Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 100: Ghi chú là đồ Tồi




Tiểu Viên lại được nhân viên gọi vào lần nữa trong bối rối mơ hồ, Lục Tĩnh Niên và Trâu Nhất Nhụy vẫn ở bên ngoài chờ cô. Lần đợi này chính là mất 40 phút, lúc Trâu Nhất Nhụy đói đến kêu réo, thì Tiểu Viên đi ra với một vẻ mặt phức tạp.

Trâu Nhất Nhụy chẳng chờ cô nói chuyện thì đã trực tiếp kéo hai người đi ăn cơm.

Ở phòng bao của quán, Tiểu Viên nói: "Bọn họ kêu tôi đi vào, thử nhân vật Lương Tịch."

Lục Tĩnh Niên sửng sốt: "A? Thật ư?"

Trâu Nhất Nhụy chậm nửa giây sau mới cười ha ha ha điên cuồng, vỗ bàn: "Vui chết tôi rồi! Bọn họ thế mà nhất định muốn chọn được cô nha!"

Một bữa ăn đến khi xong, ba người kéo thành nhóm WeChat ngay tại chỗ.

Tiểu Viên về đến nhà, nằm liệt trên giường trong chốc lát, ánh nắng buổi chiều xuyên qua bức màn chưa kéo khép lại mà len lỏi vào. Cô khẽ nâng chân, ánh mặt trời dừng phía trên chân cô. Giữa ánh sáng và bóng tối, bàn chân với lớp sơn móng chân không màu cô đã đồ càng trắng đến gần như trong suốt.

Cô nằm một hồi, lật qua WeChat di động, cái được ghim là khung trò chuyện với Vĩ Trang —— ghi chú đã bị cô đổi thành đồ tồi.

Tiểu Viên không biết những người khác có gặp kiểu tình huống này hay không, khi trong lòng có người yêu thích, nếu bản thân có chuyện gì phát sinh, lớn cỡ thử vai, nhỏ như mặc một chiếc váy mới, thì đều muốn nói cho đối phương.

Hiện tại cô và Vĩ Trang đang trong gian đoạn tạm ngừng (*), cô chỉ có thể kiềm chế.

(*) Giai đoạn tạm ngừng (冷静期): hay còn gọi là giai đoạn nguội lạnh, giai đoạn làm dịu, giai đoạn lắng đọng... ví dụ rõ ràng nhất là dùng để chỉ thời gian 30 ngày sau khi nộp đơn ly hôn, cơ quan nhận đăng ký sẽ không giải quyết ngay mà áp dụng thời gian theo quy định để hai bên bình tĩnh suy nghĩ lại.

Lần cuối gửi WeChat với "đồ tồi" là ngày 20 tháng 4.

Đồ tồi: "Trở về rồi sao?"

Hôm nay đã là ngày 9 tháng 5.

Người ta không gửi WeChat cho cô, vì quái gì cô phải gửi cho người ta trước chứ?

Sếp tổng lớn thì ghê gớm à! Cô vẫn là nữ diễn viên xuất sắc tương lai đấy!

Hừ!

Tiểu Viên vứt di động qua một bên, không xem WeChat nữa.

Một thời gian ngắn kế tiếp, Tiểu Viên đều ở nhà chờ thông báo của đoàn phim, tập thể dục, gặp bác sĩ định kỳ. Ngày 18, cô nhận được điện thọai từ nhà làm phim 《 Cung đình thâm sâu 》, nhân vật Lương Tịch đã xác định cho cô, ngày 19 cô đã tới công ty ký hợp đồng cùng bọn họ.

Khi về đến nhà, bất ngờ gặp được Hướng Chi Thạch. Nhìn khí sắc anh ấy vẫn tốt, không béo không gầy. Tiểu Viên kéo anh ấy qua nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn.

"Anh à!" Cô ngạc nhiên, vui mừng ngây ngất, nhào vào trong lòng ngực anh ấy: "Cuối cùng anh đã trở về rồi!"

