Chương 35: Song Hành
Mạc Vũ, Mai Đình Tú xuống khỏi boong thuyền, quân binh canh giữ thuyền không ra ý hỏi han tới. Vừa lên bờ Mạc Vũ hướng Mai Đình Tú đi men theo bờ sông mà đi. Mai Đình Tú lấy làm lạ, trước đó hắn còn muốn đến hỏi mượn Trần Duy Mô hai con thú cưỡi nhưng biểu hiện của Mạc Vũ không tốt thì thôi.
Cả hai người men theo bờ sông một đoạn mới theo đường mòn đi tiếp. Cả hai hòa vào đoàn dân binh đi nửa ngày thì tách khỏi đoàn, theo đường tắc xuống phía nam.
Đi không xa thấy phía trước doanh trại Xạ Viễn Quốc cờ xí ngợp trời. Mai Đình Tú cho biết đó là doanh trại dã chiến ngoại vi thị trấn, chỉ cần đi qua đó là vào thị trấn nhưng hiện tại quân binh canh giữ rất nghiêm mật, người qua lại được giá·m s·át rất khắc khe. Trước đó không lâu Mai Đình Tú từ đó ra thành thử quen biết không ít người. Cả hai không khó khăn mấy để qua được trại quân doanh.
Một phần phía nam thị trấn Diễn Châu được xem là chiến trường chính, hiện tại đã vãn cuộc nhưng hậu quả để lại thật thảm khốc, khói tàn còn bốc lên ngùn ngụt, nhà cửa tan hoang, thây c·hết đầy đường. Mạc Vũ lần đầu thấy cảnh tượng này không khỏi kh·iếp sợ, oán thán quân Hắc Cốt Sơn tàn ác. Phía nam thị trấn không nhộn nhịp như tây, bắc thị trấn nhưng lại là nơi tập kết kho bãi hàng hóa, phần nhiều đều là người dân lao động tay chân bình thường sinh sống. Nói sao vẫn là nơi đông đúc vậy mà quang cảnh trước mắt hoang tàn, không sao nhận ra được. Ngay đến Mai Đình Tú ngày thường chẳng xem việc h·iếp đáp người khác vào mắt còn phải cau mày, ghê sợ.
“Phía trước là quân tặc khấu đóng quân, chúng ta không nên tiến đến đó.” Mai Đình Tú trỏ tay về phía đám khói đen bốc lên ngùn ngụt phía trước nói.
“Bọn Hắc Cốt Sơn khốn kiếp!” Mạc Vũ sững sờ, miệng lầm bầm bước chậm về phía trước.
Mạc Vũ ngày thường sống trong cảnh sung túc, xung quanh kẻ hầu người hạ, đã quen với phong thái của người vô lo vô nghĩ. Mỗi bước ra cửa đã có người quản mọi việc, đến ngay việc đi đứng, ăn uống cũng không nhất thiết đụng tới. Trải nghiệm cuộc sống thường nhật chẳng qua từ nghe người nhà thuật lại mà thôi. Chỉ hai năm gần đây cậu mới được Mạc Lâm cho ra ngoài thường xuyên, tự trải nghiệm học hỏi sự đời mới có chút tiến bộ. Ứng xử bề ngoài cậu có phần lọc lõi nhưng phân định vẫn không rõ k·ẻ g·ian người ngay, chỉ thấy thuận tai chút xíu là cho tốt lành, chướng mắt liền cho là phường vô lại xấu xa. Chẳng hay biết đó có phải là bản tính nhất thời của cậu hay không, chẳng màng người ngay, kẻ xấu cậu đều thích kết giao. Một đường cùng Mai Đình Tú mệt nhọc cuốc bộ tới tận đây, mặc kệ lời đồn ‘ác danh’ cậu nghe được về hắn cũng là cái tính chẳng giống ai đó. Cậu buột miệng chửi ầm tổ tiên tám đời tổ tông Hắc Cốt Sơn, chẳng cần biết mấy ngày trước còn khen ngợi tay Nguyên Hồng can trường, trọng nghĩa khí gì gì đó.
