Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 90: Động Thủ




Chương 90: Động Thủ

Tên giáo sĩ giáo hội Đế Ma không ngờ tới Tống Thủy tránh né đã nhanh, xuất thủ còn nhanh hơn. Hắn kinh hãi khi ảo chưởng mờ trắng vỗ tới mặt, lập tức nhún người nhảy lùi ra sau, đồng thời vung hai tay chém ra trước. Hai ảo ảnh bàn tay đỏ như máu xuất hiện kịp lúc ngăn ảo chưởng lao tới. Hắn còn chưa kịp định thần đã thấy Tống Thủy lao tới trước mặt, miệng cười khì khì hai chưởng đã vỗ thẳng vào ngực hắn.

‘Phành’ một tiếng, tên giáo sĩ Đế Ma bay vọt ra sau, lăn mấy vòng, lom khom đứng dậy, mặt hiện lên hai chữ ‘kh·iếp sợ’.

Hắn tự cho mình từ xưa tới nay có mắt đánh giá đối phương, đã ra tay thì nắm chắc phần thắng, chưa từng gặp qua địch thủ. Vừa bước vào khách sạn đưa mắt nhìn ba người Võ Lý Anh, Đỗ Phỉ Ngân, cảm nhận Tống Thủy dị thuật lực lưu chuyển quanh người, quan sát kỹ thực lực cùng lắm chỉ mới bước qua chuẩn mực dị nhân nhất mệnh, nhị mệnh không thể hơn được. Với một người ngang tay với hắn, không có kinh nghiệm tác chiến thì hắn chẳng xem vào đâu. Tống Thủy chỉ là một thiếu nữ nhu mì, yếu ớt càng làm hắn chắc mẩm, chỉ cần ra tay chớp nhoáng có thể tóm gọn cô ngay. Hai người kia dị năng không mảy may xuất hiện, thành thử hắn chẳng để ý tới làm gì. Hơn nữa vừa bước vào đã nghe Tống Thủy nói lời miệt thị, ra tay với cô là đáng lắm, chẳng có gì là vô cớ gây chuyện cả.

Không ngờ tới Tống Thủy đã nhanh còn ra tay vô cùng tàn độc. Mới qua lại hai kích đã bị trúng chưởng, nhìn lại trước ngực in rõ hai dấu tay thủng xuyên qua lớp áo, ngay đến da thịt cũng bị cháy xém đi, nghe mùi khét lẹt.

“Dị Thú!” Hắn nhìn qua v·ết t·hương kinh hãi nói ra.

Tống Thủy hai mắt nhu mì, chớp cái đã chuyển sang màu đỏ, miệng nhếch lên cười nói: “Mi biết được thì đã muộn rồi.”

Thực khách trong khách sạn thấy hai bên động thủ lập tức bỏ chạy tán loạn, đám giáo sĩ vội vàng vung pháp khí ra vây bọc Tống Thủy lại.

Bọn chúng thừa biết dị thú đã hóa hình hoàn chỉnh thực lực tương đương biến dị nhân chuẩn mực cơ sở, sát tính nổi lên thì vô cùng hung hãn. Tống Thủy vừa mới xuất kích đã đánh cho tên sứ giả giáo sĩ ngã lăn quay ra đất thì kh·iếp sợ lắm, không ai dám lơ là chủ quan.

Tống Thủy không nghe Võ Lý Anh nhắc nhở thành thử càng thêm khoan khoái, lời vừa dứt liền vung chảo đánh tới.

Bọn giáo sĩ nhìn thân mình Tống Thủy lướt tới lập tức vung pháp khí chém ra đồng loạt, vây riết lấy cô vào giữa, trước sau, phải trái, trên dưới cùng lúc công kích. Đám giáo sĩ này thực lực không phải tầm thường, pháp khí đánh ra khí thế vô cùng dũng mãnh, không thể xem thường được.



Tống Thủy cho mình thực lực hơn xa đám giáo sĩ nhưng cùng lúc giao thủ với mấy chục tên không dễ gì đắc thắng ngay được. Thủ pháp vừa vỗ xuống mặt một tên giáo sĩ, đã thấy phía sau một loạt pháp khí chém xuống lưng, tránh đi, lại thấy phía trước pháp khí đâm tới.

