Chương 56: Người anh vĩ đại
“Bực thật! Anh lên muộn quá làm mất chậm mất việc quân, giờ thì khổ rồi.” Phủ nhăn nhó nhìn sa bàn trước mặt.
Hắn tiếc hận mình để lại quá ít quân cho thằng Chắm thành ra khi có biến cũng chỉ tranh thủ hớt được chút đất ở Nông Cống mà không dám tiến thêm.
“Không sao anh ơi, mình giờ có cả một Legion ở đây rồi, đánh thôi chứ nhỉ.” Bạch Công Hổ ánh mắt như muốn bốc lửa khi nhìn vào vị trí cắm cờ chữ Lê trên sa bàn.
*Bốp* “Ơ sao lại đánh em?” Công Chắm ôm đầu thắc mắc.
“Vì mày ở với thằng Hổ mà không biết dạy để nó phát biểu ngu chứ sao nữa! Oan lắm hả?” Phủ ra giọng dạy bảo, Bạch Công Hổ đứng phía đối diện gãi tai cười hề hề.
*Bốp* “Ái sao lại đánh em nữa?” Chắm lại bị cốc đầu.
“Biết nó ngu mà không dạy, mày định để đến bao giờ?”
Công Chắm biệt khuất, thằng này sờ sờ cái cán rìu ở thắt lưng đi đến chỗ đối diện sa bàn.
Cu Hổ mặt tái xanh nhanh tay lấy cái mũ sắt đội lên đầu.
*Bốp* “Ái ui sao lại là em?” Vẫn là Chắm với cái đầu bị gõ cho sưng cả lên.
“Tao bảo mày dạy nó chứ không phải đi g·iết nó, bỏ cản rìu xuống.” Phủ trợn mắt.
Chắm khóc, hắn có thể kể chi tiết số lần bị anh họ lấy cán rìu gõ đấy.
Mắt thằng này lừ lừ nhìn Công Hổ đang cố nín cười. Hàm ý rõ ràng.
[Anh ghim chú rồi!]
[Ơ anh ơi tha em~] Nụ cười của Hổ tắt hẳn.
Công Chắm tức tối một tay xoa đầu một tay lấy cái gậy gắp cờ chỉ vào vị trí Triệu Sơn trên sa bàn rồi thao thao bất tuyệt.
“Quân chủ lực của Lê gia đang quản ở đây, số lượng cũng tầm 3 ngàn nhưng trang bị kém hơn nhiều, chỉ có 1 phần 3 v·ũ k·hí sắt.” Nói xong hắn len lén nhìn về phía Bạch Công Phủ, số v·ũ k·hí kia là hàng made in Việt Thường đấy.
Lần ấy Chắm đã phản đối việc bán sắt cho hai nhà Lê Dương nhưng Phủ vẫn quyết làm. Giờ thì gậy ông đập lưng ông, số v·ũ k·hí kia giờ chĩa về phía quân Việt Thường.
“Hử?” Phủ trừng mắt, hồi ấy hắn mà không đổi v·ũ k·hí lấy gạo thì nạn dân c·hết đói hết, không nhưng thế đám Lê Dương mà bị Lục Điểm diệt thì đừng hòng Hoài Hoan được an thân.
“Khụ…khụ… quân Lê gia có lợi thế về công sự, mấy tháng qua vì để phòng quân Triệu nên họ huy động đào hào đắp lũy kiên cố lắm, tường trại cao đến 3 met lại đóng thêm cọc nhọn chĩa ra ngoài không khác gì con nhím gai. Hạ được Triệu Sơn xong nếu Dương gia mà nam hạ là chúng ta xong đời.”
“Không cường công thì chúng ta có thể bao vây được mà.” Công Hổ phát biểu.
Chắm vội lấy tay ôm đầu nhưng một lúc sau vẫn chưa thấy bị gõ thì ngạc nhiên.
“Mày trả lời nó đi!” Phủ nhìn thằng em cười cười, ngón tay thằng này bẻ cứ rôm rốp.
“Ực!” Công Chắm nuốt miếng nước bọt cho đỡ sợ rồi nói tiếp.