Mạc Vũ xúc động, mắt đỏ lựng, nước mắt không kiềm được trào ra. Cậu không dám nhìn tới cái xác c·hết c·háy đen bên đường mà bỏ đi. Quang cảnh này quá sức tưởng tượng của cậu, nhà cửa, đường sá, bước chân cậu đi tới đều thấy loang lổ v·ết m·áu. Cậu thần ra một lúc miệng lầm bầm: “Không thể để chúng tiến về phía trước thêm nữa.” Chỉ nghĩ tới cảnh mấy nơi sầm uất trong thị trấn đều tan hoang như thế này mà rùng mình.
Mai Đình Tú chậm bước theo sau Mạc Vũ ánh mắt dò xét động tĩnh xung quanh, nhìn bên trái đường sạch sẽ, nguyên vẹn hơn thì níu lấy áo Mạc Vũ nói: “Chúng ta đi hướng kia.”
Cả hai băng qua con hẻm nhỏ, chạy một mạch nửa giờ thì nghe phía trước có tiếng người nói chuyện, cả hai lập tức nấp vào mép một căn nhà nhỏ.
“Suỵt, có tiếng người đi tới!”
Cả hai vừa nấp đi thì một toán năm, sáu tên tặc khấu Hắc Cốt Sơn lùng sục ngã tư đường phía trước đi lại, một tên ồm ồm giọng nói: “Khỉ gió thật, đội tiên phong chúng nó vơ vét sạch sẽ cả rồi chúng ta tới đây thì mót được cái gì nữa. Khốn kiếp! Cả mấy kho chứa dược liệu, lương thực đều bị khoắng sạch.”
Một tên cười khách khách nói: “Chúng ta đến sau tự nhiên thiệt thòi rồi, phía trước còn khối thời gian làm giàu, chú cứ từ từ mà tận hưởng. Bọn Xạ Viễn Quốc đóng quân phía bên kia, chúng ta cứ theo lệnh đầu lĩnh tuần tra cho nghiêm túc vào, khéo bọn chúng đánh úp tời thì cái mạng khó giữ chứ đừng nói đến chuyện làm giàu.”
Một tên khác nghiêm giọng nói: “Anh ấy nói đúng đó! Ở đây là chiến tuyến nên cẩn trọng đi thì hơn. Quan sát xung quanh xem, không có động tĩnh gì thì rút về thôi, đến gần chỗ đóng quân của bọn Xạ Viễn Quốc lắm rồi đó.”
Người lên tiếng đầu tiên tặc lưỡi nói: “Ở đầy thì có gì mà tới xem, toàn là xác c·hết. Chúng ta kéo qua bên kia! Ở đó có mấy căn biệt phủ lớn, xét qua một lượt nữa biết đâu tìm được chỗ tốt. Đám gia tộc giàu có thì khối nơi cất của báu quý giá.”
“Đến lượt chú chắc. Các vị đầu lĩnh chiếm cứ hết mấy căn biệt phủ lớn đó cả rồi. Thôi thì quay về báo cáo trước rồi tính sau.” Giọng người thứ hai lại lớn tiếng nói.
Cả bọn đi qua con hẻm hai người Mạc Vũ, Mai Đình Tú ẩn mình, ngó nghiêng lắc đầu e ngại: “Quay về thôi!”
Mai Đình Tú nhìn toán tặc khấu đã bỏ đi mới lạnh giọng nói: “Bọn khốn kiếp đáng c·hết! Chúng ta đi thôi!”
Mai Đình Tú sải bước theo sau toán quân tặc khấu, Mạc Vũ chẳng buồn hỏi chuyện, mặt trầm ngâm bá·m s·át theo sau.
“Hình như chúng đến con đường phía trước.” Mai Đình Tú thở phào nhẹ nhõm nói.
“Phía trước là Mai gia sao?” Mạc Vũ bấy giờ mới chú ý tới căn biệt phủ phía xa, có một tòa nhà riêng biệt cao mấy tầng, vẫn con nguyên vẹn lại hỏi thêm: “Đó là căn nhà gì vậy?”