Tống Thủy nhún người nhảy lên tránh, ‘hừ’ lạnh một tiếng, sau lưng một cái đuôi chồn hương trắng muốt lộ ra, xoay tít, một làn khí mờ mờ lam sắc tỏa ra, đám giáo sĩ hú lên một tiếng lùi cả ra, đưa tay bịt lấy mũi. Tên sứ giả giáo sĩ đứng bên ngoài lượt trận thấy vậy hô lớn: “Cẩn thận!”

Lời hắn vừa ra khỏi miệng, đã có hai, ba tên chậm chạp lăn quay ra đất, hai mắt trợn ngược, miệng cười khì khì, hóa ra đã trúng phải mê hương.

Tống Thủy hì hì cười lớn, chân vừa chạm đất đã thấy tên sứ giả giáo sĩ tay cầm hai khúc xương trắng hếu, gầm lên một tiếng, nhắm đầu cô lao tới: “Con yêu dịch này c·hết cho ta!”

Tống Thủy lật tay lấy ra cây thước ngọc xanh lam, điêu khắc muôn thú trông rất đẹp mắt. Một thước, một xương vừa chạm nhau đã nghe ‘chát’ một tiếng, dị lực theo đó bắn ra tứ phía, vậy mà xới tung cả một góc đại sảnh khách sạn lên.

Đám giáo sĩ không dám tiến lại trợ giúp sợ trúng phải hương độc, chứng kiến uy lực phản phệ thì lùi lại càng mau.

Tên sứ giả giáo sĩ Đế Ma trước đó chủ quan mới ăn phải trái đắng, lần này nghiêm mật giao thủ với Tống Thủy vô cùng quyết liệt, cả hai qua lại hơn trăm kích vẫn không phân thắng bại.

Ngồi phía xa xa, Đỗ Phỉ Ngân cười nói: “Tống Thủy vậy mà khá thật.”

Võ Lý Anh lắc đầu chán ngán: “Nó chỉ giỏi gây phiền phức mà thôi.”



“Xem chừng cả hai phải qua nửa ngày mới phân thắng bại, chúng ta thưởng thức xem rượu ‘Thiết Ẩm Lương’ có thật sự ngon hay không.” Đỗ Phỉ Ngân dứt lời, bàn tay hướng khay rượu thịt tên nhân viên trước đó đặt bên kia bàn, vẩy nhẹ, khay rượu thịt vậy mà cứ hướng bàn hai người bay tới.

Võ Lý Anh mỉm cười, gật đầu một cái. Đỗ Phỉ Ngân cầm lấy vò rượu ‘Thiết Ẩm Lương’ rót ra hai cái chén nói: “Chị mỉm cười mới đẹp làm sao, tôi là phận nữ nhi còn bị mê hoặc nữa cơ đấy.”

Võ Lý Anh cầm chén rượu uống một hớp, gật đầu nói: “Rượu thật là ngon, không hổ danh là ‘Thiết Ẩm Lương’.”

Đỗ Phỉ Ngân cười khẽ, hớp một ngụm ‘à’ lên một tiếng: “Đúng là ngon thật! Chị nói xem, đám giáo hội Đế Ma đó đến lục địa Tứ Châu chúng ta làm gì?”

Võ Lý Anh vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng, liền đặt đũa xuống, vẻ mặt vui tươi mới đó biến mất: “Chuyện đó tôi chỉ nghe được loáng thoáng, còn thật tình bên trong không rõ ràng cho lắm.”

