Áo Sơ Mi Trắng

Chương 2




Áo sơ mi trắng (2)

Ngày hôm sau, Lâm Thâm cố ý lên xe buýt sớm hơn ngày thường, không ngờ là cái tên này còn đi sớm hơn anh cả nửa đường.

Hai lần còn gọi là trùng hợp được, nhưng mà năm lần thì rất không bình thường đúng không? Hơn nữa…

Lâm Thâm thấy cậu ta ngồi xuống bên cạnh mình, còn cười nói với anh: “Anh, buổi sáng tốt lành.”

Lâm Thâm cười không nổi, mặt cười tâm không cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Thời điểm chuẩn bị xuống trạm thì cậu chàng đột nhiên hỏi Lâm Thâm, “Anh ơi, tối nay mình đi ăn với nhau nha?”

Đầu óc Lâm Thâm ngày càng mờ mịt, tại sao lại đi ăn tối cùng, hai người chúng ta hình như đâu có quen biết đến mức đó?

“Đi mà, anh.” Bỗng nhiên cậu chàng nắm lấy tay Lâm Thâm một cái.

Cả người Lâm Thâm đều run lên, vội vàng gật đầu lia lịa.

Thế là buổi tối hôm đó, Lâm Thâm mơ hồ ngồi xuống bàn ăn, đối diện anh là cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng. Cậu ta gọi rất nhiều món ăn, lại toàn món ăn yêu thích của Lâm Thâm.

Đang lúc ăn cơm thì Lâm Thâm chợt tỉnh hồn lại, “Khoan đã, sao cậu lại tốt với tôi vậy, trước đó chúng ta đâu quen biết nhau đâu?”

“Tại sao cậu lại muốn mời tôi đi ăn?” Lâm Thâm buông cái chén xuống, hỏi một câu đầy tính thăm dò.

Cậu chàng nở nụ cười thật tươi, trả lời: “Vì em muốn làm quen với anh mà.”

“Vậy tại sao cậu muốn làm với tôi?”

“Anh à, anh đoán thử xem.”

Đoán đoán cái đầu cậu, làm sao tôi biết được chứ, Lâm Thâm thầm chửi trong lòng mấy lần nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, “Anh của cậu không đoán ra được.”

Vẻ mặt của cậu chàng trông như bị tổn thương rất nặng nề, cậu đi đến trước mặt Lâm Thâm, nhìn vào mắt Lâm Thâm và nói vô cùng chân thành, “Anh thích em mà, mỗi lần đi xe buýt em đều thấy anh.”

“Chẳng qua là có duyên nên mới gặp thôi.” Lâm Thâm nói.

“Vậy là anh cũng không thích em luôn sao?” Cậu hỏi.

Ặc, không phải…

“Như vậy là anh có thích em rồi.” Cậu cười cười, rót cho Lâm Thâm không ít rượu.

Lâm Thâm tự dặn lòng mình không được, nhưng chợt nhận ra rượu này uống không say, không khác với mấy đồ uống bình thường là bao, thế là anh uống một hơi hết sạch.



Bỗng nhiên anh cảm thấy mình được cậu trai này cõng đi.

Sau đó là lên xe taxi, đi vào khách sạn, lên trên giường, bị cởi sạch quần áo, bị cậu chàng đè lên người…

Bị đè?!!!

Đột nhiên Lâm Thâm tỉnh lại, anh nhìn xung quanh, đây là khách sạn lạ lẫm nào vậy, kế bên giường tuy không có ai cả nhưng anh thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào.

Người kia đang tắm.

Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lâm Thâm đó chính là phải chạy trốn, đầu nghĩ tay làm, anh chạy thật luôn. Nhưng lúc đang mặc lại quần áo, tự nhiên thấy eo mình đau nhức không thôi, anh nhìn giữa hai chân mình.

Vãi, hình như có gì đó nó không được đúng cho lắm, nó sai sai.

Lâm Thâm vội vàng mặc đồ cho tử tế rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi khách sạn. Đến khi yên vị trên xe taxi rồi anh mới chậm chạp nhận ra, mình bị người ta ăn mất rồi.

Đệt mịe.

Đến cả cái tên của người ta cũng không biết, cơ mà cậu ta mặc áo sơ mi, còn gọi mình là anh… không phải là trẻ vị thành niên chứ?

Không không không, Lâm Thâm nghĩ lại, cái mông mày còn đang đau nhức đây này.

“Cái chày đâm tiêu” kia, tuyệt đối không thể là học sinh cấp Ba được.

