Áo Sơ Mi Trắng

Chương 1




Áo sơ mi trắng (1)

Đây là lần thứ tư.

Lâm Thâm bên cửa sổ xe buýt, nhìn một chàng trai áo trắng bước lên xe.

Lâm Thâm là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp năm nay, anh thuộc kiểu “con nhà người ta” trong mắt người lớn. Ban đầu anh định tiếp tục học lên tiến sĩ, nhưng mà mẹ anh lại bảo học hành nhiều làm gì cho lú cái đầu, thế là Lâm Thâm đã nộp hồ sơ của mình cho một công ty tốt.

Cơ mà nửa tháng trôi qua rồi mà anh vẫn chưa nhận được phản hồi từ công ty đó, Lâm Thâm tưởng mình bị đánh rớt luôn rồi, nhưng chỉ mới mấy ngày trước, sau khi anh vô tình gặp được chàng trai áo sơ mi trắng kia trên chuyến xe buýt thì lại nhận được thông báo thông qua của công ty.

Hôm nay là ngày đi làm thứ ba, cộng thêm lần gặp thứ nhất, đã là lần thứ tư anh gặp người kia.

Lần thứ tư Lâm Thâm gặp được chàng trai áo trắng, tự hỏi vận may kiểu gì mà tự nhiên sau lần gặp đầu tiên anh lại được công ty nhận vào làm, trong tiềm thức, anh nghĩ chàng trai này sẽ mang đến may mắn cho mình, cơ mà quan trọng nhất là, mỗi lần ngồi xe buýt đến công ty đều có thể gặp được cậu ấy.

Người mặc áo sơ mi trắng đang ngồi cạnh cửa sổ, Lâm Thâm nhìn qua khóe mắt mình có thể thấy chàng trai đeo tai nghe, chắc là đang nghe nhạc.

“Thật là nhã nhặn.” Lâm Thâm nghĩ.

Có cảm giác giống như anh trai nhà bên vậy. Mặc dù sát vách nhà Lâm Thâm là một gã sâu rượu trung niên, nhưng mà cứ dựa trên kịch bản phim truyền hình lúc tám giờ tối đi, thì anh vẫn tưởng tượng ra được khung cảnh đó.

Loa tự động trên xe buýt vang lên tiếng thông báo sắp đến trạm dừng tiếp theo, Lâm Thâm nhìn thoáng qua trạm dừng mới giật mình, chết rồi, “Xin lỗi, cho tôi xuống trạm này.”

Anh vội vàng đứng dậy bước đến cửa xe.

Nhưng đúng lúc đó xe buýt đột nhiên phanh gấp lại, anh không kịp phản ứng, cả người bị giật ngược về phía sau theo quán tính, anh tưởng là mình sẽ té, nhưng mãi một lúc vẫn không cảm thấy đau đớn mà thay vào đó là một cánh tay đang đỡ lấy eo mình, sau đó là một giọng nói đầy truyền cảm vang lên.

“Cẩn thận.”

Anh mở to mắt, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh nắng mặt trời chiếu sáng một gương mặt quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn.

Chàng trai áo sơ mi trắng đỡ anh dậy, rồi vòng qua người anh để xuống xe, để lại một Lâm Thâm đứng đờ ra tại chỗ.

Cho đến khi xe lại bắt đầu chạy, Lâm Thâm mới chợt tỉnh táo lại.

Ngày đi làm thứ ba, Lâm Thâm đi muộn.

Bạch Tình vỗ vỗ bả vai Lâm Thâm đang ngồi ỉu xìu trước màn hình máy tính, “Sao thế học sinh giỏi, hôm nay chẳng những đến trễ mà còn ngẩn người làm gì vậy?”

Lâm Thâm lấy lại tinh thần, hất tay Bạch Tình ra, “Đừng có lại gần em.”

Bạch Tình cười cười, sờ cằm Lâm Thâm rồi trở về vị trí làm việc cấp cao của mình: “Anh chỉ chọc cậu tí thôi mà.”

Bạch Tình là đàn anh học cùng khoa với Lâm Thâm hồi đại học, sau khi hắn tốt nghiệp thì đến công ty này làm, làm lụng mấy năm đã lên chức giám đốc, giờ lại trở thành cấp trên lãnh đạo trực tiếp của Lâm Thâm, chỉ tiếc là vài ngày nữa là hắn phải chuyển đến công ty mẹ, bên đó đang thiếu nhân lực.

Trước khi chuyển đi mấy ngày, Bạch Tình đều tặng một ít quà cáp cho các nhân viên từng đi theo hắn, cả Lâm Thâm mới vào công ty cũng có phần.

Thực ra hắn muốn kéo Lâm Thâm đến công ty mẹ để làm việc luôn, với trình độ của Lâm Thâm thì ở cái công ty nhỏ này thì quá uổng phí một nhân tài. Nhưng mà Lâm Thâm lại không có ý định đó, anh muốn ở đây để rèn luyện dần dần hơn.

