Tiểu Viên chạy vội tới tầng ngầm, phát hiện vẫn là chú Vương lái chiếc Benz tới đón cô như mọi khi. Theo như cô biết, chiếc xe này là Vĩ Trang cấp cho chú Vương, mà chú Vương bình thường cũng không phải tài xế của Vĩ Trang. Cô thoáng giật mình, giở WeChat ra nghe lại một lần, không sai mà, Vĩ Trang nói đã ở tầng ngầm dưới tiểu khu nhà cô chờ cô......
Cô nửa tin nửa ngờ mà kéo cửa xe ra, lập tức đối diện với một đôi mắt đen nhánh sâu sắc, một lọn tóc đen theo chút gió khi cô mở cửa xe ra phất tới gò má người ấy, che đi ánh lấp lánh của khuyên tai, dừng ở môi người ấy.
Trái tim Tiểu Viên chợt thoáng nhảy lên.
Ngồi xuống, kéo cửa xe xong, cô cũng chưa ý thức được bản thân đang làm những động tác này, giương nụ cười lên: "Sao người lại đến?"
Cô cảm thấy toàn thân đều đã sống lại, không nhịn được duỗi tay đi ôm chầm người ấy, mặt dựa vào vai người ấy.
Ánh mắt Vĩ Trang khẽ động đậy, tay giật giật, có một chút xúc động muốn gương tay đi sờ sờ mặt cô. Cô ấy cũng đã làm như vậy, nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ trượt xuống theo gương mặt của cô: "Đi đến chỗ đó của tôi chứ?"
Hô hấp của Tiểu Viên hơi dừng một chút, mái tóc dài của cô cuốn trên cổ áo của Vĩ Trang, nhịp tim đập cũng đang nhộn nhạo, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, càng kề mặt tới gần người phụ nữ kia hơn một chút.
Chiếc xe khởi động, mà lúc này chú Vương hình như cảm giác được gì đó, hướng mắt nhìn kính chiếu hậu của ô tô, thoáng dẫm chân ga, nhanh chóng chạy vụt đi.
Khi Du Thu Sắt đi đến tầng hầm ngầm thì nghe được tiếng xe nổ máy. Cô ta đi theo hướng âm thanh, có thể mơ hồ nhìn thấy bảng số xe, liền lập tức móc di động ra. Khi nhấn mở camera ra vừa định chụp thì cổ tay cô ta bị người khác bắt lấy.
Khuôn mặt Hướng Chi Thạch xuất hiện trước mặt cô ta, anh ấy cau mày: "Em chụp cái gì?"
"Thì tò mò thôi," Du Thu Sắt nhún nhún vai: "Em tò mò Tiểu Viên đi đâu đấy mà."
"Em ấy đến chỗ bạn của em ấy," Hướng Chi Thạch nói trầm giọng: "Em ấy và em giống nhau, đều là nghệ sĩ, mong em tôn trọng việc riêng tư của em ấy."
Anh ấy liếc mắt thoáng nhìn di động, camera mới vừa bật lên, chưa chụp được cái gì. Anh ấy vẫn không yên tâm, lật đến album kiểm tra.
Du Thu Sắt nhìn vào động tác của anh ấy, cười giễu cợt một tiếng: "Có muốn xem thử đám mây không? Bộ nhớ ảo nữa?"
"Bạn bè gì mà thần thần bí bí như vậy chứ?"
Hướng Chi Thạch giương mắt thoáng nhìn cô ta, vẫn chuyển trả di động cho cô ta, không nói một lời xoay người trở về.
Du Thu Sắt nhìn anh ấy chằm chằm, bỗng hơi cắn môi, đi lên theo, nói giọng căm hận: "Quả nhiên chỉ có em gái anh là quý giá nhất, Hướng Chi Thạch, anh có chứng nặng tình quá mức (*) với em gái à?"
(*) nguyên gốc là 恋妹情结 tức sister complex, thuật ngữ dùng trong anime, có tình cảm quá mức bình thường với chị/em, dễ bị nhận định là loạn luân.
Hướng Chi Thạch liếc cô ta một cái, cái liếc mắt kia đều là sự trách cứ cô ta đang vô cớ gây rối, cũng không dừng lại bước chân. Anh ấy dáng cao chân dài, liền nhanh chóng bỏ lại cô ta phía sau, tới thang máy, ấn đè nút.
