Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 38: L’Aquila(5)




Chương 38: L’Aquila(5)

“Đi nhanh lên!” Tiếng quát mắng kèm theo đòn roi khiến cho những con người mất đi tự do phải cố gắng lê bước trong cơn đói mệt.

Bạch Công Phủ lầm lũi cúi đầu đi sau chiếc xe ngựa, tay hắn bị trói chặt nghiến cả vào da thịt, quần áo thì rách rưới tàn tạ, trên cơ thể không thiếu vế bầm tím cũng như v·ết m·áu tươi.

Không chỉ Phủ mà những tù binh Roma còn sống cũng chịu cảnh tương tự, thậm chỉ có người bị kiệt sức ngất đi nhưng vẫn bị kéo lê trên mặt đất.

Chuyện gì đã xảy ra với bọn họ?

Cái này phải trách Phủ quá bộp chộp háo thắng.

Mấy hôm trước sau một hồi đắn đo hắn ảo tưởng rằng mình có đủ sức để lấy 1 đánh 10.

Thằng này tính áp dụng lại bài của quân L’Aquila phục kích tiên phong Roma.

Cũng chọn địa điểm tuyết dày, cũng sườn núi và không có rừng cây gần chuẩn theo như sách giáo khoa.

Nói chung là mấy em học sinh Viena Thunder ôn bài rất kĩ nhưng bị tủ đè rồi.

Bọn họ không biết tính độ cao cũng như độ nghiêng thích hợp, cái chỗ quân tiên phong Roma tuyết vùi cho tan nát nhưng người ta có núi cao cả ngàn met sườn dốc hơn 20 độ mới được vậy.

Đây ông chọn ngọn…đồi thấp tè tè chưa nổi 200m?

Mặt mấy cu học sinh hôm trước ôn bài buồn ngủ quá bỏ qua bài cuối để rồi hôm sau nhìn cái bài ấy trên đề như thế nào thì mặt Phủ lúc ấy đần thối như thế.

Tuyết lúc đầu cũng năn rất hoành tráng nhưng đến khi v·a c·hạm với quân của Henry II chúng mới chỉ là cái bánh xe xinh xinh đường kính chưa nổi 1 mét chập dỉ di thì làm ăn gì?

Gần 400 ông tướng đang hét rất hăng ‘g·iết, g·iết, g·iết’ thì thấy cảnh này bọn hắn câm nín luôn.

Nói chung là toang rồi.

Phía trước là địch quay đầu là tuyết phủ đồi núi kéo dài ngàn dặm.

“Bọn tôi đầu đầu hàng có được không?” Bạch Công Phủ ‘nhanh trí’ bỏ v·ũ k·hí hô to.

Tầm này đánh nhau cái rắm.



Henry II đang đi giữa đoàn người thấy cảnh này mộng bức luôn.

“Đây phải đám hề ông sắp xếp để mua vui cho ta không đấy, diễn đạt phết.” Lão quay ra hỏi lãnh chúa L’Aquila.

Ông này ngơ ngác lắc đầu, đám ngáo này từ đâu ra lão ta nào biết.

“Được, bọn ta đồng ý nhưng bỏ v·ũ k·hí lại.” Tâm trạng vui vẻ nên Henry thử hô lại.

Đám người trên núi ngoan ngoãn giơ hai tay lên trời xếp hàng rất quy củ từ từ đi xuống núi.

Mọi chuyện diễn ra cứ như một vở kịch làm 4000 người ai lấy ngáo luôn.

Tất nhiên là rất nhanh có người đến tiếp quản, quy trình cũng là sờ sờ khắp người xem có cất v·ũ k·hí không rồi trói tay lại.

Đang trong quá trình thu hàng thì bỗng nhiên một tên lính phe miền Bắc rút dao ra đâm liên tiếp vào ngực Darius.

“Hự!” Phó hội Viena Thunder bị tất công bất ngờ ngã năn ra đất.

“Mày nhớ tao là ai không thằng chó! Vì chúng mày mà làng tao, gia đình tao tan nát…” Tên kia điên cuồng đâm, máu của Darius phun ra sối sả bắt lên mặt hắn.

“Darius! Không! Mẹ mày thằng khốn nạn!” Sau giây phút đờ người thì Phủ cũng làm ra phản ứng, ứng c·ướp lấy thanh gương của tên lính đứng bên cạnh rồi lao vào một đao xuyên từ lưng ra đến ngực tên kia.

Thủ phạm là một tên lính già, hắn ôm ngực miệng trào ra máu tươi liên tục nhưng vẫn cười khành khạch ngắm nhìn Phủ bất lực gọi tên người đồng đội.

Darius đ·ã c·hết, đây là một chuỗi nhân quả nhưng có vẻ như nó tìm đến nhầm người.

Lão già kia chính là Galio thủ lĩnh của băng c·ướp làng Cabannun năm xưa.

Ngôi làng này sau khi bị Phủ quậy phá tan tành thì quyết chạy lên phía bắc tránh nạn, nhưng vùng núi Apennini nhiều ổ c·ướp lắm.

Bọn này thấy người đồng đạo gặp khó không cứu mà còn bỏ đá xuống giếng.

Kết quả là sau chuyến hành trình làng Cabannun người nào người lấy bơ phờ rách nát, họ chọn một mảnh đất để khai hoang trồng chọt.



Galio quyết định từ chức thủ lĩnh toan hoàn lương, lão dẫn vợ con lão đi vùng khác mua một mảnh đất làm nông dân thiện lành vụ mùa đầu tiên cũng khá thuận lợi.

