Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 13: Tam Điệp(3)




Chương 13: Tam Điệp(3)

“ Khục… muỗi nhiều thật, may mà tộc trưởng nhắc nhở đã bôi bùn đầy đủ, nếu không lần này bị đốt c·hết rồi”

“ Suỵt, đừng nói chuyện, lộ bây giờ”

“Ưm”

Một bãi bùn biết nhúc nhích? Lại biết nói chuyện? Không không. Đây chính là Việt Thường nhóm quân đang mai phục trong bóng tối cách trại chính của quân Triệu tầm 2 dặm đường. Nhóm này đông tầm ngàn người lận.

Phủ sau khi nhận được nhiệm vụ chặn đánh quân từ trại chính thì cảm thấy khá khó khăn, quân của hắn trang bị mạnh thấy rõ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn chưa cao những thành niên đ·ã c·hết gần hết nơi Cổ Loa thành, còn lại chỉ là thanh thiếu niên. Làm sao đối đầu nổi bảy tám ngàn quân ở chính trại Triệu Tặc? Cho dù chỉ là q·uấy n·hiễu.

Không thế dùng sức chỉ có thể dùng trí. Phủ vận sức sức suy nghĩ tìm cách tận dụng lợi thế của bộ mình. Việt Thường mạnh nhất là gì? Chơi độc, bẫy, đánh phục kích, ẩn nấp. Việt Thường chỉ mới bắt đầu học dàn trận, ưu thế của Việt Thường vẫn là du kích chiến.

Phủ tuy trẻ tuổi nhưng trải qua hai lần c·hết đi sống lại hắn trầm ổn hơn nhiều, biết mệnh vương khó cãi. Có nguy hiểm có khó khăn thì tìm cách vượt qua thôi. Không vượt nổi thì đó chính là ngày dỗ của đám quân này.

Tất nhiên Phủ tâm tình vẫn khá hồi hộp, mặc dù chuẩn bị khá kỹ. Cũng may Phủ đã trải qua huấn luyện ở quân Doanh Lê Hoàn, biết rằng trước đánh trận hiểu rõ địa hình là quan trọn nhất. Thậm chí quân Lê Hoàn còn có bản đồ chi tiết khiến cho người chưa từng đến địa hình cũng có thể dựa vào đó mà biết một hai.

Phủ cũng học theo, tháng qua hắn đã cùng binh sĩ của mình lùng sục khắp khu này, thậm chí còn dựa theo trí nhớ đắp lại một mô hình bằng đất về địa hình nơi đây thung lũng.

Nói thẳng quân Việt Thường tuy cũng là khách nhưng nói độ am hiểu địa hình chỉ thua quân Cửu Chân thôi.

Có thế Phủ mới dám tự tin nhận nhiệm vụ.

Nhìn trời đêm trăng non mà tính, hẳn là gần quá nửa đêm Bạch Công Phủ nhìn đại Trại Triệu tặc đầy ánh lửa kia mà tâm thần bất định, nơi này quân tập chung thật là đông. Lều trại san sát đếm không hết được.

Trên đồi nhỏ địa thế rễ quan sát nhưng cũng dễ bị phát hiện. Cả một đám Việt Thường người bôi toàn bùn đất cả đầu cả tóc nhắn đều bết lại, hếu như không cử động, chắc hẳn chỉ nhìn ra đây là những khối đất mấp mô mà thôi.

Chắm bên cạnh anh trai, lưỡi thương dấu kín trong bụi che đi kim loại phản chiếu ánh sáng, ánh mắt đầy khao khát chiến đấu.

Khoảng cách giữa 3 trại là bằng nhau đều là 13 dặm đường chim bay, bình thường nếu đi bằng đường có sẵn cũng phải mất nửa canh giờ, còn lội ruộng có khi đến sáng mới tơi nơi. Lúc bàn kế các Lạc tướng đã bàn với nhau rằng đánh mấy trại kia nếu 1 canh không hạ được thì rút.

Phủ đánh giá việc cầm chân địch một nửa cồng không thành vấn đề ( Người việt chia giờ một ngày làm 12 cồng, lấy âm thanh cồng để thông báo cho dân )

Trong đêm tối, thi nhẫn nại, thứ này Việt Thường quân kể cả người trẻ tuổi đều có, họ mai phục con mồi nhiều nên quen rồi.

========================================================

Cái gì đến cũng phải đến, Tả trại rực sáng trong đêm, Triệu Xuân sau khi ổn định toàn doanh cứ Nhâm Hàu em trai Sò cùng 2500 quân gồm 2000 lính Triệu thêm 500 quân Việt Gian đi ứng cứu Tả trại. Hắn cũng đoán được Hữu Trại sẽ bị công nên cũng cử luôn thằng em vợ Lăng Bí mang theo số quân tương đương Nhâm Hàu và quả thật quân vừa rời trại một lúc thì Hữu doanh cũng phát hỏa.