Du Thu Sắt nổi giận đùng đùng đuổi theo: "Anh đáp ứng rồi, anh nói sẽ đền bù cho em."
"Anh đúng là đáp ứng rồi. Anh đã nói, chỉ cần yêu cầu của em không quá đáng thì anh đều có thể đáp ứng em, với điều kiện trên hết là em đừng có lôi Tiểu Viên vào."
"Em ghét nó! Năm ấy ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó thì liền ghét nó! Chúng ta vốn dĩ ở bên nhau tốt đẹp, khi đó chúng ta vui vẻ thật nhiều, cùng lập nhóm nhạc, cùng viết nhạc, ca hát......"
Kỳ nghỉ hè từ năm nhất trung học (lớp 10) lên năm hai đó, anh ấy làm giáo viên dạy kèm cho cô ta. Cô ta vừa gặp đã yêu anh ấy, thi đậu vào khoa chính quy trường anh ấy học, vào cái hôm anh ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì đã trao một hộp thư tình cho anh ấy và thổ lộ với anh ấy.
Bọn họ liền ở bên nhau.
Nửa năm ấy là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô ta.
Chẳng được bao lâu thì anh ấy đã tìm thấy em gái của anh ấy, niềm vui của cô ta liền nhanh chóng tan biến, không còn nữa.
"Em hận nó, em hận chết nó đi được, em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nó." Cảm xúc của Du Thu Sắt kích động, mặt cũng đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ lên.
"Đừng như vậy......" Hướng Chi Thạch nắm lấy vai cô ta, cất giọng chậm rãi an ủi: "Đừng kích động, nghe anh nói, là lỗi của anh, là anh đã phụ lòng em, cái này không liên quan tới Tiểu Viên."
"Anh vẫn còn rất quan tâm em, anh có thể chăm sóc em, nhưng em phải nghe lời anh, anh cùng em đi gặp bác sĩ tâm lý......"
Hướng Chi Thạch hơi hơi cau mày, trong mắt đều là sự quan tâm. Dáng vẻ này của anh ấy sẽ cho cô ta một ảo giác —— cô ta vẫn có được anh ấy, cô ta vẫn ở trong lòng anh ấy.
Du Thu Sắt ôm lấy anh ấy, nhón chân muốn hôn anh ấy.
Hàng mi Hướng Chi Thạch khẽ run, giơ tay chặn lại, ngăn ra với cô ta.
"Anh quan tâm em, chăm sóc em, vậy tại sao......" Trong mắt Du Thu Sắt chất chứa nước mắt.
"Em vẫn chưa ly hôn."
"Em và hắn không có tình yêu, năm đó chỉ là em quá cô đơn, ở nước ngoài, em cần phải có một chút gì đó để chuyển dời, để ký thác......"
"Em vẫn chưa ly hôn, anh không thể."
"Hắn đã sớm có người yêu, tình cảm bọn họ ổn định, nhà em và hắn có rất nhiều hợp tác làm ăn buôn bán, ly hôn không phải chỉ dựa vào em."
Hướng Chi Thạch hơi nhắm mắt lại, cả mặt mày đều là âu sầu: "May, xin đừng khó làm anh, anh không muốn làm bất cứ chuyện gì không hợp đạo đức."
"Không hợp đạo đức? Anh đã không còn thích em rồi sao?" Du Thu Sắt nói một cách thê lương.
"Anh xem em là người nhà."
Không khí ngưng đọng lại, thang máy đã tới tầng hầm một, cửa mở ra rồi khép lại.
Du Thu Sắt cúi đầu, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Hướng Chi Thạch thở dài: "Anh đưa em......"
"Cút."
"Đứng đó làm gì? Không phải nói đưa em đi sao?"
"Đi thôi......" Hướng Chi Thạch đi tới phía trước. Tầng hầm ngầm khá râm mát, anh ấy không nhịn được khẽ ho. Du Thu Sắt ở sau lưng nhìn chằm chằm, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống......
-
"Hôm nay ăn sinh nhật?"
