Chương 20: Tam Điệp(10)
“Chúng ta có cần đuổi theo không?” Huỳnh Dổi người ướt nhẹp đầy mau me ngồi trên xác một tên lính Triệu vừa uống nước vừa hỏi.
“Kệ đi bác, giặc cùng chớ nên đuổi.” Bạch Công Phủ cở trần đang vắt khô chiếc áo của hắn, đánh nhau xong toàn thấy máu với bùn mặc khó chịu kinh.
“Nhưng ta tiếc a, đám đó còn nhiều v·ũ k·hí sắt lắm đấy.” Huỳnh Dổi tỏ vẻ sót của.
“Không nên tham bác ạ, lần này chúng ta đã hốt được mẻ lớn rồi mà. Ê Chắm, thống kê xong chưa?” Phủ xoay xoay chiếc áo cho văng bớt nước ra.
“Đây anh ơi.” Chắm lách cách chạy đến thằng này cả người nào là đao sắt nào là kích sắt treo đầy, nó này đưa cho Phủ cuộn thẻ tre chẻ trên đấy nghệch ngoạc khoa dẩu tự. Bố khỉ chữ ông tướng này viết như gà bới, khoa đẩu tự vốn vuông vắn qua tay tên này cứ tròn tròn méo méo, Phủ phải căng mắt ra mà nhìn.
Phủ trán đầy hắc tuyến cầm thẻ tre gõ đầu em họ.
“Cái thằng này, mày định biển thủ chiến lợi phẩm đấy hả! Mà chữ với chả nghĩa, mày viết xấu đếch chịu được, xưa trốn học đúng không?”
“Đâu anh, mấy cái này em tiện tay đi nhặt nhưng chưa vất vào chỗ tập kết. Mà hồi đấy anh lôi em bùng học chứ ai.” Công Chắm gãi gãi tai.
“Lý do lý trấu, thiếu mất cái nào tao lấy phần của mày bù vào cu ạ!” Phủ trợn mắt.
“Cháu cứ để cho nó lấy vài cái có làm sao?” Huỳnh Dổi một bên khuyên.
“Không bác, cháu phát hiện ra rìu sắt của ta còn tốt hơn cả v·ũ k·hí Triệu tặc, lúc đánh cháu mấy lần đập vỡ v·ũ k·hí của chúng nó. Cháu đang tính số v·ũ k·hí thu được mang ra rèn hết v·ũ k·hí mới. Với lại q·uân đ·ội kỷ luật không nghiêm minh thì nào phải quân, đấy là đạo tặc rồi.” Phủ vừa giải thích vừa đọc thẻ tre.
Quân kỷ này cũng là một phần trong vô vàn thứ hắn học được ở thời Lê Đại Hành Hoàng Đế, Phủ đã tự biên ra một loạt các quy định trong quân, dĩ nhiên ban đầu chỉ phủ cập bên nhánh Việt thường bộ, có người không tuân thủ nhưng Phủ cho chỉnh vài con chim đầu đàn là mọi việc ổn hơn nhiều. Huỳnh Dổi thấy việc này hại bất cập lợi nên cũng làm theo với quân Hoài Hoan.
“Ừ, cháu nói ta mới để ý. Cứ làm theo ý cháu vậy, mà kết quả thu được thế nào?” Lão tộc trưởng sở hãi than phục, người thanh niên này luôn mang đến bất ngờ này đến bất ngờ khác cho lão.
“Đây bác!” Phủ đưa cuộn thẻ tre cho lão.
“Hít! Nhiều vậy?” Huỳnh Dổi hít một ngụm khí lạnh cảm thán.
Không sốc sao được khi thu được hơn 1500 thanh chiến đao sắt, 1000 thanh kích sắt, áo giáp cũng phải đến 2000 bộ thêm gần 500 trường cung của Triệu tặc thứ này tốt hơn cung mềm 30 bộ Âu Lạc. Hai bộ lần này phát tài rồi.
“Cháu tính xử lý 233 thằng giặc kia?” Huỳnh Dổi thắc mắc.
“Chém hết, chúng ta không có dư lương thực.” Ánh mắt tộc trưởng Việt Thường bộ lạnh lùng sát khí.
“Có quá lắm không? Cho chúng nó làm nô cũng được mà!” Huỳnh Dổi cũng hơi rét với quyết định của Phủ.
“Chúng nó có tha cho nhưng chiến binh của ta b·ị b·ắt đâu, bác quên chiến binh ở Cổ Loa ở Hoài Hoan Cửu Đức bị tàn sát ra sao rồi à? Cháu chỉ tiếc không bắt được chủ tướng giặc.”
Huỳnh Dổi định nói gì nhưng Phủ không để não khuyên tiếp mà trực tiếp ra lệnh cho thằng em họ.
“Mày đi gọi mấy đứa chưa từng g·iết địch ra đây cho anh.”
Chắm vâng một tiếng rồi đi mất.
