Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 71: "Dừng ở thành phố Tân một chút."




Sắp đến cửa ải cuối năm, trợ lý Cao bận đến hai chân không chạm đất, đương nhiên sếp tổng cũng thật bận rộn.

Cô ấy cảm khái trong lúc tranh thủ rảnh rỗi, tuy rằng mức lương mỗi năm hàng trăm vạn (mấy tỉ VND), nhưng vẫn là một đứa nô dịch của công ty, ngay cả "nhóm người làm vườn" cô ấy cũng không làm sao vào được.

Nô dịch quá lứa của công ty đu thần tượng quá khó khăn.

Cũng may cô ấy có WeChat của bé thần tượng.

Hôm trước Nguyên Đán, bé thần tượng còn gửi tin nhắn riêng cho cô ấy.

—— "Trợ lý Cao, tết Nguyên Đán vui vẻ ~"

Lúc ấy, khi nhận được trợ lý Cao lại vui vẻ, gửi đáp vài câu với cô, nhưng đối phương lại không phản hồi nữa. Chỉ là chốc lát sau ngẫm lại, trước đây không lâu bé thần tượng còn gọi mình là Alex, sao mà một thời gian ngắn không gặp lại biến thành "trợ lý Cao" rồi?

Nhất định là đã lâu lắm không có liên hệ cảm tình rồi!

Lần trước gặp mặt là trước khi bé thần tượng đi thành phố Tân đóng phim, đã gia hạn hai năm hợp đồng với sếp Vĩ.

Nhẩm tính như vậy thì sếp tổng với bé thần tượng nhà mình cũng hơn hai tháng không gặp rồi?

Trợ lý Cao chợt cắn răng chậc một tiếng:

【 oa, hai người một phát có thể no lâu như vậy không gặp mặt à? 】

【 ây da, dù cho kịch liệt thế nào đi nữa...... cũng không thể không gặp như vậy chứ? 】

Nhưng mà, đây cũng là chuyện không còn cách nào.

Cuối năm, lịch trình sếp tổng toàn bộ tất cả đều đầy kín, các tập đoàn lớn dưới trướng Đồng Hoa luân phiên bắt đầu báo cáo cuối năm, sếp gần như chẳng có lịch trình cá nhân nào.

Mà bé thần tượng bên này, trợ lý Cao mở nhóm Q ra, cái nhóm fan cô ấy thêm vào này là thuộc loại khá nòng cốt, trong đó cũng có không ít người làm việc trong giới giải trí, cũng tương đối hiểu biết về lịch trình của cô.

Cô ấy kiểm tra một chút động thái của bé thần tượng đã gửi trước đó trong nhóm —— còn ở thành phố Tân đóng phim.

Ngay lúc trợ lý Cao nghĩ ngợi, trong nhóm Q lại dăng một dòng động thái.

—— ở phim trường có tình huống khẩn cấp, Tiểu Viên được đưa vào bệnh viện rồi.

Nhóm Q lập tức xôn xao, sôi nổi hỏi chuyện gì xảy ra.

Trong đó có người nói: "Nghe nói là phát sốt, đoàn phim đưa tới bệnh viện rồi."

"Vừa lúc phóng viên truyền thông ghé thăm đoàn phim chụp được, cái này cũng sẽ lên Weibo thôi."

"Đoàn phim cũng có ý mượn cơ hội tuyên truyền nhỉ? 《 Hoắc 》 vốn dĩ đã rất được chú ý, đúng lúc tung một chút tin tức ra cũng tốt."

Trợ lý Cao nhịn không được nhắn: "Vậy có người nào biết hiện tại chị bé Tiểu Viên tình hình thế nào không?"

Người trong nhóm fan này thật sự là thần thông quảng đại, lập tức có người nói, bạn của tôi, người nhà cô ấy làm y tá bệnh viện này ở thành phố Tân. Cổ nói sốt cao phừng phừng tới 39 độ, truyền dịch một chút hạ sốt rồi, hẳn là không đáng ngại nữa.

Trợ lý Cao thở phào nhẹ nhõm.

Mặt khác, có người lên tiếng: "Chị bé Tiểu Viên là người phía nam, trong khoảng ngắn không thích ứng lắm với khí hậu phương bắc, hơn nữa đóng phim lại cực khổ, ôi...... Thật đau lòng."

"Đúng vậy, mọi người xem hình ảnh cô ấy được người ta tình cờ chụp được mấy ngày trước, cũng gầy đi một vòng lớn rồi."

"......"

Trợ lý Cao rời mạng, đi đến hướng văn phòng sếp tổng.

Vĩ Trang đang ngồi trên sofa da ở văn phòng, nghe cô ấy thuật lại xong, thì tầm mắt hơi nhấc lên.

