Vừa bước xuống nhà Bạch Tử Du đã thấy Âu phu nhân ngồi ở phòng khách, bà thấy cô xuống liền gọi cô đến ngồi bên cạnh mình. Từ lúc cô xuống bà cứ cười suốt như thể có chuyện gì rất vui vậy, bà nhìn cô cười tít mắt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Thấy con và Âu Trạch Dương hạnh phúc bên nhau là mẹ yên tâm rồi cứ sống thật hạnh phúc thả lỏng chuẩn bị có thai đi nhé. Có gì uất ức cứ nói với mẹ, mẹ ra mặt giúp con.”
“Vâng. Con cảm ơn mẹ.”
Âu phu nhân nhìn cô với ánh mắt hiền từ, bà đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, từ trong thâm tâm bà mang một sự tội lỗi khó tả vì trước kia đã có chút ghét cô.
“Tử Du à, trước đây quả thực mẹ cũng có chút thành kiến với con cảm thấy con từ quê lên không mấy vẻ vang là con nhà nghèo, nhưng bây giờ mẹ thấy con cũng rất hào phóng độ lượng con đã kết hôn với Trạch Dương thì đừng nghĩ đến chuyện trước đây. Đừng sợ bóng sợ gió nữa. Tuy con từ quê lên nhưng bây giờ con đã là Âu phu nhân về sau có ấm ức gì đừng kìm nén trong lòng cứ nhịn mãi như vậy sẽ thành oán phụ mất sau này có gì cứ nói ra các con phải trao đổi với nhau nhiều hơn nhé.”
Cô nhìn bà mỉm cười gật đầu.
“Con biết rồi.”
“Được, vậy mẹ đi đây.” Âu phu nhân hài lòng nhìn cô rồi bà cũng đứng dậy rời đi.
...
Bạch Tử Du đi lại loanh quanh trong nhà mà không khỏi cảm thấy chán nản.
- Bây giờ đã 23 tuổi chắc mình đã có công việc gì rồi chứ nhỉ?
Cô vào phòng lục lọi mọi nơi xem có phát hiện gì không. Hiện tại cô không nhớ trước kia mình làm gì cả, qua một lúc lục tung cả phòng mình Bạch Tử Du phát hiện trong tủ đồ lại có một cái két sắt nhỏ. Cô tò mò không biết trong đó có cái gì liền thử nhập mật khẩu, nhưng cô nhập một lúc vẫn không đúng.
Cô ngồi xuống nhìn cái kép mà thở dài bất lực. Chợt cô như nhớ ra gì đó, cô bật dậy nhập một dãy số lần này quả thực mở được. Thứ duy nhất ở trong đấy chỉ là một tập hồ sơ, cô cầm lên xem dòng chữ trên đấy lại khiến cô bất ngờ hơn.
- Đơn ly hôn.
Cô mở ra đọc nội dung bên trong, càng đọc mặt cô lại càng nhăn lại khó coi.
- Sao mình lại phải ra đi tay trắng, có phải mình ngoại tình đâu nhưng với thực lực hiện giờ của Âu Trạch Dương đúng là có thể khiến mình ra đi tay trắng thật.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy tờ đơn đi đi lại lại suy nghĩ.
- Xem ra phải mau tìm việc thôi nếu không sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ mất.
Nghĩ rồi cô đặt tờ đơn lên bàn rồi vội vàng chạy ra ngoài.
...
“Mình không nghe nhầm chứ cậu là Âu phu nhân mà lại đi làm thuê.”
“Đương nhiên rồi, sau này ly hôn mình phải tự kiếm tiền nuôi bản thân chứ.”
Lâm Phong bị câu nói của cô làm cho bất ngờ, không biết cô bị làm sao tự nhiên lại đòi ly hôn với Âu Trạch Dương chắc cô điên rồi.
“Hả cậu sắp ly hôn với Âu Trạch Dương á, cậu lại đây.”
Lâm Phong đứng dậy vươn người sờ chán cô xem cô có đang bị sốt không, vì chuyện này nằm quá xa sức tượng tưởng của cậu rồi.
“Không sốt mà, Âu Trạch Dương là mạng sống của cậu cơ mà, cậu đành lòng ly hôn với anh ta ư?”
“Anh ta đối xử không tốt với mình, mình phải ly hôn chứ với lại biết đâu người ta đã muốn ly hôn với mình từ lâu rồi.”
“ Thế thì cậu mặt dày bám giết hạ mình mịn ngọt đi.”
“Mình là loại người như thế à?”
“Du Du cậu lạ lắm, có phải vì tự sát nên đầu óc cậu có vấn đề rồi không?”
- Đến Lâm Phong cũng nhận ra mình khác thường Âu Trạch Dương là chồng mình nhưng lại chỉ biết bảo mình không được gây sự vô cớ Bạch Tử Du à Bạch Tử Du, chị nên ly hôn từ sớm mới phải.
Bạch Tử Du đặt cốc nước đang cầm trên tay xuống, cô khoanh tay lại ánh mắt nhìn Lâm Phong nghiêm túc hỏi.