Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 89: Giáo Sĩ Đế Ma




Chương 89: Giáo Sĩ Đế Ma

Cùng khi ấy cách lục địa Ngũ Châu không biết bao xa. Trên một đài cao hình bát giác bằng đá hoa cương, giữa đài là hai con rồng ngọc bích trắng được chạm trổ theo thế uốn mình, mặt đối mặt, tạo thành một cánh cửa vòm rộng hơn ba mét, cao năm mét. Không gian ở giữa cánh cổng bất chợt nhộn nhạo, một vòng xoáy đỏ đậm xuất hiện, chớp mắt đã phủ kín khoảng trống cánh cổng. Đám người đứng dưới đài không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng.

“Người từ nước khác đến kìa!”

“Đã lâu lắm rồi mới thấy Truyền Tống Quốc Gia xuất hiện ở thành phố chúng ta, chẳng biết là nhân vật nào đến?” Một người trung niên ăn mặc theo lối thương nhân, khoanh tay trước ngực, mắt chằm chằm nhìn về phía cánh cổng mong đợi.

“Hẳn không phải là phường thương nhân như chúng ta rồi.” Một lão già vuốt vuốt râu bật cười khạch khạch.

Người trung niên cười họa theo, vừa hay vòng xoáy đen tuyền trên cánh cổng truyền tống, chớp lên một cái rồi biến mất, xuất hiện ba thiếu nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ, bốn tiếng ‘tuyệt đại mỹ nhân’ với họ vẫn chưa thật xứng tầm.

Đám đông há hốc miệng nhìn ba người rời khỏi đài bát giác. Một người ăn mặc theo lối quan nhân nhìn ba thiếu nữ rời khỏi đài liền nói lớn: “Ai truyền tống thì mau nhanh chân lên! Ưu tiên Truyền Tống Quốc Gia trước, sau mới đến Truyền Tống Thành Phố. Mỗi lượt năm người, tôi không có rảnh hơi chờ đợi các vị đâu!”. Lời hắn nói ra là vậy nhưng tất cả những người đứng phía dưới đa phần là người kinh doanh truyền tống trong nước.

Người trung niên ăn mặc theo lối thương nhân, nắm lấy vai lão già vội vàng lách qua đám đông chạy lên đài, hướng người ăn mặc quan nhân vái một cái nói: “Đại nhân chớ hối, chớ hối… chúng tôi đến ngay đây ạ!”

Người ăn mặc theo lối quan nhân bĩu môi nói: “Hai vị cho kiểm tra hộ tịch tùy thân.”

Cả hai cùng trình lên một miếng thép màu vàng óng có trích dẫn tên tuổi, nguyên quán. Người ăn mặc theo lối quan phục kiểm tra qua mới gật đầu nói: “Hai vị nhanh chân cho.”

Cả hai một trước, một sau cùng bước đến cánh cửa truyền tống. Lấy từ trong túi áo ra mỗi người một miếng ngọc màu xanh lam hình tròn, một nửa có khắc đồ án bát quái, nửa còn lại ghi chú nơi thành phố muốn đến. Vừa hay có ba người nữa cùng bước lại, vừa đủ năm người đứng trong phạm vi cánh cửa.