Tính ra Phủ hời thêm nửa tiếng do trại chính mất thời gian để tập hợp quân thiết lập điều binh.

Nhâm Hàu mặc trọng giáp cưỡi trên lưng chiến phi nước kiệu, quân lính chạy theo sau. Hắn biết việc hành quân gấp rút như thế này sẽ hao tổn dức chiến đấu nhưng anh trai hắn đang gặp nguy hiểm, thân làm em không thể không lo lắng được.

Cũng không thể trách Hàu hấp tấp được, hắn mới 17 tuổi còn quá trẻ non kinh nhiệm, có trách thì trách Triệu Xuân thiếu tỉnh táo mà chỉ định sai người để đi cứu viện, có lẽ là do Hàu để râu nên nhìn già trước tuổi quá chăng?



“Hả c·hết tiệt, quân Triệu di chuyển quá nhanh theo đà này thì khéo chưa đến 1 phần tư canh là bọn nó đã đến rồi.” Phủ đứng từ xa chửi làu bàu may mà có chuẩn bị.

Đi được 5 dặm đường thì đám quân của Nhâm Hàu bỗng nhiên r·ối l·oạn. Trong bóng tối tiếng la hét inh ỏi tiếng kêu tên chửi bới vang lên khắp nơi.

Hí hí luật… Chiến mã điên cuồng thét vang, dựng người hất tung kỵ sĩ xuống đất.

“ Có bẫy… có mai phục… mọi người không động”

Nhâm Hàu hét lớn.. hắn kìm lại chiến mã trong bóng đêm không dám cử động.

“ Soi đuốc, soi đuốc đưới chân tìm cảm bẫy nhanh” Các đội trưởng la lớn.

“ Thắp thêm đuốc soi…” Nhâm Hàu hạ lệnh.

Cả một đám Triệu tặc binh chôn chân không động mà soi đuốc..

Hít hà… hít hà..

Cả đám sợ hãi nhìn những gì dưới chân họ.

Như đã nói Việt Thưởng giỏi bẫy, giỏi phục kích cùng dùng độc.

Nhận được tin báo muốn để quân Việt Thường đi tập kích cứu binh thì Phủ biết nếu không chơi mưu thì chắc chắn quân của hắn c·hết sạch. Người Tần có nhiều ngựa, phục kích xong thì chạy làm sao? Kỵ binh đuổi là chạy không có nổi, thân ở giữa ngã ba quân địch làm gì có đường thoát?

Cho nên Phủ đã tập hợp toàn binh gấp rút chế tạo bẫy. Bẫy đơn giản nhất nhưng lại khá hiệu quả.

Một khúc luồng bổ làm đôi cắm vô chông tre nhọn, cứ thết là dựng được trên đường đi. Địa hình Phủ đã nắm, đường đi của quân tiếp viện hắn cũng thông. Từ đầu tối hắn đã dẫn quân vượt núi đi vòng thâm nhập địch và giải chông. Ngoài ra còn có bẫy đạp. Tức là một hanh đòn hơi dài đặt bập bênh trên đá hay mô đất, đạp vào một bên thì bên kia có đầu nhọn xẽ bật lên, thứ này bẫy ngựa, bẫy thú có thể xuyên thủng bụng bọn đi bốn chân. Người Việt Thường khá hay dùng

Xoảng xoảng

Hàng loạt bình gốm bay vào đoàn lính Triệu, vài thằng dính vào đầu c·hấn t·hương sọ não tại chỗ khiến hàng ngũ chở nên nhốn nháo.

Các chiến binh Việt Thường núp trên đồi dùng dây buộc vào bình gốm nặng 6 cân (3kg) rồi cầm đầu dây bên kia chụm 2 đầu gót chân lại rồi xoay người vài vòng ném như môn tạ xích hiện đại. Cách này rất ổn, bay xa đến gần trăm bộ (40-50m) hơn cả tầm cung nhưng khó căn chuẩn vị trí rơi, đa phần bình gốm rơi trước mặt hoặc vọt qua đầu lính Triệu. Chỉ tầm hơn chục bình bay trúng đích nhưng thế là đủ.

Bùng bùng

Khốn nạn quân Triệu đàng đốt thêm đuốc đê soi bẫy, dầu trẩu đến chính là thiên địa hòa hảo, ngọn lửa điên cuồng cứ thế bốc lên. Tuy không nhiều nhưng càng gây hoảng loạn… Đây tất cả đều là tính toán của Phủ, từ đầu đặt bẫy đến chỗ quân Triệu đốt thêm đuốc đều là Phủ phán đoán phản xạ của kẻ địch,

“A a a…”

Dầu trẩu bắt lửa rất khỏe, cháy rất mạnh, hàng ngũ Triệu xuất hiện vài ngọn đuốc sống lăn lộn càng l·àm t·ình hinh thêm hỗn loạn.