Trợ lý Cao nói bổ sung: "Đã đưa tới bệnh viện."

"Tôi cảm thấy tin tức này rất quan trọng, cho nên......" Trợ lý Cao quan sát nét mặt của Vĩ Trang, thấy ánh mắt sếp lạnh lùng bình tĩnh, không nhìn ra mảy may lo lắng gì.

Cô ấy theo bản năng liền tiến hành chế biến tin tức vừa rồi như phim: "Còn có suy dinh dưỡng gì đó, lúc đầu cũng từng ngất xỉu thời gian rất dài......"

Cô ấy nhìn chằm chằm vào bà chủ, nhìn không ra nét mặt Vĩ Trang có biến hóa gì, chỉ là tay lật hồ sơ của sếp đã dừng lại.

......

Tiểu Viên ở bệnh viện ngủ một giấc thì tỉnh lại, bác sĩ lại đây đo nhiệt độ cơ thể, nói với cô: "Không sao rồi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, uống nhiều nước."

Cô giãy giụa muốn dậy về đoàn phim.

Thái Quyển không yên tâm, nói với cô: "Đạo diễn Hoắc nói, hôm nay không sắp cảnh diễn cho em, để em nghỉ ngơi cho tốt, em cứ ở bệnh viện ngủ một chút nữa đi."

"Em ngủ ở bệnh viện làm gì chớ?" Tiểu Viên bĩu môi, mới vừa ngồi dậy liền cảm thấy đầu choáng váng một trận.

"Ôi ôi ôi," Thái Quyển kêu một tiếng, cùng Điền Điền một trái một phải đỡ lấy cô.

Điền Điền gấp giọng nói: "Chị Tiểu Viên, bác sĩ còn nói chị không nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không tốt lắm, muốn chị tiêm đường glucose một chút, chị cứ ở nghỉ ngơi một chốc nữa đi."

"Đúng vậy, em cứ nghe theo Điền Điền." Thái Quyển lấy di động, mở camera trước ra: "Em nhìn xem em tiều tụy bao nhiêu?"

Tiểu Viên bị bản thân trong camera dọa một cú hết hồn, vội vàng ngoan ngoãn nằm lại. Y tá qua ghim kim cho cô, Tiểu Viên thoáng nhíu mày, bĩu môi, nghiêng mặt đi không dám nhìn.

Điền Điền hơi đảo mắt: "May mà những paparazzi đó không chụp được bộ dáng hiện tại của chị Viên, bằng không chắc chắn muốn lên bài rêu rao to."

"Ừ ừ ừ, nói em mặt mộc xấu xí, trước đó đều là dựa vào trang điểm, còn sẽ đem ảnh chụp này bán cho tài khoản marketing khác. Về sau mỗi lần em lên bảng xếp hạng tìm kiếm thì phải lấy ra so sánh một chút, sau đó bôi đen em......"

Đôi mắt Tiểu Viên cũng trừng lớn luôn: "...... hả?"

Y tá tận dụng cơ hội châm kim xong, dịu dàng nói với Tiểu Viên: "Được rồi, ổn rồi, chút nữa tôi lại qua."

Tiểu Viên khẽ cười với cô ấy: "Cảm ơn."

Y tá cũng mỉm cười lại với cô, đứng dậy đi ra ngoài.

"Được rồi, ngủ một chốc đi, Điền Điền trông em, anh đi mang chút đồ ăn gì đó em muốn ăn cho em nhé?" Thái Quyển nói chuyện, bỗng nhiên "À" một tiếng, giơ di động nói: "Lão đại đã điện thoại tới."

Anh ấy tiếp lên: "A, chị Nguyễn Thanh, phải, ở bệnh viện đây, vâng, vâng......"

Anh ấy đưa điện thoại di động cho Tiểu Viên, nhỏ giọng nói: "Nghe máy một chút."

Tiểu Viên nửa ngồi dậy, Điền Điền nhét cái gối đầu đặt ở sau lưng cô.

"Chị Nguyễn Thanh."

Nguyễn Thanh ở trong điện thoại nhẹ giọng khẽ dỗ dành cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy, thân thể mới là vốn liếng cách mạng."

Tiểu Viên vâng dạ, giọng ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục nghe dỗ dành một hồi nữa mới cúp máy.

Thái Quyển: "Lão đại thực sự có hơi giống bà mẹ già vậy, được rồi, nói với anh xem em muốn ăn cái gì nào? Anh đi mua."

Tiểu Viên nhìn anh ấy, hơi nghiêng đầu.

Thái Quyển lập tức gạt bỏ: "Làm nũng cũng vô dụng, món trộn cay (*) là không được."

(*) tên tự rút gọn từ 'hỗn hợp món cay sốt mala' - chú thích ở chương 59.