Đỗ Phỉ Ngân chỉ biết lục địa Nhị Châu theo thể chế giáo hội, khác biệt so với Tứ Châu theo thể chế quân chủ. Đứng đầu lục địa Nhị Châu là vị giáo hoàng giáo hội Đế Ma. Trước nay nước sông không phạm nước giếng, giáo sĩ đến Tứ Châu không ngoài mục đích ngoại giao, thì tuyệt đối không được truyền giáo hay ăn mặc theo lề lối giáo sĩ ra đường. Đám giáo sĩ Đế Ma này vậy mà không kiêng dè gì, đã phạm vào tội đại kỵ, mà còn hung hãn gây chuyện đánh người trước thì rất quá quắc. Cô xuất thân trong hoàng tộc đương nhiên hiểu biết tương đối về đại kỵ này. Cô phát giác Võ Lý Anh có chút kỳ lạ, vừa gặp đám giáo sĩ Đế Ma đã tỏ vẻ khó chịu, còn lờ mờ nắm biết nguyên do giáo sĩ giáo hội Đế Ma xuất hiện ở đây nữa. Cô chợt nảy ra ý định muốn hỏi cho ra nhẽ, phần chính yêu cô rất hiếu kỳ Võ Lý Anh từ nơi nào đến.

Võ Lý Anh thở dài một tiếng nói: “Cách đây không lâu lắm, tôi nghe nói một vị đại giáo chủ sau một chuyến quay về Tứ Châu thăm cố hương thì t·ử n·ạn trên đường. Vì việc này giáo hội Đế Ma đã cử người đến Tam Châu và Tứ Châu tìm nơi vẫn lạc của vị đại giáo chủ này. Chính yếu là vì thế, tôi mới không thích dây dưa với chúng.”

Đỗ Phỉ Ngân nghe ra không khỏi thần người. Việc này rất hệ trọng, vậy mà cô không hề nghe cha cô đề cập tới bao giờ. Thoáng chốc cô đưa mắt nhìn Võ Lý Anh nghi ngờ, nhưng chớp mắt lại vui vẻ hướng mắt nhìn về phía Tống Thủy. Bấy giờ Tống Thủy cùng tên sứ giả giáo sĩ đã đánh nhau đến hồi kịch liệt. Tống Thủy một mặt huy động viên minh châu pháp bảo khống chế tên sứ giả giáo sĩ Đế Ma, một mặt dùng thủ chưởng đánh phá tấm khiên pháp khí mặt người trắng bạch thủ vệ quanh người hắn.

Tên sứ giả giáo sĩ cắn răng, miệng thổ huyết, một mặt gắng gượng huy động tấm khiên pháp khí, một mặt kiềm chế viên ngọc minh châu không ngừng hút tinh lực trên người. Mặt mày tỏ vẻ dữ dằn của hắn teo tóp đi, vậy mà trông tiêu sái hơn rất nhiều.

“Mi còn không mau xin hàng.” Tống Thủy cười hì hì nói.

“Ta mà thèm cầu xin con vật súc sinh mi sao.” Tên sứ giả giáo sĩ tóc tai co quắp lại như cái mũ trùm đầu, vẻ mặt cực kỳ thê lương. Đám giáo sĩ xung quanh, chạy ngược, chạy xui không biết phải lao lên tiếp ứng thế nào.



Tên sứ giả giáo sĩ ‘hự’ một tiếng, toàn thân khuỵn xuống, tia mau từ khóe mắt không ngừng bắn ra, bị viên minh châu hấp thụ sạch sẽ. Vừa lúc đó nghe ‘ầm’ một tiếng, từ trên mái khách sạn bàn tay ảo ảnh vàng óng ánh hướng viên minh châu vỗ một cái.

Tống Thủy bị phản kích bất ngờ, không kịp thu hồi viên minh châu lại. Thần niệm mong manh điều động viên minh châu không chịu nổi một vỗ, lập tức tan biến, miệng liền thổ ra một ngụm máu. Cô đưa mắt nhìn lại thì thấy một lão già râu tóc bạc trắng, tướng mạo đĩnh đạc, ăn mặc quý phái, cốt cách như tiên, như phật, từ lỗ hổng trên mái nhà khách sạn bay đáp xuống. Lão lườm mắt nhìn Tống Thủy một cái, đồng thời quay sang tên sứ giả giáo sĩ Đế Ma nói: “Bọn mi dám ngang nhiên đến quốc đô của ta làm loạn à?”