"Anh phải trở về mừng sinh nhật cho em chứ!" Hướng Chi Thạch khẽ xoa đầu cô.

Tiểu Viên ôm lấy anh ấy thật chặt, ý cười đong đầy trong hốc mắt.

"Sếp Vĩ, ngày 24 tháng 5 là sinh nhật của cô Hướng." Trợ lý Cao cuối cùng không nhịn được, đã nhắc nhở bà chủ của cô ấy.

Cô ấy cũng không biết tình hình hai vị này rốt cuộc là như thế nào, chẳng qua lấy hiểu biết nhiều năm của cô ấy với sếp tổng, sếp tổng có thể sẽ không ý thức được sinh nhật là một chuyện lớn giữa 'cặp đôi yêu nhau'.

Cô ấy thầm nghĩ, chắc chắn trước đây sếp tổng cũng không biết tầm quan trọng của hai ngày '520', "521" (*) này, khả năng rất lớn là cũng không biết sinh nhật của thần tượng nhỏ nhà cô ấy.

(*) 520: xuất phát từ một câu trong bài hát "Digital Love của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên, trong đó có một câu "520 是我愛你" – "520 nghĩa là em yêu anh".

521: Con số 521 có cách phát âm là "wǔ èr yī" gần giống với từ "wǒ ài nǐ" có nghĩa là anh yêu em/em yêu anh như trường hợp 520. Người ta thường quy ước 520 (ngày 20 tháng 5) sẽ là ngày tình nhân của các bạn nữ, còn 521 (ngày 21 tháng 5) sẽ là ngày tình nhân của các bạn nam. (nguồn: tổng hợp)

Bản thân là 'người làm vườn', là trợ lý riêng của sếp tổng, cô ấy nhất định phải nhắc nhở sếp.

Quả nhiên như dự đoán, Vĩ Trang nghe xong lời này thì dừng một chút, giương mắt vọng qua.

"Thế chuẩn bị quà tặng cho cô ấy đi."

Trợ lý Cao vểnh tai lên, đợi hết mấy giây mà vẫn không nghe thấy tiếng của Vĩ Trang.

Trợ lý Cao nhận ra muộn màng —— À, điều kiện của bé thần tượng trong hợp đồng là không nhận quà cáp.

【 hợp đồng là chết mà! 】

Trong lòng trợ lý Cao điên cuồng gào thét: 【 Tình cảm hai người mới là quan trọng nhất, tặng món quà chẳng là cái gì. Nhất định phải tặng quà á sếp, đừng cứng ngắc không biết linh hoạt như thế! 】

Sự im lặng của Vĩ Trang duy trì mấy giây, rồi đôi môi mỏng mấp máy: "Cho cô ấy một căn hộ?"

Trợ lý Cao sửng sốt, chợt mím môi nhịn cười: 【 té ra vừa rồi là đang suy nghĩ tặng quà gì à hahhahha 】

Cô ấy cố gắng hết mức, giữ nụ cười ở một mức độ thỏa đáng: "Tôi cảm thấy cô Hướng hẳn là sẽ không nhận."

【 sếp à, phải dùng tâm ấy, nhà cửa căn hộ của sếp nhiều đến không xuể, tùy tiện một căn thì cũng không có tâm quá rồi, huống chi bé thần tượng lại không thích căn hộ! 】

【 cô ấy ở bên sếp không phải vì tiền tài của sếp đâu! Sếp hiểu hông! 】

Vĩ Trang tiếp tục yên lặng suy nghĩ, chiếc tay trắng trẻo mảnh khảnh nâng má.

Trợ lý Cao thoáng len lén cười thầm, nói: "Tôi đã hỏi thăm với sếp Nguyễn một chút, ngày 24 đó cô Hướng phải tiến vào đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》, có huấn luyện lễ nghi một tuần, cho nên muốn đẩy sinh nhật của cô ấy lên ăn trước một ngày."

