Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 70: Luôn là như thế tự tin




Chương 70: Luôn là như thế tự tin

Tử tước Thomas Leighton là thế hệ này người cầm lái của gia tộc Leighton, hoàn toàn như là một quý tộc được khuôn mẫu đúc đi ra ngoài. Trong xương cốt kiêu ngạo, hà khắc, tham lam và xảo trá.

Nhưng hiện tại, vị tử tước này, lại hiếm khi lộ ra một chút tươi cười thật lòng.

“Ở vương đô thế nào?” Ngồi trong thư phòng vừa xử lý một vài văn kiện quen thuộc, Thomas nhẹ giọng hỏi thăm, đưa mắt nhìn về nam tử trẻ tuổi trước mặt mình, cũng là đứa con trai đáng tự hào nhất của hắn.

“Ta rất được đại vương tử coi trọng, phụ thân đại nhân. ”

Patrick ngắn gọn đáp lại, trong giọng nói không che giấu được vui sướng.

“Rất tốt!” Tử tước Thomas vốn hơi nhíu đôi mày lập tức giãn ra, ánh mắt nhìn về phía con trai mình càng thêm hài lòng.

Tuổi trẻ mà đã gia nhập ma pháp kỵ sĩ đoàn của Halmiton, lên làm chức tiểu đội trưởng, thực lực trong đồng lứa tại vương quốc cũng tính là nổi bật.

Lúc này lại tạo được mối quan hệ tốt với đại vương tử, người cạnh tranh ngai vàng hữu lực nhất. Tiền đồ có thể nói là vô cùng tươi sáng. Tương lai, Patrick có thể tiến lên bậc thang quyền lực so với hắn còn cao hơn, trở thành đại quý tộc chân chính.

“Giờ chỉ còn em trai của ngươi và vụ tước vị, đúng là không để cho người ta bớt lo. ” Hơi ngừng bút, Tử tước Thomas bỗng nhiên lại than thở.

“Sao lại là James? Ý ngài nói lãnh địa ở thị trấn Boone. ” Patrick biểu lộ bỗng trở nên có chút khó coi, theo bản năng nghiến răng.

Hắn hiểu phụ thân mình đang muốn nói tới chuyện gì. Kế hoạch nhằm vào gia tộc Lawrence để chiếm đoạt tước vị, hắn cũng là biết đến. Thậm chí Patrick còn rõ ràng, dã lang sơn tặc đoàn có phần lớn người vốn chính là một bộ phận tư binh thuộc lãnh địa bên mình.



Tuy nhiên, việc để lại tước vị đó cho em trai của hắn, James, đúng là không nghĩ đến.

Patrick cứ tưởng mình phải là người được thừa hưởng mới đúng. Phụ thân còn rất khỏe mạnh, cũng là một vị ma pháp kỵ sĩ, sống 30 năm nữa cũng không thành vấn đề, đến phiên bản thân kế thừa tước vị nắm quyền thì phải đợi đến khi nào.

Nhìn thấy con trai trưởng lộ ra vẻ khó chịu, tử tước Thomas trong lòng thật có chút thất vọng. Thất vọng cũng không phải bởi vì hắn ghen tị hay tham lam, đây là nhân chi thường tình. Mà là...

“Hỉ nộ lộ rõ ra ngoài, đối với một người cầm quyền là thật không hợp cách. Ngươi còn cần ma luyện thêm a. ” Thanh âm Tử tước Thomas hiếm thấy lộ ra nghiêm khắc.

“Patrick... ngươi đã bước lên đại vương tử con thuyền này, chỉ cần vài năm, ngươi còn hiếm lạ một cái tước vị nam tước nho nhỏ sao. ”

“Phụ thân, ta... ” Vị này ma pháp kỵ sĩ trẻ tuổi á khẩu, cũng nhận thấy được mình quả thật có chút thất thố.

Hắn vốn rất không thích em trai mình, người suốt ngày chỉ biết chơi bời, còn làm hắn liên tưởng đến tên nam tước phế vật của gia tộc Lawrence.

“Sao không trực tiếp làm hắn nhường ra tước vị và đất phong, gia tộc Lawrence gần như chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Cần gì vẽ vời thêm chuyện. ” Patrick có vẻ như trút hết bức xúc trong lòng lên Alan, giọng nói mang theo một tia hậm hực.

Theo hắn thấy, lãnh địa của một nam tước, mà không có lấy một tên ma pháp kỵ sĩ làm chiến lực thì đúng là đã hoàn toàn suy bại. Đe dọa một chút là được. Ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời thì tên phế vật họ Lawrence còn có thể làm gì. Dám chống lại, không lẽ không s·ợ c·hết.

Ngoài ra,

Nhớ tới thiếu nữ trẻ tuổi ở lâu đài mà mình gặp qua vài lần, đôi con ngươi tử sắc đầy mị hoặc và thân hình mảnh mai quyến rũ, đang thời kỳ thanh niên khí huyết phương cương, Patrick cũng cảm thấy cơ thể khô nóng một trận.

