu nơi linh hồn, không thể xóa nhòa...

Yên Sương Nhi một thân lam sắc váy dài, so với hai năm trước nàng càng thêm xinh đẹp, bởi lẽ khí chất và vận vị chín mùi của một nữ nhân sau khi phá thân gia tăng nét kiêu sa quý phái của nàng...

Nếu trước đây nàng là một thiếu nữ đôi mươi phong hoa tuyệt đại, thì hiện tại nàng là một vị thiếu phụ cao quý khiến người khác phải ngước nhìn...chỉ là khí chất ôn nhu trang nhã không lẫn đi đâu được...

Diễm Hồng Liên vẫn nét quyến rũ phong tình ấy, thân thể đây đặn mê người, vẫn như một trái mật đào chín mọng như luôn chờ người đến hái...

Đôi môi đỏ rực như lửa, bộ ngực căn tràn nhựa sống phập phồng lên xuống, bờ mông to tròn sau lớp váy dài, tất cả đều gợi lên lửa tình trong lòng nam nhân...

Diễm Điệp Tình có thay đổi lớn nhất, vốn là một tiểu nữ hài hiện tại đã ra dáng thiếu nữ, độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhân, vòng ngực vốn chỉ hơi nhú hiện tại đã tròn trịa sau lớp áo, mái tóc vẫn cắt ngắn ngang vai, ánh mắt to tròn ngập nước lúng liếng, đáng yêu vô cùng...

Đẹp...quá đẹp...

Lạc Thần hận mình không có máy chụp ảnh như đời trước, nếu không bằng mọi giá phải chụp lại khoảng khắc tam mỹ hội tụ này...

Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ vì các nàng nhận thức nhau, với bản tính của tỷ muội Diễm Hồng Liên, không tìm đến Sương Nhi mới là chuyện lạ...

“Chàng không có lời gì muốn nói sao?” Yên Sương Nhi trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu dù chất vấn nhưng lại diệu dàng như nước, giống tiểu nữ nhân làm nủng thì đúng hơn...

Diễm Hồng Liên cản lấy đôi môi đỏ mọng, gương mặt nàng ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, đang định bước lại gần hắn...

Vụt...

Một làn gió nhanh chóng xẹt qua, Diễm Điệp Tình đã như con mèo nhỏ lao. đến trước nàng, toàn bộ thân thể leo lên người Lạc Thần, đôi tay trắng như phấn ôm chặt cổ hắn không muốn buông ra...

“Bại hoại, rốt cuộc cũng gặp được chàng... Tình nhi cái đầu nhỏ cạ cạ vào. lòng ngực hắn, ép mặt vào lắng nghe nhịp tim đập, mắt tròn nhắm lại hưởng thụ... nàng nhớ lòng ngực này đến phát điên rồi...

Lạc Thần sủng ái vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, hít thở mùi hương thơm ngác của thiếu nữ, giọng điệu hơi nghẹn ngào, khàn khàn mỉm cười thủ thỉ:

“Ta nhớ Sương Nhi, nhớ Hồng Liên, nhớ Tình nhi... rất nhớ các nàng, rất nhớ... rất nhớ...!”

“Hừi Bên cạnh chàng không phải luôn có mỹ nhân bầu bạn sao? còn thời gian nhớ đến chúng ta?” Diễm Hồng Liên ngoài miệng trách cứ, thân thể đã sớm nhào. vào lòng nam nhân, cạnh tranh vị trí với muội muội...


“Ôm đủ chưa?” Yên Sương Nhi trừng to mắt nhìn, với bản tính ôn nhu của nàng cũng không nhịn được ghen tuông cảnh tượng trước mặt...

“Thê tử ngoan! Đêm nay vi phu bù đắp cho nàng!” Lạc Thần hướng nàng truyền âm, nháy mắt...

“Hứ, ai mà thèm!” Yên Sương Nhi gắt một tiếng, gò má ửng hồng, nàng thấy xung quanh đã có không ít đôi mắt trợn tròn cùng những cái miệng mở lớn, đang khó tin nhìn cảnh tượng gia đình đoàn tụ giữa thanh thiên bạch nhật...

“Vào trong rồi nói!” Yên Sương Nhi bất chấp hai nữ dính chặt trong lòng hắn, tiến đến khoác lấy cánh tay Lạc Thần, lôi cả đám đi vào Khách Sạn...