Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 14: Tam Điệp(4)




Chương 14: Tam Điệp(4)

(Từ bây giờ dùng đơn vị đo hiện đại để dễ hình dung hơn.)

Dưới ánh sáng bình minh của ngày mới, chiến trường hoang tàn thảm khốc từ từ hiện ra, cả một đêm thu dọn vết tích cũng không lau hết đi được thảm cảnh của c·hiến t·ranh khốc liệt.

Tả trại Triệu quân cháy nham nhở một nửa, tướng sĩ đứng dồn một góc trại bày phương trận, ai lấy đều mắt thâm quầng vì thức trắng cả đêm căng thẳng nhìn bốn phía đề phòng Âu Lạc lại một lần nữa tổ chức tập doanh.

Tro bụi bay đầy trời.

Ngay gần cổng trại là ngọn tháp nhỏ được tạo lên từ xác người t·rần c·huồng không đầu, các chiến binh Âu Lạc trước khi rút không quên lấy đi khôi giáp v·ũ k·hí và cả thủ cấp của kẻ địch làm chiến lợi phẩm.

Cách đấy về phía đông bắc là một vùng bán kính cả cây số cờ quạt, binh khí, xác người ngựa rải rác tính sơ sơ số t·hi t·hể phải đến hơn ngàn rưỡi cả Việt Thường cả Triệu binh. Đặc biệt có thể thấy xác ngựa nham nhở bị b·ạo l·ực lọc đi lớp da bên ngoài, nhìn thật khủng bố.

Các chiế sĩ Việt Thường ngày hôm qua tử chiến xa trường, thân thể buồn thiu vắt ngang nền đất, trắng bệch thê thảm.

Tình thế gấp rút không cho phép Phủ có thể thu hồi lại xác đồng bào mình, đến chính hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần t·ử t·rận, không thể thu hồi xác đồng đội là một điểm khó chịu, áy náy. Nhưng n·gười c·hết, sẽ về đất mẹ, mảnh đất này sẽ dang trộng tay đón về những đứa con bất hạnh thân thể. Vẫn nên vì người sống mà suy nghĩ nhiều hơn.

Vũ khí khôi giáp là thứ có thể mang vác thuận tiện được, nhưng việc di chuyển và tập kết di hài đồng đội trong đêm tối vô cùng khó khăn, quân Triệu bất cứ lúc nào cũng có thể vồ tới. Cho nên vẫn phải nghĩ đến tương lai, nghĩ đến việc làm thiết thực để khiến số người hi sinh trong các trận chiến trong tương lai giảm giảm.

Trên bầu trời diều hâu quạ đen bay liệng vô số mà kể, chúng ngửi thấy mùi tiệc tùng, xâu xé. Đến con cò vốn hiền lành nhút nhát cũng tham gia vào bữa tiệc thịt người. Trong mắt chúng chắc đang cười nhạo giống loài linh trưởng ngu ngốc tự g·iết c·hết lẫn nhau.

Tiếng quạ vang vảng ai oán phủ nhân gian.

Nhưng nếu nói về thảm khốc thì phải đi đến khu vực hữu trại.



Đâu đâu cũng thấy xác người với đủ tư thế đủ biểu cảm kì dị nhất có thể hình dung. Đa số họ mặc giáp mây, hộ tâm đồng, dưới đóng khố hoặc quần ngắn. Chỉ vài bộ t·hi t·hể mặc Tần phục.

Quân Hoài Hoan - Cửu Đức thảm bại, điều gì đã sảy ra?

Quay lại vài tiếng trước, hàng rào đổ xập, quân Âu Lạc tràn vào như thác lũ không gì có thể ngăn cản.

Chính xác hơn là không có thứ gì ngăn cản, Lục Hoành ở giữa Hữu trại bày trận chờ sẵn.

1800 quân Triệu chia làm tạo 3 vòng tròn to nhỏ lồng nhau, vòng ngoài 8 lớp 800 quân thuần một màu kích binh 1m8 đứng sát vào nhau. Vòng thứ hai 600 lính cầm đao thuẫn bao bọc nhóm 400 cung thủ.

Đứng giữa tọa trấn là Lục Hoành bình tĩnh nhìn về phía quân Âu Lạc. Hắn bố trí quân kiểu này là vì không biết quân Âu Lạc sẽ công từ hướng nào, nếu bố trí sai hướng đợi quân địch phá rào rồi vào mới biến trận thì chỉ có nước toang.

Khoảng cách từ tường rào đến khối trận quân Triệu là hơn 100m (200 bộ) chiến sĩ Cửu Đức Hoài Hoan hăng hái tiến lên, tiếng hô g·iết vang một góc trời.

“200…100…90…80…70…60 Bắn tên!” Hoành lẩm nhẩm rồi hô, tên thân binh bên cạnh thấy vậy cũng gân cổ mà hét.

Xiu xiu…. Tiếng tên bay như tiếng tử thần vẫy gọi càng đáng c·hết hơn là trời tối khiến mũi tên như vô hình.

Âu Lạc quân ngã nhào hét thảm một đám, nhưng họ không một tia sợ hãi lớp trước hi sinh lớp sau vẫn tiến lên. Có những người bị trúng tên không găm vào chỗ hiểm kiên cường đứng lên chiến đấu tiếp.

“Hây ha, hây hô”

“A a a a”



Hai bên v·a c·hạm, máu chảy đầu rơi.