"Đẩy lên trước?"

"Vâng, phải, sếp Nguyễn được cô Hướng mời đến nhà cô ấy ăn uống, chính là ngày 23."

Lời này vừa hạ xuống, thì trợ lý Cao có thể cảm nhận được trong không khí dường như có cảm xúc gì đó đâm toác ra, nghe mùi hình như có hơi chua, nhưng lại nhìn không ra được dấu hiệu gì từ trên mặt sếp. Sếp nói, giọng nhàn nhạt: "À."

Trợ lý Cao có hơi đón không kịp một từ đáp lại này của sếp, lại không thể đem gào thét trong lòng trực tiếp phát ra thành lời, đành phải không nói gì.

【 Sếp Vĩ à, trước tiên sếp đừng ăn dấm làm gì! Niềm vui bất ngờ á, sếp phải tạo niềm vui bất ngờ ấy, sếp hiểu chứ? 】

Một lát sau, ánh mắt Vĩ Trang hơi lóe lên, mở miệng hỏi: "Nhân vật cô ấy diễn là nhân vật gì?"

Nói tới cái này, trợ lý Cao liền hưng phấn: "Cô Hướng thế vai, diễn Lương Tịch!" Tin tức này cô ấy chỉ có thể tự mình mình biết, không thể nói ở nhóm 'người làm vườn', thật muốn nghẹn chết cô ấy.

Đuôi mắt Vĩ Trang đong đưa, tạo nên một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn.

"Liên hệ một chút......" Lời Vĩ Trang vừa nói ra phân nửa trước thì ngừng giữa chừng, nửa đuôi sau đã không còn nghe được mấy phần.

Trợ lý Cao chớp mắt, không hỏi tiếp lập tức, bình tĩnh chờ chỉ thị của bà chủ.

Nhưng trong lòng đang kêu: 【 ha? Hai người sao lại cần tui trung gian ở giữa? Chẳng lẽ hai người đã cãi nhau sao? 】

Cô ấy lén lút thoáng liếc nhìn bà sếp nhà mình. Sếp đang rũ mắt nhìn di động, đôi môi mỏng gợi lên một độ cong lạnh lùng nhàn nhạt nho nhỏ, không biết đang nghĩ cái gì.

Qua một lát, sếp mới nói: "Không có việc gì, Alex, cô đi ra ngoài đi."

Trợ lý Cao chớp mắt hai cái, đáp một tiếng ra ngoài. Xem ra không cần cô ấy đi liên hệ nữa rồi. Ây, thật ra liên hệ một chút cũng chả có gì, cô ấy thật muốn hóng hớt tại hiện trường mà!

Tiểu Viên dự định cùng anh trai, Thái Quyển, Điền Điền, Nguyễn Thanh và Dương Kiều mấy người cùng nhau ăn uống, cắt bánh kem, cứ vậy coi như đón xong sinh nhật này.

Cơm nước xong, Nguyễn Thanh và Dương Kiều để lại quà tặng rồi đi trước.

Lúc này có vị "khách không mời mà đến" tới cửa.

Lần đầu tiên Tiểu Viên nhìn thấy được Du Thu Sắt ở ngoài đời. Vừa gặp mặt, ấn tượng đầu tiên của Tiểu Viên chính là cô ta thật sự không như lên hình, người thật có khuôn mặt càng nhỏ hơn, làn da trắng nuột khỏe khoắn, khi cười lên rất xinh đẹp.

Cô ta cười, đưa qua một hộp quà: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Tiểu Viên nhận lấy.

Cô ta nhìn về phía Hướng Chi Thạch kế bên, cười nói mang ý ám chỉ: "Tiểu Viên sinh nhật cũng không nói cho em, may mà em còn nhớ rõ."

Tiểu Viên nhìn cô ta một cách nghi hoặc, lại nhìn về hướng anh trai.