Phủ cũng cũng đứng dậy đi đến chỗ tù binh bỏ lại người đồng đội già đang mặt đầy suy tư, lão nhớ lại khung cảnh lúc ấy.
Mưa lớn, tiền quân b·ị đ·ánh ba mặt lại bị mưa tạt rát mặt Nhâm Sò có ý tháo chạy thì bị Phủ mang 1 ngàn 2 chiến binh tập kích ngang hông bằng mọi thủ đoạn khiến hậu quân Triệu rối tung tùng phèo.
Việt Thường bộ như ma quỷ từ trong mưa xông vào đội ngũ quân đang r·ối l·oạn. Các chiến binh liều mạng mà đánh g·iết chóc bằng phương pháp tàn bạo cho cả đối thủ lẫn bản thân cần là đổi mạng không thương tiếc.
Lại thêm lũ rắn rết lúc nhúc dưới chân bò ra từ hàng trăm chiếc hũ gốm, cắn một phát là sùi bọt mép c·hết.
Tâm lý sợ hãi như d·ịch b·ệnh l·ây l·an ra toàn quân, Triệu quân vỡ trận toàn tập binh lính lũ lượt đào ngũ mà chạy, không nói nhiều cuộc đồ sát một chiều diễn ra.
Các chiến binh Việt Thường bộ chưa bao giờ được g·iết đã tay đến thế, quân địch như lũ gà đưa lưng cho họ chém.
Lũ giặc xâm lược vất hết binh khí cờ quạt mà chạy, bọn chúng bị dồn đến bờ nam sông Ngang. Nhiều tên đường cùng cố vượt sông để rồi đa số bị dòng l·ũ c·uốn trôi đến cả ngàn đứa.
Nhâm Sò may mắn trốn thoát. Lăng Mướp bị Huỳnh Khén chém c·hết trong loạn quân.
“Thưa Vương, quân giặc đánh rát quá, anh em sợ không chịu nổi mất!” Một người lính Âu Lạc hớt ha hớt hải chạy vào lều chỉ huy Dốc Xây.
Thục Phán nhíu mày nhìn sa bàn, ngoài kia đánh nhau người sống ta c·hết. Lính Triệu cố gắng leo lên dốc mà đánh, trang bị giáp binh khí đều hơn hẳn quân Âu Lạc, lại hơn hẳn về mặt quân số. Tuy hai bên cùng tổn thương thảm trọng nhưng nếu cứ tiếp tục hẳn quân Âu Lạc trụ không được bao lâu.
Ngược lại bên An Dương Vương lại có ưu thế địa hình lẫn công sự được xây chắc chắn. Để phòng thủ vua đã huy động quân dân đào hào đắp lũy. Tuy không thể được như Cổ Loa thành nhưng lũy cũng cao đến 2 mét mặt trước gần như thẳng đứng mặt sau dốc thoai thoải thuận tiện chạy lên như đất bằng, lại thêm tường rào gỗ cao 2 mét bằng những thân cây to bằng đùi đàn ông trưởng thành cắm n·gập s·âu xuống đất cả mét.
Tên bắn như mưa từ cả 2 phía, Cao Thuận tuy không biết thiết kế nỏ liên châu nhưng nỏ thường thì hắn biết, gần tháng chế tạo cũng được hơn 500 thanh tầm bắn 60 bộ xa hơn cả cung Triệu. Nhưng con số ấy chả thấm vào đâu so với làn sóng nhung nhúc quân thù đang đánh vào.
An Dương vương lần trước b·ị t·hương ở chân đến giờ vẫn còn tập tễnh đi lại nên Thuận với tư cách là con rể lão trực tiếp đốc chiến.
Như bao vị lạc hầu lạc tướng đất Việt khác, hắn không núp núp ẩn ẩn làm gì mà vác cây kiếm được cao Lô tặng cùng thân binh lên chém giặc luôn.
Triệu Xuân bắt đầu cho t·ấn c·ông từ sáng hôm qua. Tướng cầm binh đánh núi Dâu là Lăng Bí. Hắn chọn cách cường công ngọn núi này, không mưu mô gì hết.
Tên kích binh Triệu bắc thang trèo lên được mặt lũy, hắn này vừa lên thì bị người lính Âu Lạc chọc mác qua khe hở hàng rào trọng thương ngã xuống thì có tên khác lên thay đâm qua chính khe hẹp ấy vào người chiến binh.
Kiểu đánh đổi mạng này diễn ra rất thường xuyên, nhưng Triệu tặc đông mà, đám tướng lĩnh bên ấy sẵn sàng đổi 1 với 1 kiểu này.
“Một hai ba đẩy, một hai ba đẩy.” Hơn chục tên lính Triệu đang vác thanh gỗ dài húc vào cổng trại Dốc Xây, hai bên là hàng lính cầm khiên lớn chắn tên cho lũ này làm việc.
