Chương 19: Tam Điệp (9)
Chương 19: Tam Điệp (9)
“Cường công.” Lăng Mướp cắn răng ra lệnh.
Đao thuẫn binh Triệu che khiên bì bõm tiến về phía trước.
Quân Âu Lạc cũng không rảnh, bọn họ chờ cho quân Triệu tiến đến gần hơn rồi xạ kích bằng cung mềm 50 bộ.
Xiu xiu lạch cạch, tất nhiên hiệu quả cũng chả ra đâu vào đâu cả, mũi tên bọc đồng đã bị suy yếu bởi mưa lại bị khiên với giáp gang che gần hết.
Dĩ nhiên hên hên vẫn có mũi tên tỉa vào chỗ không che chắn một phài thằng Triệu tặc.
Khoảng cách 2 bên càng lúc càng gần, tiếng trống trận thình thình như gõ vào tim người lính.
30 bộ nữa là chạm tới hàng rào, đáng ra với khoảng cách này bên Triệu có thể tổ chức xung phong chạy nước rút từ lâu rồi như đất trơn nên chúng cứ từ từ áp sát.
“Hây!”
Một nhóm lính Âu Lạc đứng nghiêng người ra sau, tay thuận cầm những mũi lao 1m2 phi hết sức.
Lao vẽ vòng cung v·a c·hạm thân mật cùng khiên cùng giáp kẻ thù, tầm quá gần lé không được. Hơn chục đứa bị xiên c·hết t·ại c·hỗ, một số may mắn hơn dùng khiên đỡ được nhưng mũi lao dắt vào đấy vướng víu buộc phải bỏ bỏ khiên.
Các chiến binh Âu Lạc cúi người tránh tên bắt đầu đứng dậy, tay họ lăm lăm những ngọn giáo đồng 1m8.
Bọn Triệu binh không thể đi theo hàng lối như bình thường mà phải lấy đao đâm xuống hố để ướm độ sâu. Một vài thằng thấy rách việc nhảy qua luôn gặp bùn trơn ngã dập mông
7m...5m...0m.
“Á á á”
Huỳnh Dổi theo sự chỉ dẫn trước đó của Phủ đã đào một con hào sâu hơn met rộng 2 met trước hàng rào tre, bây giờ nước mưa chảy vào không khác gì một con suối nhỏ. Quân Triệu lại cứ ngỡ nước nông như mấy hố trước lại thêm đứa ở sau sô đẩy đứa trước nên hàng đầu tiên trơn trượt ngã nhào.
Hoài Hoan bộ người tranh thủ lấy giáo xiên cho phát nhuộm đỏ nước luôn.
Nhưng từng đó chưa đủ làm mấy lão Tần quân sợ hãi, bọn chúng vẫn ào lên t·ấn c·ông.
“Yaaaaa” Hai bên chính thức v·a c·hạm. Quân Âu Lạc có lợi thế trên cao, chọc xuống hố lại thêm hàng rào cao 1m tạo nên một cuộc chiến công thủ thành cỡ siêu nhỏ. Triệu tặc lại đa phần đao thuẫn nên tầm t·ấn c·ông không với tới được Âu Lạc.
Nhưng cái hào đất kia chả giữa được lâu, Triệu quân mau chóng trèo qua mà đánh lên, hiển nhiên là không dễ khi bùn đất trơn khiến chúng nhiều lần ngã dúi dụi.
“Đổi v·ũ k·hí!” Hoài Hoan lão tộc trưởng ra lệnh.
Đao thuẫn đánh với rìu thuẫn, không đội hình, 2 đám đông chỉ cách nhau một hàng rào tre cao hơn 1m mà đập nhau.
“Hự...á....” Ngươi cho ta một đao, ta trả lại một bổ. Giáp lá đồng không cản được đao sắt quân Triệu nhưng ngược lại giáp lá gang chịu được rìu sắt Âu Lạc?
