Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 77: "Chị Tiểu Viên, có phải chị yêu rồi không?"




Tiểu Viên chui vào trong ổ chăn, rốt cuộc yên tâm nhấn vào bao lì xì Vĩ Trang chuyển khoản cho cô, thấy đám bao lì xì của cô chuyển trong khung trò chuyện trên WeChat được nhấn nhận từng cái một, cô cười không ngừng được.

Trời ạ, mười cái. Vĩ Trang sẽ đang dùng vẻ mặt gì để nhấn đây?

Dám gửi bao lì xì cho sếp tổng lớn cũng chỉ có cô nhỉ?

Vĩ Trang bằng lòng nhấn nhận cũng đáng yêu quá đi?

Thật ra câu nói kia càng hẳn là gửi cô ấy.

Tiểu Viên lại cười rộ lên.

Chờ cô ấy nhận xong toàn bộ, Tiểu Viên đã cười đến chân đá tung chăn.

A, còn chưa trả lời chị Thần Ảnh, Tiểu Viên vội vàng nhảy đến khung trò chuyện với Hà Thần Ảnh, đã qua 0 giờ, không biết chị ấy ngủ chưa.

Chị Thần Ảnh: "Tôi nhớ là có người nói tôi lớn tuổi quá không diễn được 'Mạnh Tiểu Chu', là ai đấy, là ai hử?"

Câu "Đằng ấy cũng đáng yêu quá đi?" vừa rồi kia thì không thể gửi lại rồi, Tiểu Viên gõ: "Là em sai rồi, chị Thần Ảnh nhân vật gì  cũng diễn được!"

"Ngại quá, vừa rồi có việc bận không kịp trả lời, ngủ ngon, chị Thần Ảnh."

Gửi xong cô hơi chờ một chút, không thấy Hà Thần Ảnh gửi lại. Chắc nghỉ ngơi thật rồi, lần sau nói chuyện nhất định không phân tâm nữa.

"Chị Viên, có chuyện gì mà vui vẻ thế??" Cô thậm chí cũng chẳng nghe được Điền Điền đã đi đến rồi.

"À," Tiểu Viên gãi gãi đầu, muốn nói cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, đành phải cười khẽ lắc đầu.

"Nói đi mà nói đi mà ~" Điền Điền quấn cô.

"Mau đi ngủ đi." Tiểu Viên tắt đèn đầu giường đi, còn mải cười.

Điền Điền cũng cười theo cô, rất vui vẻ khi nhìn thấy tâm trạng tốt của cô. Mấy ngày này ở phim trường nhìn thấy áp lực của cô thật sự quá lớn. Mỗi lần diễn xong một phân đoạn phim, cô im lặng nghe theo làm cô bé và Thái Quyển đều lo lắng không thôi, lại không dám biểu hiện ra sự lo lắng.

"Chị Tiểu Viên, có phải chị yêu rồi không?" Đèn đã tắt, trong phòng chìm vào tĩnh lặng, có một loại không khí thích hợp nói chuyện phiếm.

"Hả?"

"Chị cười đến thật vui vẻ nha, là đối với người yêu thích mới sẽ vui vẻ như vậy nhỉ?"

Tiểu Viên không nói gì một hồi lâu.

Điền Điền nghi hoặc, hỏi: "Ngủ rồi ạ?"

Tiểu Viên xoay người, làm bộ ngủ rồi. Điền Điền khẽ cười một tiếng, cũng lật người ngủ.

Tiểu Viên mở mắt ra trong bóng đêm, trong một lúc tâm trạng phức tạp.

Cô mở di động ra, Vĩ Trang cũng không có gửi lại cô cái gì, trong khung trò chuyện vẫn là câu "Không nhận chính là không đáng yêu nha" kia.

Trong phòng thật ấm áp, thật yên tĩnh, cơn sóng trong lòng cô lại dập dờn.

Đã quá lâu rồi cô không yêu đương, cảm giác Vĩ Trang mang đến cho cô cũng không giống như bạn trai cũ. Cô vẫn luôn không nghĩ nhiều, cho rằng mình chỉ là muốn đến gần với cô ấy theo bản năng.

Một câu hỏi vu vơ này của Điền Điền đã nhắc nhở cô, có lẽ cảm tình của cô đối với Vĩ Trang còn muốn sâu hơn một chút. Có lẽ, không, cô chính là thích Vĩ Trang.

