Chương 34: Viện Binh Bất Ngờ
Mạc Vũ nấp phía sau gò đất, chợt tên tặc khấu cưỡi thú phi nhanh tới thì giật mình kêu lớn: “Không hay rồi.” Cậu co giò bỏ chạy.
Tên tặc khấu chạy đến nơi thấy Mạc Vũ rời khỏi chỗ nấp lao xuống bờ sông thì thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt nhìn kỹ một lượt không phát hiện phục binh liền thúc thú cưỡi đuổi gấp theo Mạc Vũ.
Tên tặc khấu đuổi chẳng mấy chốc tới bên Mạc Vũ, tay vung cây roi, lớn giọng quát: “Mi chạy đâu cho thoát!”
Mạc Vũ vừa quay lại roi da đã quất thẳng xuống đầu té sấp xuống đất. Đau quá ré lên một tiếng, vừa hay tên tặc khấu lại thúc thú cưỡi quay ngược lại cười khạch khạch: “Hóa ra chỉ là một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch.” Hắn vừa nói vừa nhảy khỏi lưng thú cưỡi, tay rút cây đoản kiếm giắt sau lưng ra, hướng Mạc Vũ đi tới.
Mạc Vũ tay ôm mặt la ầm lên, lăn lộn dưới đất kêu: “C·hết ta rồi, c·hết ta rồi…mi đánh vỡ một mắt ta rồi!”
Tên tặc khấu cười khạch khạch cúi xuống: “Để ta khoét thêm con mắt còn lại của mi nữa cho toàn vẹn vậy ha ha….” Hắn vừa nói, vừa vươn tay tóm mau lấy cổ áo Mạc Vũ hòng lôi về trình báo tin tức đến phó thủ lĩnh, thành thử không vội ra tay g·iết c·hết cậu.
Hắn vừa cúi xuống, Mạc Vũ chợt buông tay khỏi mặt thè lưỡi chế giễu, tay còn lại nhanh như chớp ném mạnh một cái. Tên tặc khấu không kịp tránh, bụi đất bắn thẳng vào mặt. Hắn hú lên một tiếng vung kiếm đánh bừa ra trước hòng chém c·hết Mạc Vũ.
Mạc Vũ từ nhỏ đã dùng mấy trò quỷ quyệt hèn hạ này làm khổ không ít tên gia đinh trong nhà, lần này trong lúc sinh tử lại giúp không ít cho cậu. Cậu vừa ra tay lập tức lăn người tránh qua một bên, lẩn nhanh ra sau tên tặc khấu vung chân đá mạnh vào hông hắn một cái. Tên tặc khấu loạng choạng té lăn ra đất, cậu theo đó nhảy chồm lên người hắn nện luôn tay vào mắt hắn, miệng quát lớn: “Ta đánh chột mắt mi! Ta đánh chột mắt mi…! Dám khoét mắt ta à!”
Tên tặc khấu khỏe mạnh hơn cậu, nhưng thình lình b·ị đ·ánh vào mắt liên tục mấy cái đau đớn không ít. Vốn mắt mũi bụi đất văng trúng rát buốt không thấy đường, nhận liên tiếp thêm mấy cú đấm giáng vào mắt sao không choáng cho được. Hắn gắng sức hất mạnh Mạc Vũ ra xa, mắt càng cố mở ra thì càng thêm rát buốt, miệng thét lên giận dữ:
“Ta g·iết c·hết mi.”
Mạc Vũ xem bộ dạng dữ tợn của hắn, vội lẩn mau ra sau đá bồi hắn thêm mấy cái, miệng cười khì khì: “Thì ta đá cho mi c·hết nè!” Cậu cầm lấy đoản kiếm hắn làm rơi cách đó mấy bước chân, thủ trước ngực. Tên tặc khấu vừa té xuống đất lại nhảy chồm lên, hướng về phía Mạc Vũ đứng vung chân vung tay đánh bừa, nhưng nào có thấy ai. Hắn tuy không thấy đường nhưng mạnh mẽ vô cùng, cậu lùi lại cách khá xa tìm đường chạy trốn thì ngó thấy trên mặt sông Nhị Tập thuyền bè không biết xuất hiện từ khi nào nườm nượp kéo đến. Cậu ngẩn ra nhìn, trên thuyền cờ hiệu quân binh triều đình Xạ Viễn Quốc phấp phới bay mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chạy mau xuống bờ sông, vừa hay tên tặc khấu mắt đã mở ra được, gầm rú đuổi theo sau. Hắn giận quá rượt theo quyết bắt cho bằng được Mạc Vũ, được mấy bước thì đứng khựng lại đưa vạt áo lên xoa kỹ hai mắt, thì kinh hãi nhảy dựng lên quay ngược lại phía con thú cưỡi.
Mạc Vũ mặc hắn nhảy lên lưng thú cưỡi bỏ chạy thục mạng chẳng thèm để ý tới. Cậu chạy lại bờ sông, đợi một lúc thì đoàn thuyền ngược dòng sông chớp mắt vậy mà tới gần.