Lúc đầu bọn này dùng dây móc vào hàng rào tính kéo nhưng bên Âu Lạc chạy lòng vòng mỗi một đoạn dây cho một chặt, lại thêm cọc gỗ đâm sâu đến cả met nên kéo đổ rất khó. Nhưng một vài đoạn tường vẫn bị nghiêng nghiêng về phía trước cần gia cố thêm.
Ầm, ầm. Cánh cổng gỗ dày rung lên ầm ầm theo cú đẩy của giặc, các chiến sĩ Âu Lạc oằn mình chống đỡ đằng sau cửa bằng đủ thứ từ những thanh gỗ lớn cho đến chính thân thể họ.
“Ném dầu!” Một tên đội trưởng Âu Lạc hét lớn.
Từng hũ dầu trẩu được ném vọt qua hàng rào rơi xuống đầu Triệu tặc, ngay sau đó là những mũi t·ên l·ửa bắn bồi vào. Lửa lớn bốc lên, những tên địch xấu số gào thét cháy như ngọn đuốc nằm lăn lộn. Thang hay gỗ phá cổng gì đều cháy hết thảy. Cũng may trời cho mấy hôm năng đẹp mặt mọi thứ đều được hong khô sau cơn mưa rào mấy bữa trước.
Ma quân Triệu cũng chả rảnh đi t·ấn c·ông vào trời mưa, lúc ấy đất trơn đứng vứng được hay không còn là câu hỏi nói gì trèo lũy đánh nhau.
Cheng…Cheng…Cheng…
Tiếng chiêng thu quân như âm thanh đại xá cho Triệu binh, chúng lũ lượt rút lui bỏ lại mấy trăm cái xác đang cháy nham nhở. Mùi thịt khét lẹt cả một vùng dức mũi vô cùng.
Cao Thuận nhìn giặc lùi xa mới dám buông lỏng đôi chút, hắn rút túi nước bên cạnh hông ra mà tu ừng ực cho thỏa cơn khát. Mấy tên lạc tướng của các bộ nhỏ cũng đi đến ngồi cùng.
“Đây đã là đợt t·ấn c·ông thứ 3 trong ngày rồi, mỗi lần như thế này bên ta thiệt hại mấy trăm người cứ thế này thì thủ không nổi.” Một người than vãn.
“Cứ phòng thủ bị động như thế này không phải là cách, hay chúng ta cầu viện Triệu Lạc tướng?” Tên khác góp ý.
“Liệu ông ta có giúp không? Ngài ấy đang có xích míc với vua….” Tên kia đang nói thì thị đồng bạn che mồm.
“Nói be bé thôi, các chiến binh họ biết lại ảnh hưởng đến sĩ khí.”
“Này là bí mật chung của toàn quân rồi che che giấu giấu làm gì nữa?” Hắn gỡ cái tay đang che mồm mình mà phản bác.
Cao Thuận không nói gì, hắn đứng lên đi về phía lều của An Dương Vương.
Thấy hắn ào, Thục Phán khẽ thở dài, lão đưa cho hắn cuộn thẻ tre mà nói.
“Bạch Công Phủ đại thắng, nhánh kỳ binh của quân Triệu b·ị đ·ánh tàn rồi.”
Cao Thuận cầm lấy thư mà đọc, trố mắt khi nhìn thấy báo cáo t·hương v·ong hai bên cũng như chiến lợi phẩm.
“Đấy là tin tốt cớ sao phụ vương lại thở dài?”
“Là ta hồ đồ khiến cậu ấy xa cách với mình chỉ vì vài món v·ũ k·hí. Mà tình hình ngoài kia sao rồi?” Lão tỏ ra tiếc nuối.
“Khó quá phụ vương à, cứ thế này trại ta bị phá mất.” Cao Thuận lắc đầu trả lời.
“Haizzz, ta cho người đi cầu viện Triệu Trúc rồi, cũng gửi thư cho Phủ gọi cậu ấy sang chỗ quân cửu Chân phòng thủ cùng.”
“Hả?” Thuận ngớ người.
“Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng lão Triệu chắc chắn sẽ gửi tiếp viện. Còn về Phủ thì coi như đấy là cái giá ta phải trả đi.” Thục Phán lắc đầu, nói xong lão lại tiếp tục nhìn vào sa bàn.
Ngoài trời bắt đầu mưa rả rích.
“Gia chủ, hình như chúng nó không có truy đuổi.” Một tên Nhâm gia quân chạy đến báo cáo với chủ nhân.
“Ừ.” Nhâm Sò trả lời ủ rũ.
Dẫn binh 4000 hiện còn chưa đến 300 thân binh trốn chui trốn lủi trong rừng, cha hắn có ơn với Nam Việt Đế nên có lẽ không bị phán tội c·hết nhưng sự nghiệp của hắn đến đây là kết thúc rồi.
“Aaaaaaaaaaa!”
Bỗng nhiên cơn đau nhói ở đầu kéo tới, Nhâm Sò ngã gục xuống đất, thân binh láo loạn.
Lúc sau hắn tỉnh táo lại, miệng thều thào.
“Đi, đi về Trung Nguyên.”