"Bây giờ muốn lùi? Bạch Tử Du em trốn không thoát đâu."
Thấy cô lùi về sau hắn bắt hai chân cô lại kéo gần về phía mình hơn.
Âu Trạch Dương hôn nhẹ một cái lên trán cô tay với cái gối đầu giường kê phía hạ thân cho cô dễ chịu.
Âu Trạch Dương với tới ngăn kéo tủ lấy một BCS, tự bọc vào thẳng nhỏ của mình.
Hắn đặt tiểu đệ của mình trước của hoa nguyệt vờn vờn với cô thêm một tý.
Cả người Bạch Tử Du đều căn thẳng. Cái đó quá lớn làm sao có thể vào hạ thân của cô.
Trạch Dương thấy mặt cô hoang mang hắn liền lên tiếng chọc.
“Sao nào có phải em cũng thích nó phải không?”
“Không biết xấu hổ” Tử Du dùng tay che mặt để che đi sự xấu hổ của mình.
Âu Trạch Dương một tay xoa ngực của cô một tay hắn đặt cho tiểu đệ của mình cài gần cửa hang.
Tử Du quá khít khiến hắn cũng phải chảy mồ hôi.
“Bà xã em đừng kẹp chặt như vậy. Sắp bóp chết tiểu đệ của tôi rồi.” Hắn nói rồi không quên tay xoa lấy xoa để ngực của cô.
Đầu óc Tử Du đã bắt đầu mộng mị cô làm sao biết như thế nào là kẹp chặt.
“Bà xã em thả lỏng một chút.” nghe hắn nói vậy cô mới hiểu vấn đề
Khi Tử Du vừa thả lỏng hắn liền ấn thân mình tấn công sâu vào bên trong khiến cho Tử Du phải rùng mình mà rên lên.
“Aaa…”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve để cho cô quên đi cảm giác đau. Đến khi thấy cơ mặt Tử Du đã bớt khó chịu hắn mới xâm nhập sâu vào.
Qua một hồi tốc độ ra vào của Âu Trạch Dương đã nhanh hơn. Mà tiếng rên rĩ như mật ngọt của Tử Du rót vào tai lại khiến hắn càng thêm hưng phấn.
“Aumm…. Chậm một chút.”
“...”
“Um……nhẹ một chút.”
“...”
“Âu…Trạch…Dương...nhẹ chút.”
“Gọi là ông xã.” Âu Trạch Dương chính là đang lợi dụng cô.
“Ông…xã nhẹ một chút. Tôi chịu không nổi”
Mặc cho Bạch Tử Du có vài xin nhẹ tay tên nào đó như sói đói vẫn là cứ ra vào hạ thân của cô.
Cứ tưởng hắn dừng lại là xong. Nào ngờ đâu Âu Trạch Dương lật người cô lại. Nâng mông của cô lên cao rồi hung hăng từ sau tiến vào.
“Aaaaa….Ông…xã nhẹ chút.” Tử Du để ý mỗi lần cô gọi như vậy hắn sẽ di chuyển nhẹ lại.
“Hôm nay coi tôi dạy dỗ em, còn có lần sau thì em biết tay tôi.”
Đến khi cả hai cùng đạt đến khoái cảm hắn mới chịu buông tha cho cô. Tử Du cả người tay chân đều run rẩy. Còn cái nam nhân nào đó gầm nhẹ thúc càng mạnh hơn.
Bạch Tử Du giờ mới thấy được Âu Trạch Dương lại cuồng bạo đến mức nào. Cô tự nhủ với lòng là từ này về sau sẽ không chọc hắn nữa.
...
Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại thì Âu Trạch Dương ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm. Trước khi đi hắn còn không quên quay lại nói với cô.
“Tôi sẽ giải quyết truyện ảnh không truyền thông nào dám đăng đâu, còn Tĩnh Hạ tôi không muốn giải thích nhiều mà cô cũng sẽ không tin ngoan ngoãn đi đừng thêm phiền cho tôi.”
Sau khi hắn rời đi cô vẫn ngồi bất động trên giường, trong lòng liền dâng lên một cảm giác đau nhói khó tả. Tại sao rõ ràng cô không yêu hắn nhưng mỗi lần thấy hắn trái tim cô lại vô thức đau như thế. Lẽ nào đó là cảm giác của cô lúc 23 tuổi sao. Lúc đó cô thực sự yêu hắn chết đi sống lại sao.
“Bạch Tử Du 23 tuổi thật ra chị đã không còn yêu anh ta nữa rồi vì muốn quên đi đau khổ bao năm qua nên chị mới để tôi tới đây đúng không?”