Tĩnh là một chiến binh ưu tú của Cửu Đức bộ, 1 tuần trước khi có lệnh triệu tập quân lên Cổ Loa thì hắn bị ngã c·hấn t·hương chân khi đang treo cây đa lấy mật ong nên không tham gia được. Hắn tiếc nuối lắm, cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng với gia đình của những n·gười c·hết trận. Hắn tự cho mình là yếu đuối.

Nhưng cơ hội lần thứ hai của hắn đã đến, giặc Triệu đánh đến Cửu Chân. Một tháng qua đi kể từ t·ai n·ạn, chân của Tích khỏi, hắn hăng hái xung phong đi đánh giặc. Như bao người đàn ông Cửu Đức khác, hắn có mặt trong lần tập trại này.

Sau một hồi chạy nước rút thì Tĩnh chạm chán quân thù, hắn dừng lại một nhịp rồi phi mạnh cây lao trong tay về phía trước, mũi lao vẽ một đường cong tuyệt đẹp trước khi găm vào giữa ngực một tên Triệu tặc.

Hắn gỡ chiếc khiên mây nhiều lớp do vợ hắn làm trên lưng đeo vào tay trái, tay phải cầm chiếc rìu quen thuộc đã đi cùng hắn biết bao cuộc chiến rồi lao vào.

Tĩnh dùng khiên lên chặn mũi kích của Triệu tặc tay phải chớp lấy thời cơ vung rìu chặt phăng phần cán kích. Tĩnh thích cái vẻ mặt hoang mang của tên lính địch khi v·ũ k·hí bị hỏng, hắn mau chóng áp sát tên ấy rồi bổ xuống, một phát chặt không thể lé, lưỡi rìu n·gập s·âu trong xương ức của thằng giặc.

“Hự!..”

Miệng Tĩnh trào máu tươi, hắn thấy đau nhói ở ổ bụng của mình, tên Triệu tặc hàng thứ hai đã kịp đâm hắn một phát mặt tên ấy đanh lại, hàm răng cắn chặt nhưng không khép môi trắng ởn. Tên địch xoay eo rút kích ra khỏi thân thể người chiến binh Cửu Đức, máu cùng nội tạng trào ra ngoài theo vết rách. Hắn cố gắng dơ rìu nên bổ phát nữa nhưng cánh tay hắn vô lực.

Tĩnh quỳ xuống rồi sụp đổ, hắn thấy thời gian như chậm lại, hình ảnh cả cuộc đời như thước phim chạy qua tâm trí. Từ thời hắn lên 8 tuổi chạy ra biển lụm con cua con ốc nhận, lần hắn được món v·ũ k·hí đầu tiên là chiếc rìu đồng khi lên 12 tuổi. Hình ảnh vợ con hắn… cảnh núi sông Cửu Đức nơi hắn sinh ra và lớn lên.

Tĩnh c·hết, c·ái c·hết như vậy không phải là hiếm, chiến sĩ hai bộ Cửu Đức – Hoài Hoan chiến đấu rất liều mạng, họ sẵn sàng nhảy bổ vào quân địch. Họ sẵn sàng đổi mạng với quân thù, mất rìu mác kiếm thì dùng tay, mất tay thì dùng răng cắn. Giết một là hoà g·iết hai có hời, chiến đến giọt máu cuối cùng.

Sự điên cuồng này khiến quân Triệu sợ hãi, một số tên lùi lại vài bước làm sáo trộn đội hình.

Quân Âu Lạc càng đánh càng hăng, nhưng vẻ mặt của Lục Hoành vẫn nặng như nước, hắn đang chờ.



Phan Cửu Lu đang hò hét cổ vũ các chiến binh tiến lên thì bất chợt linh cảm ngoái đầu lại, sống lưng bỗng lạnh toát bàng hoàng mà thôt lên.

“Ôi đức Long Quân ơi!”

Mặt đất rung động, trước mặt lão là kỵ binh Triệu, Lục Tung mặc trọng giáp dẫn đầu 700 kỵ tạo thành trận hình tam giác ầm ầm lao về phía hậu quân Âu Lạc.

Bụp… Rắc….

Tiếng xương vỡ tiếng vó ngựa bát nháo cả lên, chiến mã 400 kg với vận tốc 60km/giờ lao vào sau lưng đám đông tạo ra khung cảnh vô cùng kinh dị người bị bay tứ tung ngã đè lên nhau.

Phan Cửu Lu bị hất bay 3 mét t·ử t·rận ngay tức khắc, quân Âu Lạc choáng váng.

“Giết!” Chớp lấy thời cơ Lục Hoành hét lớn, toàn bộ trận hình quân Triệu tràn ra g·iết, trong đánh ra ngoài đánh vào.

Nhánh quân Hoài Hoan - Cửu Đức chính thức vỡ trận.

Những gì sau đấy chỉ là cuộc đồ sát một chiều. Lục Tung đã chặn khu vực tường rào bị đổ nhưng không ít người Âu Lạc vòng được ra phía cổng chính rồi chạy toán loạn.

Lục Tung cho quân đuổi theo thêm 2 km nữa mới ưỡn ngực thu quân. Hữu trại quân Triệu hô lớn tiếng ăn mừng.

Đêm nay phải gọi là mùi máu tanh bao chùm trên bình nguyên Tam Điệp.

Huỳnh Dổi tộc trưởng may mắn thoát nạn, lão được thân binh liều mạng mở đường c·hết đến mấy chục người mới chạy được về được núi Dê.

Đến tầm trưa khi kiểm kê quân số thì họ Huỳnh quỳ xuống mà khóc như trẻ con.

“Mất rồi, mất hết rồi!”

Hoài Hoan Cửu Đức khi đi 5000 lúc về chưa đến ngàn.