Người ăn mặc theo lối quan phục gật đầu một cái, bước đến ba trụ đá phân biệt ra ba màu. Trụ màu đen tuyền ở giữa, hai bên phải trái, một trụ màu xanh lam, một trụ màu đỏ, đặt song song trước cửa truyền tống trận. Trên bề mặt mỗi trụ đều có một đồ án bát quái, ở giữa đồ án là một lỗ hổng lớn bằng cái bát nhỏ. Hắn lật tay lấy ra một quả cầu, bỏ vừa vẹn một nửa vào lỗ hổng trên trụ đá màu xanh lam, lập tức năm điểm sáng nhỏ, tám điểm sáng lớn, tượng trưng cho ngũ hành bát quái xung quanh đồng loạt chấn động. Từng tia sáng xanh lam đồng loạt xuất hiện hướng về phía cánh cổng truyền tống trận, chưa đầy nửa phút ngắn ngủi, ánh sáng lam đã phủ kín cánh cổng, tạo thành một vòng xoáy xoay tít. Năm người đứng trong phạm vi cánh cổng, Truyền Tống Thành Phố trên tay họ lập tức tan rã, theo đó màng ánh sáng lam quấn lấy họ càng lúc càng đậm. Trong giây lát cả năm người như bị hút vào trong vòng xoáy lam biến mất. Ngay sau đó một tiếng ‘bụp’ vang lên, vòng xoáy thình lình biến mất, năm người theo đó cũng không thấy đứng ở cổng truyền tống trận nữa. Người ăn mặc theo lối quan nhân lấy quả cầu ra khỏi trụ đá, hướng xuống đài nói lớn: “Tiếp theo, mau lên!”

Đám đông trước đó bị vẻ đẹp của ba cô gái từ trong truyền tống trận đi ra hút hết tâm trí, thành thử để năm người vừa rồi dành mất phần. Lúc này nghe người mặc y phục quan nhân nói, lập tức tỉnh mộng, vài người đứng gần đài chạy vội lên, có không ít người la mắng ầm ĩ.



Người ăn mặc theo lối quan nhân tay trỏ một người quát: “Đã đủ năm người rồi, mi chạy lên làm gì nữa? Không mau cút xuống cho ta!”.

Người này lủi thủi bỏ đi xuống đài.

Đám đông lập tức lại được một phen nháo nhác, ngay đến ba cô gái xinh đẹp trước đó làm bọn họ rung động một phen cũng không còn mấy ai lưu tâm tới nữa.

Ba thiếu nữ vừa rời khỏi nơi truyền tống, liền hòa vào đám đông người trên đường phố. Một thiếu nữ mặt mày xinh đẹp, vận y phục màu trắng, tay vân vê tóc mai, đưa mắt nhìn khắp lượt phố thị, mặt mày hí hửng chạy nhảy thoăn thoắt từ dãy hàng bán rong này đến dãy hàng bán rong khác, tính khí thật trẻ con.

Thiếu nữ mặc y phục xanh lam, mặt mày đẹp như tranh vẽ, không một nét thừa, dáng vẻ điềm nhiên lạnh lùng càng thêm cuốn hút, môi đào khẽ mỉm cười chẳng khác nào nụ hoa chớm nở: “Cô nghịch quá đấy.”

Thiếu nữ vận y phục trắng cười hì hì dụi người vào lưng cô nói: “Lâu lắm rồi tôi mới được ra ngoài vui chơi, chị đừng có giận nhé.”

Thiếu nữ mặc y phục xanh lam khẽ gật đầu nói: “Đúng là chúng ta lâu lắm rồi mới được ra ngoài ngao du như thế này, vui một chút cũng chẳng sao.”

Thiếu nữ đi bên cạnh hai người, mặc y phục đỏ tía, tay vân vê một cây sáo ngọc, cô chính là Đỗ Phỉ Ngân từ khi rời Lưỡng Tiên Quốc đi ngao du qua mấy quốc gia thì tình cờ gặp hai chủ tớ thiếu nữ áo xanh lam mới kết làm bạn tri kỷ. Cô xem hai chủ tớ họ thân mật vui vẻ thì bật cười nói: “Chị Anh cứ để mặc cô ấy đi, chúng ta tìm một khách sạn nào đó uống vài chén, cho đầu óc tinh mẫn.”

Thiếu nữ mặc y phục xanh lam tên Võ Lý Anh gật đầu ‘ừ’ một tiếng.

Cả ba đi được một lúc nữa thì thấy phía trước có một khách sạn lớn rất vừa mắt liền bước vào. Vừa ngồi vào bàn, một tay nhân viên nhanh nhảu chạy lại nói: “Ba quý cô chẳng biết dùng món gì đây ạ?”

Thiếu nữ mặc y phục trắng nhanh miệng nói: “Có bao nhiêu món ngon thì đem cả ra đây.”

