Thu hồi Hộ Phong Thuẫn và nhẫn trữ vật của đối phương, bên trong ngoại trừ không ít linh thạch còn có vài quyển vũ kỹ của Thanh Vân Tông...
Linh Hồn của “gian tặc” cũng không bỏ qua, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn có cơ hội ra mặt...
Ngọn lửa nhỏ màu tím rơi vào xác chết...
Xèo xèo...
'Thoáng chốc, toàn bộ đã hóa thành hư vô...
Thiên tài được người người tôn sùng của Thất Cấp thế lực Thanh Vân Tông... Uất ức mà chết...
“Ca ca, người xấu định làm hại Mộng Mộng sao?” Liễu Mộng Mộng lúc này rốt cuộc định thần lại...
Nói thì dài nhưng từ lúc Lạc Thần xuất hiện xảy ra chiến đấu cùng Cố Phi Hoa, cho đến hoàn toàn hủy thi diệt tích chỉ qua vài giây mà thôi...
Liễu Thi Mộng mơ ngủ phản ứng chậm chạp cũng là bình thường... Tất cả đều do sự chênh lệch thực lực quá lớn giữa hai người...
Cố Phi Hoa quả thật không tồi, kiếm pháp mạnh mẽ, phong hệ linh căn, lại thêm một kiện Địa Cấp hạ phẩm Hộ Phong Thuẫn phòng thân...
Đáng tiếc gặp phải Lạc Thần, mọi thủ đoạn của hắn đều bị nghiền ép nhanh chóng...
“Kẻ xấu đã bị xử lý, Mộng Mộng ngoan về đi ngủ” Lạc Thần cúi người véo véo má tròn của nàng cười nói...
“Chụt, đa tạ ca ca, Mộng Mộng đi tiểu xong về ngủ ngay” Tiểu nha đầu lại bạo dạng đánh chụt vào má hắn một cái, lúc này cười hì hì nhí nhảnh chạy di...
Lạc Thần nhìn bóng lưng tiểu nha đầu, hài lòng mĩm cười, thân ảnh đột ngột biến mất...
Trước đó không lâu...
Tại phòng ngủ của trưởng lão Liễu gia — Liễu Thanh, một hắc ảnh bất ngờ. xuất hiện bên ngoài...
“Giết Kim Đan kỳ trưởng lão trước” Hắc ảnh thầm nghĩ...nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng một cách vô thanh vô tức...
Thân ảnh không một tiếng động, khí tức toàn thân thu liễm, bắt đầu xâm nhập...
Liễu Thanh trưởng lão đang đã tọa tu luyện trên giường, không hề hay biết có kẻ lạ tiến vào...hay nói đúng hơn là không cảm nhận được...
“Khà khà, đi chết” Người áo đen cười gắn trong lòng, nhẹ nhàng lấy ra một thanh sắc bén trường kiếm màu xanh đậm, hướng vị trí mi tâm của Liễu Thanh không chần chờ đâm tới...
Cheng... Đáp lại hắn không phải là cảnh máu huyết tung tóe như trong tưởng tượng, trái lại là một thanh mộc kiếm đột ngột cách không mà ra, va đập vào mũi kiếm
của hắn...
“Không xong” Bằng vào kinh nghiệm của mình, người áo đen đã cảm thấy không ổn...
Lần hành động này của bọn hắn hết sức bí ẩn, nhưng lại bị ngăn cản ngay lúc mấu chốt, ở trường hợp này chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra...
Đối phương đoán trước được hành động của bọn hắn...
Tuy nhiên tin tưởng vào thực lực của mình, lại nhớ đến đám người tu vi yếu kiếm ở Liễu gia, người áo đen sắc mặt trở nên dữ tợn, trong lòng cười găn thầm nghĩ:
“Biết trước thì đã sao? giết sạch các ngươi là được..."
Thân ảnh Mộc Tử Âm lúc này cũng từ góc khuất xuất hiện, thu hồi Mộc Kiếm
rơi trên mặt đất, ý niệm vừa động, một thân mộc kiếm khác đột ngột xuất hiện trên tay nàng...
Mà sự xuất hiện của thanh kiếm màu tím kia khiến trong lòng người áo đen đột ngột giật thót...
Chỉ thấy thân kiếm mỏng như cành liễu, mang khí tức thần bí, uy áp nhàn nhạt tỏa ra, không gian xung quanh lưỡi kiếm như có dấu hiệu run rẩy, hình thành từng
cơn gợn sóng lăn tăn...
Thậm chí nếu có thể, đồ sát toàn bộ Bình An thành cũng được...
Trước mặt Thiên Cấp pháp bảo, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa...
Đã xác định không tiếp tục che giấu thân phận, Cố Hủ cười gẵn một tiếng, trường kiếm trong tay điên cuồng vũ động, hét lớn một tiếng:
“Thanh Phong Kiếm Pháp - Toái Phong Trảm”