Đoàn thuyền hơn mấy trăm chiếc vừa cách bờ không xa lập tức trống trận ầm ầm phát ra, tiếng cầu ván kẻo kẹt hạ xuống. Quân binh trên thuyền ồ ạt lao lên bờ sông, tiến nhanh về phía chiến trường. Một tên trung niên tóc tai vàng óng, mặc y phục quan binh, đứng trước mũi thuyền lầu lớn, mắt nhìn chiến trường cách bờ xa xa, tay chỉ trỏ dặn dò, một tên quân binh đứng cạnh cúi đầu vâng dạ rồi lập tức rời khỏi thuyền, theo sau là một toán quân binh cưỡi thú cũng lập tức xuống theo. Mạc Vũ không xa lạ gì người này, y chính là vị phó đội trưởng Trần Duy Mô, được người trong thị trấn đặt cho biệt hiệu ‘râu sư tử’. Y có bộ râu quai nón cùng đầu tóc vàng óng không khác gì một con sư tử đực. Mạc Vũ không để ý đến các vị quan viên ở trụ sở thị trấn nhưng danh tiếng vị phó đội trưởng ‘râu sư tử’ này rất vang dội. Chỉ là Mạc Vũ tận mắt thấy hành vi vô sỉ của Trương Ung Quý trước đó lấy làm bất mãn, tự nhiên không mấy hào hứng nữa.
Trần Duy Mô nhìn toàn cục thế trận trên bờ khẽ gật đầu, bấy giờ mới ngó về phía Mạc Vũ thấy cậu chăm chăm nhìn về phía này thì lớn giọng hỏi: “Cậu nhóc kia! Nơi đây nguy hiểm sao lại tới đây?”
Mạc Vũ chẳng hơi đâu trả lời xoay người bỏ đi. Vừa lúc lại nghe: “Ồ, chẳng phải chú Dương Liệt Mai đó sao?”
Mạc Vũ vừa nghe đến cái tên này không khỏi ngẩn ra, quay lại nhìn lên boong thuyền. Người đứng bên cạnh Trần Duy Mô không phải Mai Đình Tú thì còn ai vào đây nữa.
Mạc Vũ thần người ra một lúc thì vẫy tay chào nói: “Hóa ra là anh Tú đó à.”
Mai Đình Tú cười khách khách vẫy tay ra hiệu cho Mạc Vũ: “Chú lên thuyền ngay đi, ở dưới đó nguy hiểm lắm.”
Trần Duy Mô nhìn Mạc Vũ qua một lượt thì không để ý đến nữa. Trầm ngâm nhìn quân triều đình chia làm hai đường tiến lên giáp sát chiến trường. Mạc Vũ lên boong thuyền, quang cảnh trước mắt vậy mà rõ ràng mồn một. Đám tặc khấu lúc đầu vừa phát hiện ra Mạc Vũ tưởng quân tiếp viện đã có ý rút lui. Chợt thấy thủy quân từ sông kéo tới đã gấp rút lui quân. Mạc Vũ thấy cảnh này tự nhiên phần nào nhẹ nhõm
“Phó đội trưởng ngài sao không thình lình đánh chúng một trận, khua chiên đánh trống để chúng kịp thời rút đi hết thế kia?” Mai Đình Tú ngược lại, nhìn quang cảnh trước mắt không khỏi thất vọng ra mặt.
Trần Duy Mô hít dài một tiếng: “Chỉ là một đám quân nhỏ không cần thiết phải nhọc công làm gì. Tổng trấn sợ phía tây thị trấn có biến cố mới sai tôi tới đây quan sát. Xem tình hình thì đúng như lời tổng trấn dặn dò, chỉ cần xua chúng lùi về phía nam lúc đó mới giăng một mẻ lưới lớn diệt gọn. Các chú đứng đợi ta ở đây!”. Hắn nói dứt lời liền sải bước đi xuống boong thuyền. Vừa hay bên kia một toán quân binh đã quay trở lại theo sau còn có một nhóm dân binh nữa.
Mạc Vũ không để ý đến hai người chuyện trò, chỉ chú mắt quan sát bố cục trên thuyền, đến khi Trần Duy Mô rời đi mới quay sang Mai Đình Tú hỏi: “Anh quen biết với vị phó đội trưởng Trần Duy Mô à?”
Mai Đình Tú nhìn về phía bãi đất trên bờ, một tên quân binh chạy đến trước Trần Duy Mô thông báo gì đó. Nghe Mạc Vũ hỏi thì nhạt giọng nói: “Đúng rồi! Ông ta trước kia chỉ là tên gia đinh cho Mai gia nhà tôi, sau nhờ Mai gia chạy chọt mới có được như ngày hôm nay, hừm.”
Mạc Vũ nghe hắn nói giọng điệu có phần khinh bỉ, xem thường Trần Duy Mô thì lấy làm lạ. Mai Đình Tú nhìn quang cảnh trước mắt, mặt mày cau có, râu mép giật giật lên lầm bầm: “Bà mẹ nó, hôm nay Mai gia gặp chuyện thành ra tôi mới đến nhờ cậy ông ta.”