"Em...... cũng lâu rồi không ăn cay." Tiểu Viên nhỏ giọng nói.

"Vậy cũng không được."

"Lần trước ăn là khi nào?" Điền Điền hỏi.

Câu trả lời của Tiểu Viên kẹt ở cổ họng, lần trước ăn là ở chỗ Vĩ Trang, đầu bếp của cô ấy làm cho cô, trong một lúc rất nhiều ký ức tràn về.

"Đừng nghĩ tới món trộn cay, ăn chút cháo đi, bổ dưỡng ấm dạ dày." Thái Quyển nói.

"Chị Viên à, chị ăn cháo gì nói với anh ấy đi," Điền Điền nói, "Anh à, có thể chọn cháo nào chứ?"

Tiểu Viên: "Em muốn ăn canh cá hoa vàng với bong bong cá."

Thái Quyển: "...... không thể ăn chính hiệu nhất ở chỗ này, đổi cái khác."

Tiểu Viên: "Em cứ muốn ăn cái này!"

Thái Quyển: "......"

Sau khi Thái Quyển rời khỏi đây, Điền Điền cũng không nói chuyện nữa, ở một bên lẳng lặng chơi di động. Tiểu Viên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô nghiêng người đi, trượt mở di động.

Cô lật tới lật lui, chỉ cảm thấy trống rỗng trong lòng này, lại không nói ra được vì sao, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Tiểu Viên liền về khách sạn ngay trong đêm, hôm sau tiếp tục đóng phim.

Lịch trình đoàn phim 《 Hoắc 3 》 rất chặt, Tiểu Viên cũng chỉ ký thời gian làm việc 60 ngày, không thể nghỉ ngơi quá nhiều hôm. Huống hồ trạng thái một khi gián đoạn liền khó mà tiếp tục được, cô chỉ có thể kiên trì.

Thời gian rất mau liền tới nửa tuần cuối tháng 1. Năm nay Tết Âm Lịch tới sớm, mọi người trong đoàn phim đều chuẩn bị trải qua ở thành phố Tân.

Nẻ da trên mu bàn tay Tiểu Viên vẫn luôn không hết, giấc ngủ cũng rất kém, nhưng hễ ống kính vừa quay, cô liền lập tức nhập vai. Ngoài cảnh quay, cô càng ngày càng yên tĩnh, thường thường một mình ngây người.

Nhân viên công tác đoàn phim đều biết tình trạng thân thể của cô không tốt lắm, lại không dám quấy rầy cô.

Thái Quyển đã gọi điện nhiều lần cho Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh nói với anh ấy quan tâm Tiểu Viên là được, bây giờ cũng không còn cách nào tốt, chờ quay xong lại  nghỉ ngơi điều chỉnh.

-

Trên máy bay cá nhân.

Vĩ Trang mặc một chiếc áo măng tô màu xám đen, dưới ánh đèn, làn da trắng lạnh buốt như ngọc.

Cô đưa mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cầm lấy micro, nói với phòng điều khiển: "Dừng ở thành phố Tân một chút."

Lần đầu tiên máy bay tạm dừng nửa chừng trong đường bay đã cố định, đương nhiên phải đi bàn bạc và xin phép. Cho nên lúc dừng ở thành phố Tân đã là 11 giờ đêm.

Vĩ Trang gọi di động: "Alex, tôi đi qua là được, cô tính thời gian một chút, khi nào tôi đến hãy nói cho cô ấy."

Tiểu Viên ngủ không sâu, lúc nhìn thấy WeChat còn sửng sốt một lúc lâu, phản ứng lại thì vội vàng xuống giường, thay đổi quần áo. Trước khi ra cửa lại nghĩ tới gì đó, vội vã quay về soi gương, khảy khảy tóc.

Làn da hình như hơi khô, cô túm lấy chai xịt khoáng phun qua một trận, vỗ vỗ gương mặt.

Sắc mặt không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt quá dày đậm, cô cầm lấy bông dặm phấn, đắp một tầng phấn lên mặt mình, lại tô son môi.

Lo Vĩ Trang chờ quá lâu, cô cũng không trang điểm nữa, vội nhanh ra cửa.

Bên ngoài trùm một chiếc áo khoác lông vũ, chụp mũ lên, một vòng rìa cổ áo lông xù xù lớn che kín hơn nửa mặt cô.

Cô tìm thấy xe rất nhanh chóng.

Mặt đường còn sót lại chút tuyết đọng, khi gió thổi lên, tuyết trên nhánh cây hoè gai rơi vãi xuống.

Trong khoang xe sáng lên ánh đèn sắc màu ấm áp, Vĩ Trang đưa tầm mắt qua, dừng ở trên người cô.