Xoảng xoảng, lại thêm một đợt bình gốm bay, nhưng thứ trong bình không phải là dầu.



Vo ve, vo ve….

“Đm, là tổ ong!”

“Tổ cha nó rắn!”

Lính Triệu chửi tục liên hồi.

Nếu dùng rìu đập nhau chiến sĩ Cửu Chân xưng đệ nhất Âu Lạc thì mấy ông Việt Thường với Tân Hưng bộ gọi là nhị thánh trong việc bày trò dùng độc vật khi đánh nhau. Bởi họ sống ở cái đất có đến 9 thành rừng thiêng nước độc, mỗi cái đồng bằng chỉ có tí tẹo nên người ở đây nói đùa với nhau rằng trẻ con Việt Thường biết đi rừng trước cả khi học bò.

Các bố bắt nguyên tổ ong đất bỏ vào bình rồi lấy vài bọc lại, tất nhiên có ong thì phải có mấy món rắn rết bọ cạp đủ đả. Đất cõi Âu Lạc này cái gì thiếu chứ mấy thứ độc vật này ở đâu cũng có và có rất nhiều ăn rất ngon xào lên rồi thêm nước măng chua thì… khụ khụ.

Còn lý do tại sao 4 vị tộc trưởng chỉ có Phủ dùng trò này thì do 3 vị kia khinh cái này. Họ cho rằng chiến binh là phải quang minh chính đại mà giành chiến thắng.

Phủ không có cái này suy nghĩ, theo hắn thì giảm thiểu t·hương v·ong mà dành thắng lợi mới là vương đạo. Nói thật mấy bộ khác thường có ánh mắt hơi coi thường Việt Thường vì lối c·hiến t·ranh này của họ. Nhưng Phủ cảm thấy đánh nhau không cứ phải như hai con trâu húc húc, cần phải dùng đầu chứ nhỉ. Nhưng là dùng đầu suy nghĩ mà không phải húc nhau đây là thứ quan trọng mà cha đã dạy hắn.

Quay lại với tình hình trận phục kích, thấy quân Triệu r·ối l·oạn vô cùng nên Công Phủ hạ lệnh từ trên đồi nhỏ t·ấn c·ông… nói là đồi nhỏ nhưng chỉ là một cái mô đất hơi nhô cách con đường tầm 40-50m.

Việt thường bắn tên. Cánh cung chỉ là tre, sức xuyên thấu không có, nhưng như đã nói, đám này chơi độc, ở Việt Thường nuôi rắn lấy độc đã thành ngành công nghiệp. Rắn được nuôi trong chum thi thoảng lô ra trích độc một lần.

Mũi tên Việt Thường chắc chắn là có bôi độc rắn, chỉ cần xước da là có vấn đề ngay lập tức.

Mũi tên ào ào lao xống đám quân Triệu đang hoảng loạn không có dựng khiên phòng hộ.

Phập phập phập..

Áo giáp có thể cản tên, khiến tên không thể đâm sâu thành chí mệnh v·ết t·hương, nhưng mũi tên Việt Thường không cần sâu, chỉ cần xước da là đủ.

Nhưng tên độc là có hạn. Một đám quân người Hán ngã xuống dãy dụa xùi bọt mép mặt tím tái rồi. Khả năng không được cứu trị thì cách c·hết không xa.

Nhận thấy tình hình rấy có lợi Phủ hạ lệnh toàn quân cầm cầm giáo t·ấn c·ông.

“ Giết…. Giết Triệu tặc”

Chỉ có 1000 quân nhưng khí thế lại như rời non lấp biển.

Quân Việt Thường từ hai bên ập vào chia cắt đội hình quân địch làm nhiều phần,

Đám đi đầu của Phủ quân chính là trường thương dài hơn hẳn quân Triệu nhưng lại nhẹ và linh hoạt hơn nhiều vì không Phủ không dùng cấu trúc mũi qua mà dùng lũi giáo thẳng nhẹ. Cây tre rỗng lại càng giảm trọng lượng.

Lúc này bên Triệu tặc quân không có đội hình ra hồn cho nên v·ũ k·hí ngắn hơn sẽ chịu thiệt khinh khủng. Chúng bổ nhưng không tới quân Việt Thường. còn Việt Thường quân đâm thì bọn này chắc c·hết.