“Mày định vây cái trại ấy bao lâu hả Hổ? Hai tháng hay ba tháng? Tao thề là bọn Lê Chất phải tích đến hơn vạn thạch lương ở Triệu Sơn. Chờ chúng nó hết lương đầu hàng thì Cửu Đức loạn hết, thằng Chồn có hơn ngàn lính ở đấy thì làm ăn gì? ”
Thật vậy, lúc Phủ đi qua Cửu Đức đã tiện tay dắt theo thằng Cáo cùng 16 Century lên phía bắc, giờ ở Cửu Đức binh lực gần như hư không phải co cụm về phía đông rồi.
“Hết rồi?” Phủ hỏi.
“À…em mới nghĩ đến đấy thôi, hề hề.” Chắm gãi đầu.
“Cáo, cho ý kiến đi cu! Đáng nhẽ anh nên nghe mày làm mạnh tay với bọn Âu Anh ở Cửu Đức từ sớm, giờ mới xử lý được hơn nửa số trại ở phía tây mà phải ngừng giữa chừng thế này.” Phủ nhìn thằng em mới 18.
“À em thấy nếu đánh Triệu Sơn thì vừa phải nhanh vừa phải tiêu diệt toàn bộ quân Lê gia ở đây chứ nếu để họ chạy lên rừng thì phải mấy năm chúng ta mới dẹp xong. Nhưng chỉ với 1 Legion em đánh giá điều ấy là bất khả thi.”
Phủ gật đầu hài lòng, Cáo tuy là đứa yếu nhất đám nếu chỉ tính đơn đấu nhưng về đầu óc thì xếp thứ hai lận.
Tất nhiên Phủ tự cho là ngôi đầu thuộc về hắn rồi. Ka ka.
“Tốt, thằng Cáo đánh giá đúng tình hình nhưng vẫn thiếu. Bọn Lê gia chạy lên rừng, nhưng chúng nó có thể chạy vào đây, vào đây.” Phủ chỉ chỉ vào mấy vùng núi phía bắc Hoài Hoan.
Nói đến đây hắn dừng lại ngắm nhìn từ đầu đến chân Bạch Công Cáo.
Cao to, đẹp trai lại có nét phong trần chắc do hành quân đánh trận ở Cửu Đức lâu ngày.
Phủ nắm lấy vai thằng em họ rồi ân cần hỏi.
“Ê Cáo, mày muốn làm Lang Cun Cửu Đức không?”
“Dạ…dạ…” Bạch Công Cáo run run sợ hãi, nó đoán được ý đồ của thằng anh họ khốn nạn kia.
“Phụt! Khụ khụ.” Chắm với Hổ bấm bụng cố nén cười đến mặt tái đen cả đi, còn ông Bạch Công Báo mặt vẫn cứ ngáo ngáo cười hề hề.
“Mày không ý kiến thì là đồng ý rồi. Tốt, tốt, dám hi sinh vì dân tộc…” Phủ liên tục vỗ lưng thằng em kêu ‘tốt' tay còn lại bịt luôn miệng không cho nó phát biểu.
“Mịa mấy thằng kia cười cái máu, còn không mau chuẩn bị đồ sính lễ cho Cáo nó cưới vợ đi.” Hắn quay ra quát.
Chăm, Hổ nhanh chân chạy, lúc đi không quên kéo theo thằng Báo.
Đặc biệt là Hổ vì nó cảm thấy có người nhìn sau lưng rồi đấy.
Hôm sau, ngày 26 tháng 2, Bạch Công Cáo em trai của Thường Việt Hầu cũng xưng hầu lấy hiệu Đức Hầu, tên này được cho làm chúa đất Cửu Đức.
Vài ngày sau đó người ta thấy Đức Hầu mặc lễ phục sang trọng cùng đoàn tùy tùng mấy trăm người mang theo vô số tài vật rồng rắn kéo nhau lên đất người Mường để cầu hôn con gái của Ka Chinh, vị chúa Mường to nhất đất tây Cửu Chân ấy.
Hai nhà Lê Dương khi hay tin thì Việt Thường và Chúa Mường đã kết thành thông gia mất rồi.
Bạch Công Phủ tim như rỉ máu, hắn phải đầu tư hơn ngàn món đồ sắt với hơn tấn muối cho thằng em cưới vợ đấy. Thế gian ai kiếm được người anh trai tốt như hắn!