Hướng Chi Thạch thoáng nhìn cô ta thật sâu: "Nếu đã tới rồi thì cùng nhau lại cắt bánh kem đi."

"Được thôi." Ngữ khí Du Thu Sắt nhẹ nhàng đáp ứng, đi vào đến.

Thái Quyển và Điền Điền đã bày bánh kem xong xuôi, chờ bọn họ đến gần.

"Tiểu Viên là 25 tuổi hay là 26 tuổi? Chị không nhớ rõ lắm." Du Thu Sắt cười hỏi.

"Tôi 26." Vì sao trong lời cô ta ẩn ý xa gần như có vẻ rất quen thuộc với tình hình của cô, nhưng Tiểu Viên thật sự không nhớ bản thân cô từng quen biết cô ta.

"Ây da, thời gian trôi qua thật nhanh nha." Âm cuối của Du Thu Sắt khẽ nâng, lộ ra chút tùy tiện.

"Anh à, tình huống này là thế nào vậy?" Điền Điền nhỏ giọng hỏi.

"Chúng ta không cần để ý, chúng ta chỉ chờ cắt bánh kem là được rồi." Đôi mắt Thái Quyển rũ xuống, nhỏ giọng nhắc nhở cô bé.

Tắt đèn đi, thắp lửa cây nến hình ngôi sao màu vàng kim, tiếng xì xèo phát ra đóm lửa rực rỡ, vừa đẹp mắt lại có không khí.

Lúc Tiểu Viên mới chắp tay lại chuẩn bị ước nguyện thì Du Thu Sắt ở gần bên khẽ vỗ cô, cười kề sát vào cô: "Không ngại chị mượn ánh sáng của em để cùng ước chứ?"

"......" Tiểu Viên cạn lời nhìn cô ta: "?"

Cô ta trái lại không ngại, nhắm hai mắt ước nguyện, còn nói ra tiếng: "Tôi hy vọng có thể lâu dài vĩnh cửu với anh Thạch Đầu (*), cả đời đều ở bên nhau."

(*) Thạch đầu (石头) tức hòn đá.

"......" Tiểu Viên cau mày nhìn cô ta, Du Thu Sắt đã cười trước: "Ầy, nói ra rồi, chẳng qua nhất định cũng sẽ linh."

Cô ta cười như không cười mà nhìn Hướng Chi Thạch: "Anh Thạch Đầu, anh nói xem?"

"Đây là bánh sinh nhật của Tiểu Viên." Hướng Chi Thạch cũng nhìn cô ta, nói bằng cảm xúc phức tạp: "May, em đừng tùy hứng."

Ánh mắt Du Thu Sắt khẽ thay đổi.

Tiểu Viên bực mình mà thổi tắt ngọn nến: "Sinh nhật của em, ước nguyện của những người khác không tính!"

Bầu không khí ở hiện trường rơi vào một sự yên lặng gượng gạo.

Tiểu Viên không bị ảnh hưởng bởi không khí gượng gạo này. Nơi này là nhà cô, cô mới sẽ không bị người 'cực phẩm khó giải thích được' làm ảnh hưởng tâm trạng. Cô bắt đầu cắt bánh kem, cắt cho những người có mặt mỗi người một khối, bao gồm Du Thu Sắt: "Em sắp vào đoàn phim rồi, cũng không thể ăn bánh kem, mọi người ăn thay em nhiều một chút nhé."

"Được rồi, tới ăn bánh kem thôi." Thái Quyển cũng cười phụ họa, nói: "Điền Điền em cũng tới ăn nào."

"Bánh kem này đặc biệt làm theo yêu cầu, ăn rất ngon."

Điền Điền bưng bánh kem, với Thái Quyển hai người cùng nhau ăn. Hướng Chi Thạch lộ ra sự bất đắc dĩ trong mắt, duỗi tay kéo Du Thu Sắt qua một bên, đang nói gì đó với cô ta.