Lâm Thâm tự an ủi mình.

Trời sáng luôn rồi, hay là tới thẳng công ty luôn đi, Lâm Thâm bảo tài xế đổi điểm đến thành công ty, không hiểu tại sao cái tên này lại tới khách sạn xa như vậy, về lại công ty làm Lâm Thâm tốn cả một trăm tệ tiền xe. Lâm Thâm lòng đau như cắt thanh toán tiền cho tài xế, mang cái ví còn lác đác vài đồng bước vào công ty.

Lúc anh có mặt thì đã có khá nhiều người đến rồi, nhưng bọn họ đang tụ tập lại bàn tán cái gì đó.

Tiểu Mỹ nhìn thấy Lâm Thâm, chào một tiếng rồi trìu mến vỗ cái bốp vào mông Lâm Thâm, nói: “Hôm nay quản lý mới sẽ đến đó, sáng nay quản lý Bạch đã gửi hình của quản lý mới lên nhóm mình rồi á, cậu xem chưa?”

“A, vậy ạ?” Mông Lâm Thâm vốn đã đau nhức, giờ còn bị vỗ thêm một cái làm anh cảm thấy mình sắp siêu cmn thoát đến nơi, anh sờ vào túi mình, nhưng lại không thấy điện thoại.

Hả, điện thoại mình đâu?

Khi nãy lên xe anh vẫn chưa kịp để ý đến điện thoại. Vãi, chắc là mình không làm rơi ở quán rượu đâu nhỉ?

Lâm Thâm tức giận cắn răng, mất cả chì lẫn chài vào tay cái tên kia.

“Cậu sao thế, không khỏe ở đâu à?”

Tiểu Mỹ sờ lên trán Lâm Thâm, “Cậu không sao chứ, Lâm Thâm?”

“Không có gì đâu.” Lâm Thâm cười cười nhưng lệ đổ trong tim.

Tôi chỉ đang đau lòng thôi.

“Không có gì là tốt rồi, á, cơ mà…” Tiểu Mỹ cầm điện thoại tới, trên màn hình là hình của quản lý mới bọn họ, cô đưa cho Lâm Thâm coi, “Để lát nói đi, giờ cậu mau nhìn này, quản lý mới của tụi mình đẹp trai cực.”

Giờ này Lâm Thâm đâu còn tâm trạng xem hình chụp gì nữa, nhưng Tiểu Mỹ cứ ép cậu nhìn cho bằng được, cậu hời hợt nhìn lướt qua, chính ngay cái nhìn này làm Lâm Thâm kinh ngạc.

Đây chẳng phải là cái tên áo sơ mi trắng có khuôn mặt vô cùng lương thiện nhưng thực chất lại là con cáo xảo quyệt đè anh lên giường hay sao?

“Cậu, cậu, cậu ta…” Cả nửa ngày Lâm Thâm vẫn không thể thốt nên lời.

“Anh ấy làm sao?” Tiểu Mỹ hỏi.

“Tôi, tôi, tôi…”

“A, quản lý mới tới kìa.” Một người nào đó nói.

Lâm Thâm theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào.

Chính là người đó.

Cậu ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, vẫn là dáng vẻ in sâu trong tâm trí Lâm Thâm.

Vãi, không thể ghét nổi mà.

Tự nhiên Lâm Thâm nghĩ, thật ra mình bị đè cũng không có mất mát gì đâu nhỉ? Ngay lập tức Lâm Thâm lắc đầu thật mạnh với suy nghĩ của mình, anh điên rồi hay sao mà có nghĩ như vậy chứ? Nhưng mà… tối hôm qua cậu ta cũng rất dịu dàng, Lâm Thâm cũng thấy không quá đau, nếu có thể làm thêm một lần nữa…

Ôi đệch Lâm Thâm, mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả?

Hai đứa “thiên thần” và “ác quỷ” đang đánh nhau loạn xạ trong đầu Lâm Thâm. Bởi vì quá tập trung suy nghĩ nên anh không biết có người đang lại gần chỗ mình.

Tiểu Mỹ lại phải chọc chọc cho anh tỉnh hồn lại.

Lúc Lâm Thâm lấy lại tinh thần thì đã thấy cậu thanh niên áo sơ mi trắng đã đứng trước mặt mình, trong tay là chiếc điện thoại di động của anh, lời nói cực kỳ mập mờ, “Anh ơi, sáng nay anh làm rơi điện thoại trên giường em này.”