Cô thích cô ấy cái gì đây?

Không thể nói được.

Giới giải trí cái nơi danh lợi này, Vĩ Trang thuộc nhóm nhỏ người ở đỉnh cao nhất kia, cô thì đứng nơi tầm nhìn lên thác đổ trút xuống từ trên cao, tầm địa vị tầm quan hệ, gần như chẳng thể nào sánh vai ngang bằng với cô ấy.

Tiểu Viên luôn xưng hô với cô ấy là tổng giám đốc Vĩ, nhưng trong tin nhắn trò chuyện riêng, chỉ cảm thấy ở cùng với cô là Vĩ Trang mà thôi, cũng không phải tổng giám đốc Vĩ, cô không để ý địa vị xã hội của cô ấy.

Cô càng muốn đến gần chính con người cô ấy. Một Vĩ Trang thần bí, như cây thông cô đơn, như cơn mưa rét lạnh, cái cô càng thích chính là nhiệt độ cơ thể khi cô ấy gần gũi với cô, cái ôm, cùng với hôn môi.

Mặt Tiểu Viên nóng bừng lên, cô càng rõ ràng tâm tư bản thân rồi. Nếu đây còn không phải là thích, vậy cái gì là thích chứ?

Cô âm thầm phỉ nhổ bản thân vào đêm giao thừa này, trách sao không diễn cảnh tình cảm được, đến chính mình thích người ta cũng không biết!

Nhưng cũng trách bản thân không đủ kinh nghiệm. Khi cùng bạn trai cũ ở bên nhau, cô chỉ là không bài xích anh ấy, mỗi lần tiếp xúc thân thể với anh ấy, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, hoàn toàn không có loại cảm giác điện giật như sách và trong phim nói kia.

Cô nhớ tới một đêm ngắn ngủi cùng Vĩ Trang kia, bản thân đã quá thẹn thùng, hoặc là đại não còn không có phản ứng kịp, cảm giác hết sức ngắn ngủi. Chỉ là nơi cô ấy từng chạm tới, cột sống như có luồng điện chạy qua, toàn thân đều run rẩy.

Sau này, Tiểu Viên cũng có nghĩ qua nguyên nhân đêm đó cô mẫn cảm như vậy. Cô và Vĩ Trang đều không có kinh nghiệm yêu người cùng giới tính, có lẽ bởi vì đều là phụ nữ, càng biết rõ làm sao để phụ nữ vui thích hơn về mặt thể chất.

Hiện tại nghĩ đến, phản ứng của cơ thể không lừa gạt được người khác, cô chính là thích Vĩ Trang.

Nhưng còn Vĩ Trang nghĩ thế nào đây?

Cô nhớ tới hợp đồng các cô gia hạn, tâm trạng càng phức tạp hơn.

Hai năm.

Vĩ Trang đúng là đồ quỷ cuồng ký hợp đồng, có phải cô ấy cảm thấy hợp đồng lạnh như băng càng có cảm giác an toàn hay không?

Cô ấy cũng có quá nhiều bí ẩn, cuộc sống của cô ấy, còn có Vĩ Gia Bảo.

Nhưng mà, cô ấy cũng đã nói ra lời kiểu làm rung động trái tim người "Tôi bị cô hấp dẫn" này......

Tiểu Viên lật di động ra xem, lại đi xem vòng bạn bè của Vĩ Trang một lần, trống không, cái gì cũng chẳng có.

Cô thở dài một hơi, nằm ngửa ra trên giường, nhìn trần nhà mất hồn.

Khi cô dựa vào trong lòng Vĩ Trang, gương mặt của cô ấy khi cô hôn đến, cái loại cảm giác này không gì sánh nổi.

Nghĩ đến về sau có thể ở cùng với người cô yêu thích, trong lòng Tiểu Viên nhóm bừng một loại sức mạnh, cảm thấy vất vả trong đóng phim cũng không tính là cái gì.

Tới tháng hai, việc quay 《 Hoắc 3 》 đã đến giai đoạn kết thúc, Tiểu Viên lại gầy đi không ít, tinh thần còn ổn.