Một ngày tháng 7 đẹp giời năm ngoái khi lão quay về sau khi lên thành phố bán nông sản thu hoạch được thì thấy con gái lão hỏa thân nằm ngoài cửa, vợ cũng không mảnh vải che thân tắc thở trên giường, xác con trai lão được tìm thấy trong chiếc giếng sau vườn với một vết cắt ở cổ.

Cả đời làm c·ướp nay b·ị c·ướp hỏi thăm.

Galio điên điên dại cả ngày say khướt, gia sản bán sạch sẽ để có tiền mua rượu.

Nhanh chóng lão thành người vô gia cư, lang thang đến Milan.

Đúng dịp này thì Otto tuyển lính đánh thuê ai đăng ký thì được nhận ngay 1 đồng bạc ứng trước, Galio hết tiền mua rượu nên tham gia.

Tất nhiên là người ta ban đầu không nhận vì thấy vẻ lôi thôi của gã ăn mày.

Bị chê cười, Galio đánh lộn với một tên ứng viên gần đấy, từng làm nghề chém g·iết nay tuy đã bỏ nghề nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lão thành công hạ gục tên kia.

Mấy tay tuyển dụng thấy vậy liền đồng ý cho lão nhập ngũ.

Số phận đưa đẩy thế nào mà Galio nhìn thấy Darius một trong kẻ thù của lão năm xưa.

Nhưng người chỉ huy vụ đó là Phủ, hắn mặt đỏ tức giận chạy tới bồi thêm một đao tên cựu sơn tặc.

Những thành viên Viena Thunder sau giây phút bàng hoàng thì điên tiết lên nổi loạn c·ướp v·ũ k·hí của mấy ông lính đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì sảy ra, bỗng chốc cả đoạn đường loạn tùm lum.

Tất nhiên là họ không phải là thần, gần 200 con người không thể đấu lại 4 ngàn quân trang bị dầy đủ.

Rất nhanh cuộc nổi loạn bị dập tắt với c·ái c·hết của 2 phần 3 số người của hội.

Khi những người đồng đội lần lượt ngã xuống hoặc bị áp chế thì một mình Bạch Công Phủ vẫn chiến đấu.

“Chúng mày vào đây!” Phủ vung vẩy cây rìu trong tay phải tay trái cầm khiên thách thức, trong hàng ngũ kẻ địch không thiếu kẻ chơi rìu, trùng hợp thay Phủ kiếm được cái vừa tay sau khi c·ứa c·ổ một tên.

Hắn điên cuồng giữa vòng vây, số n·gười c·hết trong tay hắn đã đến 2 con số, bộ chiến giáp vốn sơn đỏ nay càng đỏ hơn màu máu.

Binh lính Bắc Ý sợ hại đùn đẩy vây thành vòng tròn xung quanh nhưng không ai dám tiếp cận.

“Dùng cung bắn nó!” Lãnh chúa L’Aquila từ xa ra lệnh.



“Khoan đã! Gọi thằng Mundo ra đây.” Henry II cắt ngang, ngay sau đó một tên to béo ục ịch cao đến hơn 2m vác trùy chạy rầm rầm tới.

“Hạ được hắn thì hôm nay được ăn thịt thoải mái!” Lão ra lệnh.

“Graooooooo!” Con quái vật thét lên lao về phía Phủ.

“Thật đặc sắc a!” Tên công tước liếm mép tỏ ra hứng thú với khung cảnh này còn hơn ‘vở kịch’ khi nãy.

Mệnh lệnh của chủ tướng được phát ra, binh lính bao xung quanh Phủ đều tránh ra.

“Cái gì thế này?” Phủ trố mắt.

*Rầm* Tuyết bay trắng xóa, chỗ vừa nãy hắn đứng bị chiếc trùy gỗ bọc sắt to phạc dập vào.

Chớp lấy thời cơ Bạch Công Phủ ném v·ũ k·hí, lưỡi rìu xoay tròn rồi găm chuẩn xác vào mặt tên khổng lồ khiến hắn ngã ra sau cái ầm.

Phủ chạy nhanh nhặt một cây thương trên đất cắm luôn vào cổ con quái vật, máu phun ra như vòi bắn lên mặt khiến hắn chông càng giữ tơn hơn.

Màn quyết đấu diễn ra rất nhanh không màu mè hoa lá cành.

Đây là chém g·iết chứ có phải biểu diễn đâu mà bay bay múa múa.

“Ohhh!” Những người chứng kiến ồ lên thán phục nhưng bọn chúng cũng nhanh chóng lại một lần nữa bao vây hắn.

“Chúng mày vào đây, một mình tao chấp hết.” Bạch Công Phủ đứng trên xác tên dị nhân dơ cao chiếc rìu hét lớn khẳng định chiến thắng.

“Ngài công tước có lệnh: Đầu hàng hoặc g·iết hết!” Một tên lính chạy đến hét to.

Phủ nghiến răng, hắn thấy những thành viên Viena Thunder còn sống đang bị dí đao vào cổ.

Đồng đội của hắn không ai kêu cứu lấy một tiếng, ánh mắt họ vô cùng kiên định càng làm Phủ chùn bước hơn.

“Ta hàng!”

Leng, keng… Hắn buông bỏ v·ũ k·hí đưa hai tay lên trời.

“Ha ha ha ha! Thú vị! Thú vị!” Henry cười lớn.