“Đó là đại thư phòng chỉ để cất giữ đồ gia bảo của Tần gia, Mai gia thì rẻ trái ở ngã tư kia đi hơn một dặm đường nữa. Chỉ là quân tặc khấu hình như tập trung ở đó rất đông, không biết làm sao có thể qua được. Khu này lại không có đường tắc lỗi rẽ, chắc hẳn phải chờ đến đêm khuya may ra mới có thể.” Mai Đình Tú vừa nói vừa hướng mắt nhìn trời đã quá trưa nói.
“Vậy chúng ta tìm chỗ nấp kín đợi đến tối hãy đi tiếp.” Mạc Vũ thoáng thấy phía xa có quân tặc khấu đi lại, tiếng nói vọng tới nghe rõ ràng thì đồng tình nói.
Mai Đình Tú gật đầu, cả hai quay lại tìm một căn nhà xập xệ ẩn nấu.
Mạc Vũ từ lúc rời khỏi hầm rượu chưa ăn miếng nào, bụng đói cồn cào không sao chịu được. Ngồi nhàn nhã trong căn nhà tối lại càng thêm khó chịu. Mai Đình Tú sốt ruột đi loanh quanh, tìm kiếm chẳng thấy có gì đáng giá thì thở dài ngán ngẩm. Cả hai không biết vô tình hay hữu ý hướng mắt nhìn nhau, bụng cùng kêu lên ‘ục ục’ thì chỉ mặt nhau cười òa lên.
Trời vừa sâm sẩm tối thì cả hai mới mò ra ngoài. Phía xa xa một cột lửa cháy rực rỡ rọi tới, tòa nhà cao tầng của Tần gia không khác gì ngọn đuốc soi sáng cả một khoảng tối. Cả hai không khỏi lắc đầu thở dài tiếc nuối.
Cả hai đi một đoạn thì phía trước hai tên tặc khấu tuần tra loạng choạng dắt díu nhau đi tới, miệng lảm nhảm cười nói.
Mai Đình Tú nhìn hai tên tặc khấu, vẻ mặt rầu rĩ trước đó biến mất. Mạc Vũ còn chưa kịp hỏi, thì hắn đã rút ra một đoản kiếm cười nói: “Có cách rồi! Mấy tên say rượu này để tôi xử lý. Chú nấp ở đây chớ gây ra tiếng động.”
Mạc Vũ phát lạnh với ánh mắt lồng lên dữ tợn của hắn trong bóng tối chập chờn ánh lửa. Cậu không nói gì, gật đầu một cái rút ra sau. Mai Đình Tú len lén lao lên trước, đi theo hai tên tặc khấu một đoạn xa. Mạc Vũ nép mình vào một bức vách đã đổ xụp, mắt hướng nhìn về phía tòa nhà đang b·ốc c·háy, tâm tính của cậu tự nhiên cũng trở nên mạnh mẽ. Không sớm đẩy lùi tặc khấu ra khỏi thị trấn, thì tình trạng thảm cảnh này không phải mỗi tòa nhà Tần gia hứng chịu. Mạc Vũ còn mông lung nghĩ ngợi đã thấy Mai Đình Tú quay lại mang theo hai bộ đồ của tặc khấu cười nói: “Mau mặc vào thôi!” Nói rồi ném lấy một bộ áo về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ vừa chụp lấy bộ áo, mùi rượu nồng nặc thốc vào mặt không khỏi cau mày tránh đi. Mai Đình Tú nhanh chóng cởi y phục của mình ném đi thay ngay bộ áo Hắc Cốt Sơn vào. Hắn lấy khăn chít đầu có ký hiệu hài cốt thắt chặt lên trán, nhìn Mạc Vũ chần chừ thì nói: “Không cải trang thế này thì khó mà đi qua được mấy trại canh của chúng.”