Chiếc xe chạy đi nhanh chóng mà vững vàng, gió đêm hơi lạnh phất phơ bay vào từ cửa sổ xe. Tiểu Viên dựa lên vai Vĩ Trang, nhìn từng một ngọn đèn khuất dưới những quầng lá xanh lao vút qua.
Giọng nói thu hút mang theo sự nhàn nhạt tĩnh lặng của Vĩ Trang truyền đến từ đỉnh đầu, tai Tiểu Viên nghe vào lại ấm áp dào dạt.
"Đúng vậy." Tiểu Viên ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người người ấy, khẽ giọng đáp.
"Có món quà muốn có chứ?"
Hàng mi của Tiểu Viên giương lên, hơi ngẩng mặt dậy nhìn người ấy. Ánh mắt Vĩ Trang hạ thấp xuống, tiếp xúc với cô.
"Suy nghĩ kĩ càng một chút."
"Em muốn cái gì cũng đều có thể chứ?"
Một lọn tóc dài bị thổi đến cạnh xương quai xanh của Tiểu Viên, Vĩ Trang duỗi tay phất ra thay cô: "Chỉ cần tôi có thể làm được."
Lời này nói xong, Vĩ Trang liền cảm giác được thân thể cô gái trong lòng ngực thoáng run rẩy. Cô đang cười, ngẩng mặt lên tới, ánh sao nhảy nhót trong đôi mắt đen nhánh của cô, khóe môi cong lên một cách ngọt ngào, giữa sự lay động gợi lòng mang theo một nét nghịch ngợm: "Đây chính là người nói, nói phải giữ lời nha."
Trong xe yên tĩnh vài giây.
Vĩ Trang lặng thinh nhìn cô, trong nháy mắt, Tiểu Viên thậm chí cảm thấy mặt người ấy cúi xuống, cách cô càng gần.
Tiểu Viên cho rằng người ấy muốn hôn môi mình, nhưng người ấy chỉ là vươn tay gãi gãi cằm cô......
Tiểu Viên hơi mím môi, động tác ghẹo mèo nhỏ này là thế nào?
Bây giờ cô mới không muốn chủ động đi hôn Vĩ Trang trước, xem ai nhịn không được trước! Hừ!
"Em nghĩ ra em muốn gì rồi."
Trên bàn trà ở phòng khách, là bánh kem mà đầu bếp của Vĩ Trang đặc biệt làm riêng cho Tiểu Viên.
Chiếc bánh kem tạo hình thành một đóa hoa hồng màu hồng nhạt, không lớn, chỉ là kem bơ là hàng thật giá thật, Tiểu Viên chỉ dám ăn một chút xíu.
Vĩ Trang ngược lại rất hân hạnh ăn một khối nhỏ —— khẩu vị của cô ấy thiên ngọt.
Tiểu Viên cảm thấy người ấy thật là đáng yêu cực kỳ.
"Cái gì?"
"Em muốn một món trang sức của người."
Tiểu Viên ngồi trên thảm, chớp mắt cười với người ấy.
Gian phòng để quần áo trong phòng ngủ của Vĩ Trang lớn vô cùng, Tiểu Viên cảm giác chạy bộ trong đó cũng có thể, trong tủ trang sức từng dãy hàng đều là châu báu kiểu cổ.
Tiểu Viên quả thật nhìn không kịp, chỉ cảm thấy cả phòng đều là ánh sáng chói lóa, nguyên phòng đều là tiền vàng......
Thấy trong một dãy hộc trang sức khác đều là đồng hồ đeo tay.
Có mấy cái tủ đã gắn hệ thống chống trộm. Tuy rằng Vĩ Trang đã tắt đi, nhưng Tiểu Viên vẫn không quá dám duỗi tay chạm vào.
"A, này......" Tiểu Viên ngây ngốc, trong đầu có hơi đứng hình, cũng nói không nên lời, bất chợt một sự luống cuống kiểu "kính nhi viễn chi" (*) dâng lên.
(*) kính nể những không dám tiếp xúc, lại gần.
Cô chạy ra ngoài gian phòng để quần áo, nói với Vĩ Trang trên sofa: "Lẽ nào người không có trang sức bớt quý giá hơn như vậy một chút ư?"