Tất nhiên là không, rìu phá giáp rất kinh khủng, thứ này đã bổ trúng là chỉ có c·hết. Khiên còn bị bổ cho nát chứ đừng nói đến giáp hay là đầu Triệu tặc thứ chỉ cứng hơn mấy quả dưa hấu một chút.
Thế trận tạm cân bằng.
Phập “Ha ha c·hết đi tên khốn!”
Huỳnh Dổi cười sung sướng khi rút rìu ra khỏi đống bầy nhầy hỗn độn từng là xương quai xanh của một tên lính trẻ bên Trệu.
Lão tuy già nhưng vẫn còn xung mãn, các dũng sĩ lạc hầu lạc tướng Âu Lạc đều là như vậy, họ luôn luôn chiễn đấu ở tuyến đầu chứ không núp núp sau lưng lính chỉ tay 5 ngón như mấy ông Tần.
Lão tộc trưởng còn xung phong tuyến đầu thì các chiến binh tuổi còn trẻ sợ cái gì? Hăng hái mà chiến thôi.
Tất nhiên người Tần cũng không thiếu sĩ quan nhiệt huyết, Lăng Mướp bất chấp thân phận bỏ qua luôn ngăn cản của thân binh mà nhập trận.
Lưỡi đao của hắn cũng dính không ít máu tươi của người Âu Lạc.
“Hây”
Phập phập phập phập
Lại thêm một đám Triệu tặc ngã nhào bởi lưỡi lao.
Keng...”Mẹ nó!” Lăng Mướp chửi thề, tay hắn hơi run run sau khi dùng đao đỡ phát rìu của một lão già bên phía Âu Lạc.
“Thằng già này không bình thường!” Mướp nghĩ.
Đánh nhau sinh tử mà còn nghĩ nhiều? Muốn c·hết?
Thấy đối thủ lơ đãng, Huỳnh Dổi vung tay bổ thêm một phát.
Keng...
Lưỡi rìu v·a c·hạm cùng mặt ngang của chiến đao khiến thân đao gãy ngay lập tức, mũi đao bay cắp thẳng giữ trán một tên Triệu binh đứng gần đó.
Lăng Mướp hoảng hồn, tí nữa thì hắn toi nếu không có thân binh lôi lại.
Hai bên dồn người càng lúc càng đông, nhưng vì có hàng rào tre là giới tuyến nên chưa phát sinh thành hỗn chiến.
Chiều cao của những người đang chiến đấu hàng đầu mỗi lúc một tăng. Họ buộc phải đứng lên xác đồng đội đã ngã xuống cạnh hàng rào trước đó. Chiến tranh là vậy, tàn nhẫn và vô nhân tính.
“Ô ô ô”
Bỗng cánh phải có biến, Huỳnh Khén dẫn 600 quân mai phục bên đồi đánh xuống.
Quân Triệu rơi vào thế bị hai mặt giáp công khốn đốn vô cùng.
“Cái con mẹ nó.!” Lăng Mướp chửi tục, hắn vừa lui ra khỏi đám đông thì lập tức phải dẫn thân binh chạy sang bên trái trợ trận.
Bây giờ rút lui là không được, hai bên quá gần nhau, rút lui bây giờ là c·hết hết.
“Đưa thêm 1 ngàn quân tiếp viện Lăng tướng cánh phải. Toàn quân tiến tiến ngay theo sau 100 bộ(50m) tạo thế bảo vệ lẫn nhau.” Cách đó không xa Nhâm Sò ra lệnh.
Quân Triệu lại ầm ầm chuyển động.
Sò biết quân Âu Lạc không chỉ mai phục có vậy, chuột chắc chắn còn trú trong hang. Nhưng mà Âu Lạc Phục binh hắn không biết đỡ sao. Chỉ còn hai cách ngách tay trái thôi, tiến lên nhưng liến cẩn thận, bố trí đao thuẫn binh tay trái, dám ra thì g·iết hết. Tính tổng binh lực có thể tính ra phục binh có nhưng không nhiều..Toàn quân tiến lến được rồi.