“Ơ, em đâu có cần đâu?” Bạch Công Cáo khóc, vẫn may cô dâu tuy không xinh nhưng cũng chả phải xấu nếu không thằng này có khả năng sẽ bất chấp đào hôn.
“Có vợ là tốt rồi, thằng Hổ vẫn còn độc thân kia kia…HỔ NHỂ!” Phủ vừa nói vừa đưa mắt đánh giá.
Bạch Công Hổ thấy sống lưng lạnh toát, giờ thì hắn chắc chắn cái ánh mắt hôm bữa không phải là ảo giác.
Tình hình Cửu Chân biến đổi, hai nhà Lê Dương ngửi thấy mùi nguy cơ chùng chùng liền bú…à nhầm bắt tay giảng hòa.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy quân Việt Thường đánh tới.
Bạch Công Phủ hắn rút về rồi, Cửu Đức đúng là có biến thật. Đám âu anh tây Cửu Đức thấy cơ hội là làm loạn kéo nhau dựng cờ khởi nghĩa.
Thủ lĩnh của đám này là Phan Rổ một trong nhưng người họ Phan cuối cùng còn xót lại.
Thằng này phong cho một loạt Tróc lên Âu để lấy thêm quân, đông đến 3 ngàn cháu ùn ùn kéo về pháo đài Vinh.
Phủ tủy không xây được thành lớn do thiếu nhân lực nhưng dạng pháo đài thì dư sức. Có xi măng pozzolan thần khí mà.
Đầu tiên nung gạch đất xét, loại đất này ở Âu Lạc cứ gọi là vô biên, đào sâu xuống một chút là thấy.
Gạch đất sau khi được lung thành gạch non thì…mang ra đập vụn, càng vụn càng tốt. Thề là lúc nghe cái lệnh này nhiều người muốn đấm Bạch Công Phủ.
Bắt người ta khổ công làm gạch rồi đi đập? Bị điên hả?
Không nhé, lấy đám gạch vụn ấy trộn với vôi và thêm nước là được hỗn hợp sền sệt nhưng để một thời gian nó khô đi thì cứng không khác gì đá.
Cái này là phản ứng thủy hóa giữa vôi nung và aluminosilicat thôi.
Tất nhiên là Phủ không biết aluminosilicat hay thủy hóa là gì nhưng trò này có dạy ở trong trường đại học ở Roma.
Này là giải pháp khi không có tro núi lửa được vận chuyển từ Sicily về Roma. Tuy chất lượng xi măng giảm đi một chút nhưng đây là bước đột phá trong vật liệu xây dựng ở Âu Lạc rồi.
Pháo đài có hình vuông cạnh 50m cao 5m án ngữ ngay gần núi Quyết, còn tại sao nó có tên là Vinh thì Phủ thích đặt như vậy, được không?
Muốn vượt sông Lam đánh vào Ngàn Hống thì phải hạ pháo đài này. Nếu cố chấp vượt thì nhiều khả năng lúc qua sông sẽ vừa bị 500 quân từ Ngàn Hống đánh chặn bờ nam còn quân từ trong pháo đài sẽ đánh ra, lại thêm quả thuyền húc.
Gần ngàn quân của thằng Cáo trốn vào đây tử thủ.
Phan Rổ đang rất vội, tên này quyết phải hạ được Ngàn Hống để lấy công nghệ làm sắt cùng lương thực.
Nhưng quân của hắn đánh mãi đánh mãi mà vẫn không thể leo lên nổi mặt pháo đài chứ đừng nói đến hạ.
Rổ từng chơi liều cho 500 lính đột kích phía thượng nguồn nhưng không được, bè chưa kịp gần bờ đã bị thứ thuyền đôi quái dị của Việt Thường bộ húc cho tan nát.
Sông Lam lúc này chưa có đê cũng chả phải san sẻ nước cho mấy con sông đào nên vẫn rộng lắm. Trèo bè mất cả tiếng mới xong trong khi thuyền kiểu mới thì Việt Thường bộ một đống đặc biệt chiếu cố những đoạn mà pháo đài Vinh không thể chặn được.
Khó cho Rổ nha.