Trong thời gian này Vĩ Trang cũng không có gửi tin tức cho cô. Cũng đúng, cô ấy không giống người sẽ trò chuyện trên WeChat, có thể chủ động cho cô mối liên hệ đã là chuyện hiếm hoi rồi.

"Đã nói là về thành phố Thân muốn gặp mặt," Tiểu Viên thầm lẩm bẩm.

Hiện tại còn chưa đáp, cô ấy cũng không thèm gửi tin nhắn cho mình.

Tiểu Viên thế mà muốn gửi tin cho cô ấy, nhưng cô không biết nói cái gì. Giữa các cô hiện tại có một loại cân bằng ăn ý, cô sợ tùy tiện hành động sẽ đánh vỡ cân bằng này, đành phải im ắng chờ thời cơ.

Chưa từng yêu đương với phụ nữ, đối với cô đây sẽ là một hành trình hoàn toàn mới.

Ngày 14 tháng 2 lễ tình nhân, vẫn là một bầu yên tĩnh.

Tiểu Viên thế mà cũng không cảm nhận được cảm xúc khó chịu gì, mà ngược lại là: "Hừ, cô không gửi cho tôi, tôi cũng không gửi cho cô, dù sao bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô là người yêu của tôi!"

Vốn dĩ cô cho rằng hôm nay giống như mọi năm bình thường không có gì lạ.

Nhưng buổi tối lúc 9 giờ hơn, một dòng tìm kiếm nóng về Lục Tĩnh Niên tuôn ra trên Weibo.

Tài khoản marketing đưa tin nói Lục Tĩnh Niên tự sát đã bị đưa vào viện, còn đính kèm một ảnh chụp bệnh viện mơ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng xe cứu thương.

Tiểu Viên hơi nhíu mày.

Lần đó sau cuộc chiến quan hệ xã hội, Phương Hạo nhờ vào 《 Túy tiêu dao 》 mà thành công vươn lên hàng ngũ thuộc các nam diễn viên trẻ nổi tiếng, còn Lục Tĩnh Niên bị công ty đóng băng, tuyên truyền với bên ngoài là bị bệnh nghỉ ngơi điều dưỡng. Người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì, chỉ có các fan hai bên lừa mình dối người.

Dòng tin tức này ra vào tối lễ tình nhân, lại bị tài khoản marketing nhiều bên lan truyền um xùm. Trong một lúc, ngoài người qua đường hóng chuyện bàn tán vu vơ, thì toàn là các fan đang xé nhau, ồn ào tới lui vẫn là hai suy nghĩ chính:

Fan Phương Hạo: Lại tới nữa, vị sao nữ quá lứa nào đó lại muốn buộc chặt anh giai để lăng xê, cố ý chọn ngay hôm nay, thật là đầy mưu mô, thủ đoạn hay.

Fan Lục Tĩnh Niên: Cái thứ thây thối tha qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa!

Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo đều thuộc về Bác Nghị, Bác Nghị đương nhiên không muốn lại dẫm vào vết xe đổ như cuộc chiến quan hệ xã hội khi trước. Vì thế qua một giờ sau, phòng làm việc đã đăng một bài lên tiếng giải thích, nói cảm ơn sự quan tâm của các bạn cư dân mạng, Lục Tĩnh Niên chỉ là bị bệnh, người đại diện lo lắng quá mức mới kêu xe cứu thương, cũng không phải tự sát.

Nhưng các fan hai bên đã có mâu thuẫn từ trước, chẳng những không ngừng chiến, ngược lại càng quậy càng ầm ĩ.

Tiểu Viên hỏi Thái Quyển: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Thái Quyển đã đi hỏi thăm trở về, anh ấy thở dài: "Luẩn quẩn trong lòng đi." Anh ấy mô phỏng động tác cắt mạch.

Tiểu Viên im lặng trong chốc lát: "Em có thể gọi cuộc điện thoại cho cô ấy chứ?"

Thái Quyển và Điền Điền thoáng nhìn nhau, ý kiến đều tương đồng: "Tốt nhất đừng."

Chuyện không liên quan đến mình, lại không quen thân, tốt nhất đừng tham dự, miễn cho chọc phải rắc rối.