Tay nhân viên ngẩn ra không biết nói gì. Võ Lý Anh lườm mắt nhìn cô nói: “Ăn nói bừa bãi! Cậu mang ra đây một bình rượu ngon, một ít đồ nhấm đặc sản của khách sạn là đủ rồi.” Tay nhân viên nghe cô nói biết là khách từ phương xa mới tới, cười nói:

“Chắc các vị là người mới đến đô quốc Quyên Uyển này rồi, thành thử mới không biết danh tiếng khách sạn chúng tôi. Khách sạn chúng tôi được xem là nổi tiếng bật nhất ở đây, đặc sản có hơn năm mươi món, xếp đầu là da tần bì xào, nguyên liệu chính là da heo năm mươi tuổi, được tẩm ướp qua mười lăm loại thảo dược. Món này rất phù hợp cho ba vị dùng với rượu ‘Thiết Ẩm Lương’. Phải nói là đệ tuyệt!” Hắn vừa nói vừa hướng ngón cái lên tự thưởng cho mình.



Ba người nghe qua thì thấy rất hay, nhưng nguyên liệu chế biến không có gì đặc biệt cũng bán tín bán nghi. Thiếu nữ mặc áo trắng bĩu môi nói: “Bọn tôi vừa vào quán đã được tiếp ngay món da heo, nghe thật thô bỉ! Còn món nào khác nữa hay chăng?”

Tay nhân viên nghe cô nói thấy có lý lắm! Nhìn ba thiếu nữ đều là tuyệt đại mỹ nhân, phục vụ ngay món da heo có hơi thô bỉ thật. Nhưng đó quả thật là đặc sản của khách sạn không phải khua môi múa mép nói bừa. Hắn xem chừng khách không hài lòng cũng không dám phân bua, cười nói: “Ba vị nghe món đó không cao sang thì dùng đến món phượng hoàng phục hổ đi, món này được xem là đệ nhị, nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, được chế biến từ ức gà của tám loại nuôi nhốt khác nhau, mỗi loại được phục dụng một loại dược phẩm đại bổ khác nhau, nóng, cay, mát, đắng, ngọt…đều có, mùi vị cực kỳ lạ miệng. Các cô thấy thế nào?”

Đỗ Phỉ Ngân gật đầu nói: “Cậu mang cả hai món ra đây.”

Võ Lý Anh ‘ừ’ một tiếng, chỉ có thiếu nữ mặc áo trắng là bĩu môi không vừa ý: “Mang thêm cho tôi một ít bánh ngọt.”

Tay nhân viên vâng dạ lùi đi.

Vừa hay từ bên ngoài cửa đi vào một toán hơn hai mươi người, mặc áo chùng đen phủ kín toàn thân, chỉ để lộ ra đôi mắt trừ tên dẫn đầu. Hắn để mủ áo chùng lật ra sau lưng, lộ ra mái tóc rối tung, hai mắt bôi đỏ, miệng bôi trắng, mặt mày dữ tợn, hàm hồ đi vào đại sảnh khách sạn.

Võ Lý Anh cau mày nói: “Giáo hội Đế Ma.”

Đỗ Phỉ Ngân không xem đám giáo sĩ đó vào đâu chỉ gật đầu ‘ừ’ một tiếng. Thiếu nữ áo trắng bật cười nói: “Bọn người đó ai ai cũng quỷ dị tà ma…”

Không đợi thiếu nữ áo trắng nói dứt lời, Võ Lý Anh sầm mặt hất vào vai cô nói: “Tống Thủy! Im mồm ngay cho ta!”

Lời nói Tống Thủy không lớn nhưng tên giáo sĩ dẫn đầu đám giáo hội Đế Ma vẫn lườm mắt nhìn tới, miệng nhếch lên cười khạch khạch.

Đỗ Phỉ Ngân bật cười nói: “Chị Anh đâu cần phải sợ chúng.”



Võ Lý Anh trông bộ dạng bất lương của tên giáo sĩ đó nhìn tới, thở dài một tiếng nói: “Chúng ta cần gì phải rước thêm phiến phức vào người.”

“Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám tiểu tốt vô hại, chị cứ an tâm.” Đỗ Phỉ Ngân đương nhiên không bỏ qua ánh mắt quái dị của tên giáo sĩ đó, nói.

Tống Thủy gật đầu ‘ừ’ một tiếng.

Võ Lý Anh trầm ngâm một lúc mới nói: “Chúng ta tốt nhất không nên gây sự với người của giáo hội Đế Ma. Chúng tới đây chắc chắn không có ý định tốt đẹp gì đâu.”

Đỗ Phỉ Ngân trông vẻ mặt hơi biến sắc của Võ Lý Anh thì lấy làm lạ lắm. Suốt mấy tháng qua ba người đi ngao du khắp đây đó, gặp không ít phiền phức, còn lấy đó làm việc giải khuây. Cô lâu ngày được rời khỏi Lưỡng Tiên Quốc, tự do tự tại, thích làm gì thì làm, rất sảng khoái. Trên đường gặp Võ Lý Anh, Tống Thủy hai chủ tớ họ, thấy hợp tính thì cùng nhau ngao du, trên đường tiện tay còn gây ra không ít vụ lộn xộn. Ngay đến quốc vương một nước, hai cô còn dám đến tận nơi q·uấy n·hiễu một phen thì đám giáo sĩ Đế Ma đó có đáng gì.

Võ Lý Anh nhìn bộ dạng dửng dưng của Đỗ Phỉ Ngân mới lắc đầu nói thêm: “Việc này có chút trọng đại, tôi không tiện kể ra. Chúng ta chớ dây chuyện với chúng làm gì.”

Đỗ Phỉ Ngân khẽ gật đầu một cái, trong lòng có chút nghi hoặc hướng mắt nhìn về phía đám giáo sĩ Đế Ma. Tên dẫn đầu đó thực lực so với Tống Thủy còn có phần thua kém, chỉ mới đạt đến chuẩn mực dị nhân ngũ mệnh cơ sơ, không đáng để cô xem trọng. Nhưng nghe Võ Lý Anh nói có chút nghiêm trọng thành ra không muốn làm tới nữa.

Vừa hay tay nhân viên khách sạn mang rượu thịt chạy tới, vừa đặt khay xuống bàn chợt nghe tên giáo sĩ dẫn đầu quát lớn: “Mang đến bàn của ta!”

Tay nhân viên ngớ người, không dám bày rượu thịt trên khay ra bàn, quay sang thưa: “Các vị đợi một chút! Chúng tôi sẽ mang rượu thịt khác lên cho các vị.”

“Ta thích uống rượu ngay bây giờ!” Tên giáo sĩ gãi gãi bộ râu quái nón, cười khạch khạch.

Tay nhân viên mặt mày nhăn nhó, đưa mắt nhìn ba người Võ Lý Anh nói: “Các vị chắc phải nhường họ một chút rồi.” Nói rồi xoay người mang khay rượu thịt chạy về phía đám giáo sĩ.

Tống Thủy đập bàn nói: “Khốn kiếp! Mi Còn không quay lại cho ta!”

Võ Lý Anh xua tay nói: “Cứ để hắn mang đến cho chúng.”

Lời cô vừa dứt đã thấy tên giáo sĩ nhoáng lên một cái, lướt tới chộp lấy vai Tống Thủy cười nói: “Con bé này rất vừa mắt ta!” Bàn tay chợp ra nhanh như cắt, Tống Thủy lách người tránh đi nhanh không kém gì.

Tên giáo sĩ khẽ ‘ồ’ lên một tiếng nói: “Khá lắm!”

Tống Thủy tính khí ngạo nghễ khác xa Võ Lý Anh, vừa hay đối phương ra tay trước rất hợp với ý mình, liền nhếch miệng cười nói: “Mi đã tự dẫn xác đến thì đừng trách ta!” Lời vừa dứt, chưởng thủ đã đánh thẳng vào mặt tên giáo sĩ.