“Tất cả bình tĩnh, quân địch ít hơn chúng ta



Nhâm Hàu khản cổ hô hào chỉ huy lại đội hình nhưng không được, đặc biệt là đoạn giữa nơi có 500 quân Việt Gian nhiều thằng hoảng sợ mà bỏ chạy khiến cho tình hình quân Triệu càng thêm nát bét.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, nhận ra điều này không chỉ có Phủ mà còn đám lão binh từng tham chiến ở Cổ Loa, cả đám mấy chục người liều mạng g·iết tới.

Phủ tụ tập bên người một đám thiện chiến nhất, đám này không vướng víu dùng v·ũ k·hí dài, bọn này trên lưng là bao da đeo ba bôn ngọn lao mũi đồng nhọn thuôn, mỗi cây lao chỉ tầm một mét hơn. Cả đám khiên mây chắc chắn, tay cầm chiến phủ sẵn sàng.

Thấy rồi Phủ đã tìm thấy chủ tướng của đối phương, hắn khá nổi bật trong đám lính.

“ Tiến lên mở đường cho ta” Phủ hét lớn .

Một đám 30 tên thân binh tinh nhuệ, ngực tay đều có giáp mây dày bảo vệ, thậm chí phủ thêm da thú dùng nhựa cây thành kéo dán nhiều lớp vào giáp mây. Đây là đám tinh binh nhất của Phủ được trang bị cao cấp nhất.

“ Phi lao” Phủ điên cuồng hét.

Ba mươi tên chiến binh Việt Thường tạo thành một mũi tam giác tiến lên. Đám đi đầu cầm khiên, chiến phủ, dám trong lòng tam giác gắn chiến phủ bên hông, tay rút lao ném tới tấp.

Phập phập phập …

Mũi lao điên cuồng lao tới xé rách đội hình định.

Chiến Mã.? Không có tốc độ chính là bia sống.

Ném ném ném…

Đám kỵ binh vây quanh tên chủ tướng chưa kịp dùng kích đâm tới đã ngã nhào một loạt.

Loạn, rất loạn, bên Triệu tặc tên cũng bắn tới tấp đáp trả, khung cảnh loạn một bầy, nhưng có một nhánh quân nhỏ không loạn, họ kiên trì mục tiêu mà lao lên. Thân binh nhóm và Bạch Công Phủ

Thân binh của Hàu ra sức cản, các lão binh Việt Thường dùng rìu mở đường cho thủ lĩnh điên cuồng lao về trước. Ngựa không phi nhanh sức công kích của kỵ binh là hạn chế, chém hay đâm kích đều là hữu hạn lực. Đám thân binh của Phủ trang bị giáp quá tốt lại có khiên lớn và lao. Cho nên hoàn toàn không sợ là tiếp cận.

Nhâm Hàu sợ hãi, hắn còn chưa biết nên làm gì thì bỗng nhiên chiến mã của hắn đau đớn ngã xuống đất, thì ra một chân của nó đã bị tiện phăng, làm sao có thể đứng nổi. Nhâm Hàu bị hất tung ra xa.

Hàu chật vật chỉnh lại khôi mũ bị lệch của mình, hắn ngẩng đầu lên thấy một nụ cười đen ngòm rồi phực một tiếng.

Máu từ cổ của tên tướng Triệu bắn đầy lên mặt Phủ, hắn cầm cái thủ cấp còn há hốc mồm mắt trợn ngược vẻ không can tâm lên cao rồi hét lên.

“Đầu tướng giặc ở đây!”

“Ô ô ô….”

Sĩ khí Việt Thường quân lên cao ngất ngưởng mà hò hét, ngược lại quân Triệu thấy đầu chủ tướng mà kinh hãi vỡ trận bỏ chạy.

Thấy vậy Phủ ném luôn cái kế hoạch chỉ đánh q·uấy r·ối ra chuồng gà mà truy g·iết, hai bên rượt đuổi nhau quần nát hết cả đồng ruộng đang đến mùa trổ đòng trong khu vực.

Nhưng ai lại quan tâm đến chứ? Một bên chạy vì sự sống, một bên đuổi vì hận thù, 2000 ngôi mộ gió, nước mắt của những người Việt Thường ngày ấy họ không có quên đâu.

Đuổi thêm tầm 2 dặm bên Việt Thường thổi tù và báo hiệu thu quân, nơi này vẫn là ở giữa tam trại địch không nên ở lâu, họ quay lại thu nhặt v·ũ k·hí khôi giáp rồi rút lui dưới sự bảo hộ của màn đêm đến nơi tập kết đã quy ước với nhánh quân của Bạch Công Chắm. Thằng này được Phủ giao cho trọng trách q·uấy r·ối đám chi viện cho Hữu trại.

Phủ cười rất tươi, rất…đen, hắn không ngờ mình thắng lớn đến thế, lấy 1000 người mà toàn thắng kẻ địch gấp đôi. Lần này hắn 3 lão già kia phải lác mắt mà nhìn.