"Người ta chưa chắc hiểu ý tốt của em, với lại tâm trạng cô ấy cũng không tốt, em lại nhận được phim hay, cô ấy còn trong thời gian bị đóng băng, em gọi điện thoại qua, có thể không an ủi được cô ấy." Thái Quyển bình tĩnh phân tích.

Trong lòng Điền Điền vẫn còn lời chưa nói ra hết, thêm nữa ai biết liệu bên kia có lấy Tiểu Viên để lăng xê hay không. Hiện tại, Lục Tĩnh Niên bây giờ chỉ tương đương với một đứa con bị vứt bỏ, người đại diện của cô ấy chắc chắn sẽ tóm lấy mọi cách thức để 'bày lại thế cờ'.

Nghe ra thật thực tế thật nghiệt ngã, nhưng khó khăn lắm Tiểu Viên mới có thành tích như hôm nay, không cẩn thận không được. Bọn cô là tự bảo vệ mình, lại không hại người.

Tiểu Viên không nói gì cả, lại đi lướt Weibo.

Đã ầm ĩ lên bảng tìm kiếm hàng đầu rồi.

Ngay cả các fan của Lục Tĩnh Niên cũng tức giận vì ai đó không biết cố gắng phấn đấu: "Cũng không biết chị của chúng ta nghĩ như thế nào, chỉ vì cái kẻ bỏ đi, mưu đồ mà thôi, không nhìn thấy chúng ta làm tất cả vì tốt cho chị ấy, thật là tức chết tôi! Tôi thật sự muốn thoát fan cho rồi!"

"Tôi đã từ bỏ, thoát fan không trở về dẫm chính là sự dịu dàng ấm áp nhất của tôi rồi. Cô ấy cũng không nổi tiếng nổi nữa đâu, đừng nghĩ nữa, để cô ấy đi đi."

"Hầy, không cần thiết, làm fan người khác không tốt sao? Người sau càng ngoan!"

So với những lời chua ngoa "Sao không chết đi" kia của bên Phương Hạo, Tiểu Viên cảm thấy lời của bên Lục Tĩnh Niên, các fan của cô ấy nói ra càng tổn thương hơn.

Thái Quyển lấy di động của cô qua, đưa cho Điền Điền: "Em đừng lộn xộn nha, đây là một bãi nước đục, đừng dẫm vào."

Nguyễn Thanh đã gọi video qua, hiển nhiên cô ấy cũng chú ý tới sự việc này, cũng rõ ràng là Điền Điền đã gửi tin báo cho cô ấy.

Tiểu Viên có chút bất đắc dĩ.

Nguyễn Thanh dịu dàng hỏi cô: "Em nghĩ như thế nào?"

Tiểu Viên đối mặt với Nguyễn Thanh, vẫn sẽ có một chút áp lực, cô thành thành thật thật trả lời: "Em chỉ là cảm thấy, lúc này cô ấy cần một chút quan tâm."

"Dù khi cô ấy cô đơn, ít nhất vẫn có người chịu gọi điện thoại cho cô ấy, mà không phải e sợ tránh cô ấy không kịp."

Cô nhớ tới khoảng ngày tháng không có phim đóng kia, gần như hai bàn tay trắng, cũng là dựa vào người nhà và một câu khích lệ của Hà Thần Ảnh mà chống đỡ qua.

Nguyễn Thanh có chút bất ngờ, nhưng cũng chẳng bất ngờ đến thế.

Thái Quyển hiểu được, than một tiếng, biểu hiện vẻ 'quả nhiên như thế'. Nhưng hiện tại hết thảy đều nghe theo Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh nghiêm túc nghĩ ngợi, lại có thể đồng ý: "Được."

Tiểu Viên ngược lại sửng sốt.

Nguyễn Thanh cười nói: "Chuyện không to tát gì, yên tâm. Không phiền phức."

Lão đại lên tiếng, tất nhiên trong lòng đã dự tính trước, Thái Quyển và Điền Điền cũng không có ý kiến nữa. Sau khi Nguyễn Thanh ngắt video, Tiểu Viên lấy di động qua, chuyển qua trò chuyện âm thanh trên WeChat.

Vang lên thật lâu, trước khi ngắt thì được người tiếp lên, không phải tiếng Lục Tĩnh Niên, mà là giọng nữ giới lớn tuổi hơn một chút: "Cô Hướng?"

"Xin chào, cô là?"