Mạc Vũ đã thử qua bộ áo này lúc sáng, rộng thùng thình, không tự nhiên, mặc vào người không giống một tên tặc khấu Hắc Cốt Sơn thật sự. Nhưng Mai Đình Tú quả quyết, cậu lập tức cởi y phục trên người mặc nó vào. Cả hai nhìn kỹ qua một lượt thấy đã ổn phần nào, với lại trong đêm tối rất khó nhận ra khác thường mới đi về phía doanh trại bọn tặc khấu.
Một doanh trại dã chiến được dựng ngay trên đường phố, bếp lò, nồi niêu được đem ra giữa đường đun nấu. Mỗi tốp nhỏ hơn sáu người tập trung quanh bếp ăn uống, cười đùa. Xung quanh chỉ có vài người cưỡi thú chạy quanh tuần tra, an ninh sơ sài thành thử Mạc Vũ, Mai Đình Tú hai người vật vờ đi tới chúng chỉ nhìn sơ qua y phục, hỏi qua loa mấy câu khẩu hiệu riêng. Mai Đình Tú không biết dùng thủ đoạn gì mà cạy được khẩu hiệu từ hai tên say, trước đó đã mách cho Mạc Vũ hay để đối phó đám tuần canh. Hai người không mấy khó khăn nhập bọn với một nhóm năm người ngồi phía xa ngã tư. Năm tên này ăn uống đã no nê, nằm lăn ra đất ngủ chỉ còn lại hai tên ngồi nhâm nhi, chén chú chén anh.
Một tên râu quai nón, ngà ngà say hướng Mai Đình Tú hỏi: “Mấy chú tới đây làm một chén cho vui vẻ. Này, trông hai chú lạ lắm đấy ?”
Mạc Vũ vốn nhanh miệng nghe vậy giả vờ ngất ngư, giọng điệu ồm ồm nói: “Chúng tôi ở bên kia tới…” Mạc Vũ vừa nói vừa trỏ tay bừa nhóm người bên kia thêm: “…thấy ở đây có chỗ khuất gió tới nằm nghỉ một lát. Chà, nếu có rượu uống thêm một ngụm thì hay biết bao.” Cậu vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống. Mai Đình Tú là tay giảo hoạt, nhìn hai tên tặc khấu ngất ngư, không lấy làm lo lắng ngồi xuống bên cạnh. Cầm một cái chén không lên cười nói: “Chúng ta làm một chén đi nào.”
Một tên tặc khấu mặt mày già nua, bẩn thỉu cầm lên cái vại nhỏ lắc lắc rồi vứt đi, cầm lên một cái vại khác cười cười rót ra chén Mai Đình Tú đưa ra: “Rượu ngon! Rượu ngon!”
Mạc Vũ không đợi hắn rót rượu cho mình, tự cầm một vại khác lên rót vào chén. Mùi rượu thơm thỏa vào mặt đã đủ cho tinh thần hưng phấn lên mấy phần. Đúng là loại rượu ngon tuyệt hạn. Ngay đến hầm ủ rượu của Mạc gia cũng không có loại rượu ngon bật này, chắc chắn đám tặc khấu đã c·ướp được từ gia thế nào đó. Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ nếm một ngụm gật đầu, thì cười khẽ nói: “Đây là rượu ‘Di Ông Lợi’ của Tiều gia, được ngâm ủ từ tám loại hoa cỏ đặc sản ở Lưỡng Quy Quốc, ở thị trấn ta chỉ có gia tộc lắm tiền nhiều của mới dám bỏ tiền mua cất giữ trong hầm rượu hà hà…xem ra lại lợi cho đám quỷ vật này rồi.”
Mạc Vũ nghe đến Tiều gia không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng. Tiều gia nổi tiếng với nghề điều chế dược phẩm, được mệnh danh là đệ nhất gia tộc điều chế dược. Một trong năm mươi gia tộc trung đẳng ở Lưỡng Quy Quốc, rất có tiếng tăm. Bọn này chẳng qua chỉ là một đám binh lính tầm thường, trên đường tiến đánh Xạ Viễn Quốc còn mang theo rượu quý giá bật này thưởng thức vô tội vạ thế này, thì thật quá khoa trương.