Tử tước Thomas tất nhiên không biết được một chút suy nghĩ của con trai mình. Hắn từ tốn kiên nhẫn giải thích.



“Chúng ta tướng ăn... không nên như thế khó coi. Người khác còn đang nhìn đâu. Thông gia vẫn là tất yếu.”

Gia tộc Lawrence dù suy bại, nhưng bản chất vẫn là quý tộc, cùng mình đều là giai cấp thống trị. Nếu chiếm đoạt trắng trợn thì sẽ bị người chỉ trích. Hắn cũng không phải là không có kẻ địch.

Trái lại, nếu gả cháu gái cho Alan, thì xem như hai bên là người một nhà trên danh nghĩa, đem tước vị và lãnh địa nhường cho thân thích không phải cũng thường thấy sao, có thể xem như là một loại thù lao hợp lý để cung cấp bảo hộ.

“Thế giới bên ngoài biết bao nguy hiểm đối với một vị thiếu niên quý tộc trẻ tuổi không quyền không thế. Các ngươi nhìn, sơn tặc hoành hành khắp nơi, hết đ·ốt p·há tới c·ướp b·óc. Lãnh địa cũng mau thủ không được, phải tìm ta cầu cứu.”

Ai cũng không chọc ngoáy được tí nào khuyết điểm.

Còn về cháu gái của mình, một con tư sinh mà thôi, vẫn không phải là dòng dõi của chính hắn.

So với còn chưa trải nhiều việc đời cậu con trai, làm một tử tước, hắn sống tới bây giờ, nữ nhân chạm qua cũng mau nhớ không hết.

Thế nên, dù nàng xinh đẹp thì thế nào, xuất thân chú định không có giá trị lợi dụng quá lớn. Thêm việc thiếu nữ từ một khu dân nghèo đi ra ngoài, thì có thể có chút tài năng gì hơn người.

Hắn còn cho người kiểm tra qua, cũng chẳng có được chút nào thiên phú về ma pháp.

Được gả cho Alan, vị từng là nam tước này làm thê tử, nàng xem như đã là may mắn. Đây còn là nể tình một chút liên hệ trên huyết mạch.



Ít ra đỡ hơn đi làm một tình nhân không có danh phận của những quý tộc khác. Mẫu thân của nàng đó là tấm gương, không cẩn thận thì kết cục chắc chắn sẽ không quá tốt.

Đáng nói hơn là, không đủ xinh đẹp thì còn sợ tiểu tử phế vật đó nóng lên đầu óc, thà c·hết không chịu đáp ứng. Lúc đó thì mới là thật sự không dễ làm, gia tộc khác sẽ lấy cớ can thiệp.

“Chỉ cần đổi một nữ nhân có tư sắc, thì sẽ lấy được một cái lãnh địa và tước vị truyền đời. Có cuộc giao dịch nào hời như thế sao?”

Bàn luận đến đây, trong giọng nói của Tử tước Thomas cũng không nhịn được mà hiện lên chút cảm xúc vui vẻ.

“Ta hiểu được, phụ thân đại nhân. ” Tuy trong lòng Patrick còn có chút kháng cự, nhưng cũng phải công nhận là Tử tước Thomas nói rất có lý.

Hắn từ nhỏ, vẫn luôn rất kính trọng người phụ thân này của mình. Việc Tử tước Thomas quyết định từ trước tới giờ chưa bao giờ ra mảy may sai lầm.

“Nhắc tới, ta nghĩ thư cầu viện từ tên nam tước phế vật đó cũng sắp tới rồi. Đợi ta phái sứ giả thương lượng xong, thì còn phải làm phiền ngươi hộ tống đệ đệ đi một chuyến a, giúp hắn làm quen một chút lãnh địa. ”

“Tương lai hắn vẫn có thể cho ngươi một chút trợ giúp.” Vỗ vỗ bả vai con trai, Tử tước Thomas ân cần dặn dò.

“Gia tộc Leighton ở trong tay chúng ta sẽ trở nên ngày càng hùng mạnh!” Tiếp đó, hắn là như thế hùng hồn ngâm nga, cũng làm cho nội tâm Patrick dâng lên một trận hướng tới.

Bỗng dưng, vài tiếng gõ cửa vang lên trong khi hai cha con đang tình cảm dâng cao.

“Tử tước đại nhân, có thư từ thị trấn Boone!” Patrick nhận ra đây là âm thanh thuộc về quản gia nhà mình.

“Ta đã biết, để đó đi” Tử tước Thomas trên khuôn mặt vẫn không hiện lên vẻ gì kinh ngạc, như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, tính toán không bỏ sót.

Quả thật làm cho Patrick cũng không nhịn được mà dâng lên một tia bội phục. Cảm thấy mình thực tế còn cần học tập rất nhiều.

“Phụ thân đại nhân, ngài vẫn luôn là như thế tự tin!”

...