Tống Thủy thu lấy viên minh châu lại, đưa vạt áo lau v·ết m·áu dính trên khóe miệng, phì một tiếng nói: “Hóa ra là một lão quốc vương già xấu tính.”

Lão đường đường là quốc vương một nước, được người người kính trọng, vậy mà một lời Tống Thủy nói ra đã có ý xem thường không khỏi sa sầm nét mặt quát: “Chỉ là một dị thú mà dám lớn tiếng ở đây.” Lão vừa nói, vừa phất tay đánh về phía cô. Một ảo chưởng lướt mau tới Tống Thủy, vừa hay một bàn tay ảo ảnh trắng muốt như ngọc chụp tới, vậy mà ngăn ảo chưởng dễ như không. Lão quốc vương ‘ồ’ lên một tiếng hướng mắt nhìn về phía Võ Lý Anh, Đỗ Phỉ Ngân vẫn an nhiên uống rượu bên kia bàn, mắt không khỏi cau lại, quay sang tên sứ giả giáo sĩ Đế Ma quát một tiếng: “Bọn mi còn không cút mau cho ta!”

Tên sứ giả giáo sĩ Đế Ma vừa thấy lão xuất hiện, chân tay đã bủn rủn, tóc tai dựng ngược cả lên. Nghe quát vội vàng dập đầu tạ ơn, rồi xoay người chạy ra khỏi khách sạn không dám quay lại nhìn.

Lão quốc vương hướng Võ Lý Anh, Đỗ Phỉ Ngân hỏi: “Hai vị từ đâu đến? Sao lại càn quấy quốc đô làm ảnh hưởng tới dân sinh.”.

Trước đó lão đang an vị trong vương điện với các vương phi, thì nghe cấp báo phía tây quốc đô xuất hiện một nhóm giáo sĩ giáo hội Đế Ma. Không lâu, lão được hoàng tử Lương Quy Quốc cảnh báo việc này, vội vàng chạy tới dò xét ngay. Vừa hay lúc đó tên sứ giả giáo sĩ cùng Tống Thủy đang đánh nhau tới hồi kịch liệt. Lão trông thấy tên sứ giả giáo sĩ yếu thế hơn, gục xuống liền ra tay c·ướp giúp. Để người của giáo hội Đế Ma xảy ra chuyện trên quốc thổ của mình sẽ rất khó ăn nói với thượng tầng, tốt nhất là ra tay ngăn trở trước tránh để sự tình đáng tiếc xảy ra.

Lão vừa rồi chỉ muốn ra tay dạy bảo Tống Thủy một bài học, thành thử ra tay không nặng. Không ngờ đến, thiếu nữ mặc y phục xanh lam ngồi uống rượu kia chỉ thuận tay phất một cái đã hóa giải ngay thủ chưởng của mình thì kinh lắm. Lão hướng mắt nhìn Võ Lý Anh, Đỗ Phỉ Ngân một lúc không sao nhìn thấu được thực lực hai người thì càng thêm lo lắng. Lão buột miệng hỏi dò, hai người vẫn không thèm để ý tới mình mới hỏi lại lần nữa: “Các vị là ai?”

“Lão đường đường là quốc vương một nước, chắc hẳn không tiện ngồi ở chỗ này nói chuyện với hai chúng tôi.” Đỗ Phỉ Ngân cười cười nói, đồng thời phất tay ném về phía lão một lệnh bài màu vàng kim. Lão đưa tay chụp lấy, nhìn qua một lượt thì vội vàng nói: “Hóa ra hai vị là người từ cung điện Lưỡng Tiên Quốc tới. Lão vương chậm trễ không kịp tiếp đón, xin mời hai vị đến vương điện một chuyến.”

Đỗ Phỉ Ngân khẽ gật đầu đồng tình, hướng mắt nhìn Võ Lý Anh nói: “Sao không đến vương điện vui vẻ một chút! Chị cùng đi với tôi chứ?”

Võ Lý Anh gật đầu ‘ừ’ một tiếng, cả ba theo lão quốc vương già rời khỏi khách sạn.