"Tôi là người đại diện của Tĩnh Niên." Trong giọng nói không thiếu nhiệt tình, cũng hơi ẩn chút phòng bị.

"Cô Lục không sao chứ?"

"Ha ha, không có việc gì, cũng chỉ là phát sốt mà thôi......" Nụ cười của người đại diện nghe có kiểu chân thật thật giả tạo.

Tiểu Viên: "Xin chuyển lời lại với cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng khỏe lên."

Người đại diện có vẻ như thật không ngờ tới, còn muốn nói gì, thì Tiểu Viên đã thoái thác trước một câu có việc. Sau khi đặt điện thoại xuống, cô thở dài ra một hơi.

Qua vài phút, cô nhìn thấy Lục Tĩnh Niên gọi lại đây.

Sau khi Tiểu Viên nhấn nhận, đối phương lại không nói chuyện, cô cũng không nói gì.

Thái Quyển kéo Điền Điền đi.

"Không nghĩ tới là cô sẽ gọi điện thoại cho tôi......" Giọng Lục Tĩnh Niên khàn khàn, dường như đã khóc thật lâu.

"......" Tiểu Viên không biết nói gì, cảm thấy nói gì cũng thật lúng túng.

"Rất nhiều người đều thấy không đáng thay tôi, nhưng tôi không hối hận tôi từng yêu anh ta."

Yêu một người có thể thành tới cái tình cảnh này sao? Tiểu Viên nghĩ đến mẹ của cô, cuộc hôn nhân đầu tiên của bà ấy thất bại, sống chung với người chồng thứ hai thì gần như thấp kém tựa hạt cát bụi, không có nguyên tắc, toàn bộ đều là nhường nhịn, mù quáng đến không thể tưởng tượng được.

"Cảm ơn cô, tôi cũng nhớ đóng phim lắm rồi." Lục Tĩnh Niên bỗng cười.

Tiểu Viên thoáng chớp mắt, Lục Tĩnh Niên lại cười vài tiếng, cô ấy cười càng lúc càng rõ ràng, nhẹ nhõm dần.

Tiểu Viên cũng cười: "Ừ."

"Lúc trước có bộ phim chiếu mạng tìm tôi, sản xuất rất kém, nhưng kịch bản vẫn thú vị, ha ha, tôi chuẩn bị đi nhận đây." Lục Tĩnh Niên vẫn đang cười, nhưng Tiểu Viên cảm thấy có vẻ như cô ấy đang có dáng vẻ lau nước mắt.

"Cảm thấy thú vị thì nhận đi, cô xem trước đây tôi cũng diễn qua, hiện tại nhớ lại, cũng khá vui."

"Nếu là người khác nói như vậy tôi sẽ nói rằng nói thì dễ hơn làm, cô nói thì lại có sức thuyết phục quá rồi."

"Ha ha ~"

"Ha ha ha ha!" Hai người cười rộ lên.

"Cảm ơn cô," Lục Tĩnh Niên dừng một chút: "Trước kia không thể quen biết cô đàng hoàng, là thiệt thòi của tôi. Cô thật hồn nhiên, rất hiếm có, chúc cô hết thảy thuận lợi."

Tiểu Viên khẽ chớp mắt, gãi gãi đầu.

Cô cúp điện thoại đi.

Tiểu Viên cầm di động, trong lòng thật phiền muộn, đôi mắt cũng hơi chua xót.

Một hồi điện thoại ngắn ngủi vừa rồi, cô đã chứng kiến quá trình một người gian nan bò dậy từ nơi trái tim chết thành tro tàn, cố gắng nở nụ cười đi về phía trước.

Đây chính là sức mạnh tình yêu sao?

Yêu đến sâu đậm, yêu đến rực rỡ, sau khi thối rữa chính là tro tàn, mà không phải mỗi một người đều có thể sống lại lần nữa từ tro tàn.

Lục Tĩnh Niên có lẽ còn có thể đứng lên, nhưng mẹ của cô lại mãi không vực dậy nổi, bà ấy hiện tại còn không nhớ ra anh em các cô.

Sự tổn thương do tình yêu gây ra quá lớn, Tiểu Viên đang nghĩ, nếu là bản thân thì sao? Nếu cô phải lòng một người, vậy kết quả sẽ là kiểu gì đây?