“À, quân Hắc Cốt Sơn nghe nói đã đánh chiếm phía nam thị trấn, vậy Mai gia nhà anh xảy ra chuyện thật rồi.” Từ hôm Mạc Vũ gặp hắn ở khu nghĩa trang phía bắc ngoài thị trấn đã dò hỏi gia thế Mai gia. Cậu tự nhiên biết không ít chuyện, Mai gia nằm ở phía nam thị trấn lần này hẳn gặp không ít thiệt thòi.
Mai Đình Tú lạnh nhạt hừ một tiếng: “May rằng cha tôi đã cho di dời đi mọi thứ lên phía bắc thị trấn rồi. Tôi quay lại đây chẳng qua có một số thứ quan trọng cần ông phó đội trưởng trị an giúp đỡ, hừ.”
Mạc Vũ xem bộ dạng Mai Đình Tú rất khó chịu, hằn học đã rõ chuyện nhờ vả này không xong. Cậu xua tay cười nói: “Chẳng mấy khi chúng ta sẽ đánh lùi đám tặc khấu đó đi, anh cần gì phải lo lắng như vậy.”
“Chú không biết đó thôi, vật này mà đám tặc khấu thấy được bất luận thế nào cũng lấy mất, tôi làm sao yên tâm được.” Mai Đình Tú thở dài một tiếng nói.
“Không biết đó là vật gì, anh nói cho tôi nghe được không ? Nếu là việc nhỏ, tôi tình nguyện giúp anh một tay vậy.” Mạc Vũ thấy hắn tỏ rõ vẻ mặt tiếc nuối, thì lấy làm tò mò. Một tay nổi tiếng ‘ăn chơi’ trong thị trấn, có bộ dạng đó làm sao cậu không khỏi hiếu kỳ muốn biết cho được.
Mai Đình Tú nghe Mạc Vũ nói lấy làm phấn chấn lên, chợt thấy không ổn liền lắc đầu: “Hiện tại tặc khấu đang c·hiếm đ·óng trong thị trấn, ta với chú có muốn đến đó cũng chẳng được. Ngoài Trần Duy Mô ra thì không ai giúp được đâu.”
Mạc Vũ bĩu môi gật đầu, nghĩ ngợi một lúc mới cười nói: “Vậy ông ta có giúp anh hay không?”
Mai Đình Tú râu mép co giật, mặt mày cau có lắc đầu: “Ông ta sợ.”
“Tiếng đồn ông ta rất lợi hại, được mọi người trong thị trấn tôn sùng, lý nào lại sợ việc.”
Mai Đình Tú chép miệng nhổ một bãi: “Chỉ là cái danh hảo.”
Mạc Vũ rầu rĩ gật đầu, cậu tận mắt nhìn thấy hành vi vô liêm sỉ của Trương Ung Quý còn tệ hơn đám tặc khấu thì tên đông nghiệp của hắn làm sao tốt hơn được. Ngay đến tay nổi danh xấu xa như Mai Đình Tú còn xem thường, thì đủ biết cả đám người mà cậu nghe được mọi người ca tụng thật khác xa sự thật nhiều lắm.
Mạc Vũ chợt thấy phía xa xa lão già Huyền Vũ Phong cùng một đám người cưỡi thú chạy lại, còn có cả Mạc Minh, Lê Trị thì lo lắng quay sang nói với Mai Đình Tú: “Tôi có việc phải đi trước, tạm biệt anh vậy.”
Mạc Vũ rời khỏi boong thuyền lên bờ thì Mai Đình Tú gọi lại nói: “Trên thuyền này chẳng có gì hay. Tên Trần Duy Mô đó đã có ý không muốn giúp Mai gia tôi, lưu lại làm chó gì nữa. Tôi đi với chú!”
Mạc Vũ nghe vậy không khỏi lấy làm khó xử, xua tay nói: “Tôi quay về nhà, anh còn có việc chúng ta đi chung làm sao được.”
“Vừa rồi chú chẳng phải muốn giúp tôi một tay hay sao. Tôi với chú quay về Mai gia lấy vật đó, tôi sẽ biếu chú một ít chỗ tốt.” Nói rồi Mai Đình Tú theo sau Mạc Vũ rời khỏi thuyền.
Mạc Vũ vừa rồi thuận miệng hỏi, tuy có hiếu kỳ muốn biết xem vật gì mà khiến tên nổi danh như Mai Đình Tú này phải quan tâm đến như vậy, còn tự đến nhờ vả vị phó đội trưởng Trần Duy Mô. Cậu bất ngờ khi Mai Đình Tú thay đổi ý kiến tự nhiên thấy làm giật mình, việc này xem ra nguy hiểm không ít. Nhưng Mai Đình Tú đã quyết rồi cũng không lấy cớ chối luôn được. Hiện tại tình hình trong thị trấn rất rối ren, đi theo hắn đến Mai gia một chuyến chắc không khác bao nhiêu. Chú Tô Vũ Hộ cùng chị Hồng chắc hẳn còn lưu lại Mạc gia, lúc đó quay về tìm họ cũng không muộn.