Mắt Vĩ Trang lộ ra nghi hoặc mà nhìn cô.
Bầu không khí vi diệu trong một giây.
Tiểu Viên nhụt chí, một lần nữa chạy vào. Những cái tủ quý báu này cô không dám đụng vào, nhìn quét qua một vòng lần nữa, rồi nhìn đến một cái tủ khác, đại đa số đều là một số thương hiệu cao cấp. Những cái này cô vẫn nhận ra được, cô nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô chợt sáng lên.
"Frances, người cũng có chiếc khuyên tai này à? Trời ạ, vừa khéo quá rồi?" Tiểu Viên hưng phấn bừng bừng lại chạy ra lần nữa, đến tới trước mặt người ấy. Một chiếc khuyên tai với cánh hoa màu vàng kim, ở giữa là ngọc lưu ly xanh lục óng ánh, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay trắng như tuyết của cô.
"Em còn nhớ lúc trước Thái Quyển cũng tóm được một đôi cho em, nhưng đều đã bị em làm mất rồi."
Đầu ngón tay Tiểu Viên khảy khảy, đây là kiểu đồ cổ điển của Chanel thập niên 50-60, là món vô cùng hiếm thấy, chẳng ngờ chỗ này của Vĩ Trang cũng có.
Ánh mắt của Vĩ Trang dừng lại vài giây, tiếp đó tầm mắt chậm rãi chuyển từ khuyên tai trong lòng bàn tay cô qua đến khuôn mặt cô.
Cái này vốn dĩ chính là của cô, không phải của cô ấy.
Không biết vì sao, Vĩ Trang cũng chẳng nói gì. Cô ấy hơi rũ mắt, tránh đi ánh mắt tươi cười trong trẻo của Tiểu Viên, bên tai nghe được tiếng vang nhỏ khi cô lại lần nữa chạy đến gần phòng giữ quần áo.
Phòng giữ quần áo là sàn nhà da thuộc, gian ngoài là sàn gỗ ghép. Tiểu Viên chạy tới chạy lui mang lại tiếng vang từng trận từng trận, không khí dường như cũng trở nên linh hoạt, tràn ngập hương thơm từ trên người cô.
Vĩ Trang hơi ngẩn ngơ, cô ấy nghĩ, thật ra mình hẳn là nên đi chọn mấy loại nước hoa làm quà sinh nhật cho Tiểu Viên.
Chẳng hạn như Tiểu Viên lúc này, cô ấy muốn chọn nước hoa hương hoa nhài cho cô, cái loại hương thơm thật thanh mát thật sạch sẽ hồn nhiên kia, bông hoa nhài nhỏ được bao phủ trong sương sớm, lớn lên bên cỏ xanh, nuôi trong trang viên. (*)
(*) Điều thú vị nho nhỏ: trang viên ở đây chính là tên hai người ghép lại đó: 庄园
"Em nghĩ ra được em muốn gì rồi," cô chạy ra tới, leo lên trên sofa, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực người ấy, ngước mặt lên cười với người ấy. Da trắng tuyết môi đỏ thắm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hơi mỏng, trơn bóng mê người.
Cô mặc quần jeans ngắn, một đôi chân dài đều đặn trắng mịn vắt trên chân cô ấy.
"Em muốn người......" Chóp mũi trắng nõn của Tiểu Viên hơi hơi nhăn lại, nốt ruồi nhạt màu trà kia cũng trở nên tinh nghịch. Sợi tóc dừng trên môi cô, cô chẳng mảy may hay biết, nhẹ nhàng cười duyên dáng. Trong nháy mắt giữa không trung ngập đầy những lông chim nhỏ nhẹ nhàng bay bổng, phẩy đến da người ta ngứa ngáy.
Hoa hồng phấn cùng mẫu đơn hồng, cảm giác son môi mềm nhẹ, xúc cảm làn da trắng nuột, giống như rơi vào sữa bò trắng xóa, khiến người mê muội, hương vị giống như hôn.
"Nhóm người làm vườn" của cô nói cô có ngàn khuôn mặt, quả nhiên có đạo lý. Vĩ Trang nghĩ.
"Em muốn người -- cho em cái trên lỗ tai lúc này."