Du Thu Sắt vung tay tránh khỏi: "Em muốn đi nhà vệ sinh, nằm ở đâu?"

Hướng Chi Thạch chỉ chỗ cho cô ta, cô ta vuốt vuốt tóc, xoay người liền đi.

Tiểu Viên đi về sofa, mở WeChat của mình ra. Cô ăn sinh nhật trước, chính là muốn cùng đón với người nhà, không muốn thấy người ngoài.

Mụ này còn chưa phải chị dâu của cô đâu!

Có chút cảm xúc cáu kỉnh buồn bực cất dưới đáy lòng, Tiểu Viên vẫn muốn tìm ai đó thổ lộ, nói đúng ra thì cũng chỉ có người phụ nữ kia. Cô vô thức trề môi lên, gửi WeChat cho cái đồ tồi nào đó:

"Em thật tức giận." Xóa đi.

"Hôm nay em ăn mừng sinh nhật." Lại xóa đi.

"......" Ôi, thật sự không biết muốn gửi cái gì, hiện tại cô bỗng dưng thật muốn gặp Vĩ Trang.

Thật ra nếu không phải kìm nén nhẫn nhịn, thì nói không chừng đêm nay cô đã có thể trải qua cùng Vĩ Trang rồi. Thật ra thì với đa số phần lớn yêu cầu của cô, Vĩ Trang đều sẽ đáp ứng.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm khung trò chuyện trống trơn kia, lòng có chút ê ẩm.

Nhưng vào lúc này, đã truyền đến nhắc nhở đang nhập vào từ bên kia, Tiểu Viên lập tức liền ngồi thẳng dậy.

Một tin nhắn thoại 3 giây truyền tới.

Tiểu Viên hít hà một hơi, nhấn mở ra.

Loa âm thanh trong khung trò chuyện kia đang hoạt động, truyền đến giọng nói trầm thấp, thu hút: "Tiểu Viên, tôi đang ở tầng ngầm dưới nhà cô, xuống đây chứ?"

Cô không có nghe lầm nhỉ?

Tiểu Viên chậm rãi ổn định cảm xúc, lại nhấn một chút, không nghe lầm.

Âm thanh quen thuộc kia của Vĩ Trang cùng một tia gió đêm thổi đến tai cô, dễ dàng khiến trái tim cô sụt xuống.

Cô đột nhiên đứng lên, nói với những người trong phòng: "Em muốn đi ra ngoài một chút."

Chợt ngừng lại, cô tìm đến Hướng Chi Thạch, nói một câu nhanh như chớp: "Anh à, em phải ra ngoài, đêm nay có thể không trở về."

Không đợi Hướng Chi Thạch đáp lời, cô vọt về chỗ mình ở nằm một bên khác, vào phòng thoáng soi gương. Trông vẫn ổn, xách cái túi nhỏ mang theo bên mình lên rồi đi đến hướng thang máy.

Hướng Chi Thạch nhìn về phía cửa thoáng mỉm cười khe khẽ, đi đến phòng khách nói chuyện với Thái Quyển và Điền Điền.

"Điền Điền, em thay em ấy thu dọn đồ gọn lại trước."

"Thái Quyển, lần này cũng phải xin nhờ em cùng vào đoàn chăm sóc bé Viên hơn rồi, làm phiền em và Điền Điền nhiều."

"Nên làm mà, anh Chi Thạch, anh yên tâm đi."

......

Du Thu Sắt ra tới từ phòng vệ sinh, nhìn lướt qua phòng khách, lại như suy tư gì mà hơi nhìn cửa, cũng đi ra ngoài theo.

Cô ta nhìn nhìn căn hộ đối diện, rồi lại chuyển hướng về phía thang máy.

Con số của thang máy không ngừng nhảy xuống, đôi mắt cô ta chợt lạnh lẽo, cũng ấn lên mũi tên đi xuống.