Thế thì thôi, Bạch Tình cũng bó tay.

Nhân lúc tan làm, Bạch Tình phủi tay đi ra khỏi văn phòng, “Thông báo mới, vài ngày nữa giám đốc mới sẽ đến, mọi người nhớ làm việc tốt nhé, đừng để bị người ta quở trách đấy.”

Tiểu Mỹ rất thích tám chuyện, nhanh nhảu hỏi, “Quản lý Bạch, em nghe nói giám đốc mới hình như cũng mới tốt nghiệp Đại học thôi á hả?”

Một đồng nghiệp khác phụ họa: “Gì, mới tốt nghiệp đã đến chỗ này á? ‘Con cháu’ nhà ai đấy?”

Bạch Tình bật cười một tiếng, “Con trai của Tổng giám đốc thì có tính là ‘con cháu’ không?”

Sau đó hắn nói với Tiểu Mỹ, “Người ta mới tốt nghiệp đại học nhưng mà là Đại học Cambridge, chứ cô em tưởng là trường đại học gì, đợi đến lúc người ta đến thì đừng có để mất mặt như vậy nha.”

Tiểu Mỹ bĩu môi, “Em biết rồi, tụi em đâu có ý đó đâu, chỉ không nỡ để quản lý Bạch đi thôi mà.”

“Cũng biết nịnh quá ha.” Tuy ngoài miệng Bạch Tình nói vậy, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, hắn quay qua nhìn Lâm Thâm, “Lâm Thâm, mặc dù cậu mới tới công ty được mấy ngày thôi, nhưng mà các đồng nghiệp ở đây nhiệt tình lắm, cậu không cần câu nệ khách sáo đâu. Anh chưa gặp giám đốc mới này bao giờ nên cũng không biết tính cách ra sao, nên là cậu nhớ chú ý nhá, nhất là đừng có đi muộn nữa.”

Lâm Thâm che trán ngượng ngùng nói: “Anh được lắm, giờ mọi người đều biết em đến muộn rồi đó.”

Cả phòng lập tức bật cười.

Tối nay Bạch Tình muốn mời một bữa tiệc chia tay, sau khi tan làm tất cả mọi người sẽ đi ăn với nhau.

Dạ dày của Lâm Thâm không tốt lắm, không ăn được nhiều món. Những người ở đây đã gắn bó thân thiết với Bạch Tình suốt mấy năm qua rồi, nên không ai nỡ để hắn đi, đa số đều uống rượu, chỉ có mỗi Lâm Thâm ngồi uống nước trái cây, cho nên chờ bọn họ nhậu xong, anh phải đưa lần lượt từng đám người say xỉn lên xe taxi, sau đó mới lên chuyến xe buýt đêm về nhà một mình.

Có điều anh không ngờ rằng, mình lại gặp được chàng trai mặc áo sơ mi trắng trên xe.

Lâm Thâm thầm nghĩ đây đúng là duyên phận, nhưng mà anh với người ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không tính là quen biết nhau nên anh chỉ im lặng không nói gì, không ngờ chàng trai lại chủ động mở lời trước.

“Chào buổi tối, bây giờ anh mới tan tầm về nhà sao?” Chàng trai hỏi Lâm Thâm.

“Hả?” Lâm Thâm nhìn tứ phía xung quanh, không thấy bóng người nào mới phát giác người ta đang hỏi mình, anh gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Cậu chàng nở nụ cười, nói: “Anh* đã vất vả rồi.”

*”Anh” ở câu trên chỉ là 你 (nǐ) chỉ để gọi đối phương thôi, giống “you” bên tiếng Anh. Còn “anh” ở dưới này là 哥哥 (gēgē) ca ca á, kiểu này mình thấy hay dùng cho người thân thiết với nhau thôi:v mà đột nhiên cậu áo sơ mi trắng gọi nên Lâm Thâm mới hết hồn =)))))

“Anh!?” Lâm Thâm hơi giật mình, anh nhìn chàng trai trước mặt, dáng vẻ hoàn toàn vô hại, nụ cười ấm áp như gió xuân.

Không được không được, không hợp lý chút nào.

Lâm Thâm cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

“Anh à, anh đẹp thật đó.” Cậu nói.

“Đẹp á?” Lâm Thâm theo bản năng sờ lên mặt mình, quay đầu nhìn lên cửa sổ xe, nhưng trời rất tối nên chẳng soi ra được gì, anh cười cười xấu hổ hỏi, “Ờm… thật không?”

Cậu trai không nói gì, chỉ cười.

Xe dừng đến trạm của anh, lần này Lâm Thâm không để lỡ trạm nữa, anh cứng ngắc đi qua người cậu thanh niên, rồi luống cuống xuống xe.

Cả đêm hôm đó, trong mơ của Lâm Thâm chỉ có hình ảnh của chàng trai áo sơ mi trắng gọi “Anh ơi, anh à…”