Lúc đám 1000 quân tới thì cánh trái quân Triệu tức bên phải quân Âu Lạc đã loạn thành một đoàn, chỗ này chính thới rơi vào hỗn chiến máu tanh.
Không cần nghĩ nhiều, tướng tiếp viện trực tiếp cánh trái mà đánh.
Quân của Huỳnh Khen bị kẹt nên dần thất thế.
Sò thấy vậy cho hậu đừng tại vị trí cách đó 300m theo dõi tình hình.
“Ô ô ô, g·iết giặc Triệu.” Lại là tiếng hô của quân Âu Lạc.
Lần này là 800 quân từ trên núi bên phải đánh xuống.
Đám này thuần giáo binh từ trên cao đâm xuống thế như trẻ tre.
Cánh phải Triệu vốn đã rút bớt cho hỗn chiến bên trai nên mỏng đi nhiều, nay lại bị tập kích ngang gần như tan vỡ.
“Biết ngay là còn lũ chuột này mà, toàn quân t·ấn c·ông!” Nhâm Sò thấy không ổn, nếu để chậm thêm tí nữa khéo 2000 quân tuyến đầu thiệt hại nặng nên hắn dốc vốn mà đánh.
Hậu quân Triệu 1800 chạy nhanh đến nhập trận, hàng ngũ bắt đầu r·ối l·oạn đôi chút do tốc độ không đồng đều.
Rào rào rào, trời đã mưa nay còn nặng hạt hơn. Cơn giông xuôi chiều tầm nhìn quân Âu Lạc ném nhưng giọt nước to hơn hạt gấp đôi hạt đậu vào thẳng mặt Triệu binh khiến chúng bỏng rát.
Triệu tặc sức chiến đấu giảm mạnh ở mặt chính bị đẩy lui ra khỏi hàng rào tre.
“Ha ha ha, Đức Long Quân, thánh Mẫu Âu Cơ phù hộ cho chúng ta. Giết!” Huỳnh Dổi hưng phấn gào lên.
Lão cùng các chiến binh trực tiếp nhảy qua hàng rào mà chém g·iết.
“Bỏ mẹ rồi!” Nhâm Sò tái mặt, tầm nhìn của hắn bị giảm mạnh bởi mưa ngoài 20m là một màu trắng xóa, không thấy được diễn biến nhưng hướng gió như này thì nhiều khả năng là toang rồi.
“Nhanh nhanh rút lui!” Sò cắn chặt răng, đại thế đã mất hắn phải chuồn gấp. 2000 quân kia không thể cứu, đám đó cũng không phải Nhâm gia quân, thôi thì chấp nhận tráng sĩ chặt tay.
Sau vụ này kiểu gì hắn cũng bị giáng cấp trách phạt nhưng giữ được cái mạng đã chứ quản nhiều làm gì.
Đúng lúc này, vô số vật thể từ trên núi bên phải quân Nhâm Sò bay ra.
Xoảng....xoảng...
Các hũ gốm bay tới tấp về phía Triệu quân va vào đầu vào ngực bọn xâm lược khiến chúng r·ối l·oạn nhưng thứ làm bọn này thất điên bát đảo hơn là.
“Rắn, rắn...aaaaaa”
Rầm rầm “Đá năn, cẩn thận....aaaa”
Rất nhiều tảng đá to tướng từ trên núi rớt xuống, đè c·hết cả mảng Triệu binh xấu số.
Hậu quân nhánh kỳ binh của Triệu rơi vào hoảng loạn cực độ.
“Cha Long Quân mẹ Âu Cơ phù hộ cho chúng ta, g·iết!”
Trong cơn mưa rào giữa tháng 8, 1200 chiến binh Việt Thường bộ đánh ngang hông hậu quân phe Triệu đang rệu rã tan.